Đứng giữa hai bờ đen trắng 7
7.
Thuyền mới vừa nói tới đó thì nghe tiếng xe đậu trước cửa. Thì ra Khai đã lén đi kêu hai chị tới. Vừa bước vô, Hội đã vội cất lời:
– Chuyện gì mà đến đỗi vậy hả mợ Tư?
Bà Năm giành phần nói trước:
– Cũng tại tụi bây, kêu cho nó đi buôn bán, ra ngoài chưa được một tháng đã cặp bồ với thằng khác về đòi thôi em của bây kìa.
Ông Năm trừng mắt:
– Bà sao…chuyện vậy mà cũng đơm đặt được. Hai đứa ngồi xuống đi rồi cha kể mọi việc cho nghe. Có nghe thì cũng phải nghe từ hai phía mới phán đoán được, đừng nghe một chiều.
Sau khi nghe cha mình kể lại mọi chuyện, đương nhiên trong lúc ông Năm kể, bà Năm và Công có xen vô ngắt lời, nhưng cuối cùng thì hai chị cũng hiểu hết mọi chuyện. Hội nhìn Thuyền chậm rãi nói:
– Chị luôn đứng về phía mợ. Nhưng chuyện này mợ cũng không đúng hoàn toàn đâu mợ Tư à. Nếu mợ muốn sắm đồ từ từ để chuẩn bị ra riêng thì mợ cũng nên bàn qua với cậu Tư nó. Chứ ʇ⚡︎ự nhiên mợ lén lút làm vậy khiến cậu lại nghĩ mợ cố tình chuẩn bị tổ ấm khác cho mình. Đàn ông ghen họ nói bậy lắm mợ không biết sao? Nhưng mà mợ lo gì phải sắm sanh những thứ nhỏ nhoi như vậy? Nếu cha má đồng ý cho cậu mợ ở riêng, tất nhiên cha má sẽ lo hết mấy cái đó, còn sắm sửa bàn ghế và cho tiền cậu mợ làm vốn. Tất nhiên chị hiểu mợ có cái lý của mợ. Nhưng qua mặt chồng làm chuyện vầy là không nên mợ ơi.
Thuyền bậm môi, cô biết mình không đúng chứ. Nhưng cô cũng có nguyên nhân mà? Thuyền từ tốn nói với Hội:
– Thật ra em chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì sau lưng chồng. Cho nên tiền kiếm được bao nhiêu em đều để trong tủ. Chị à, số tiền đó mỗi ngày rất ít, nhưng từ ít sẽ thành nhiều. Có ngờ đâu ảnh lấy đi đá gà hết sạch. Em đâu biết cất ở chỗ nào nữa chứ chị? Cho nên em mới mua mấy món chẳng đáng bao nhiêu tiền. Nếu ảnh phát hiện ra mà không vui thì nói với em, đàng này ảnh xông vô nhà đạp cửa lấy về bày ra đây để Ϯố cάσ. Vợ chồng gì mà không nghĩ cho nhau chút nào hết vậy chị?
Hội đưa mắt ngó qua Công, anh ta gầm gừ:
– Có người nói với tui là hàng ngày nó đều ghé qua nhà. Tui tưởng nó ghé đốt nhang cho bà già thôi, dè đâu rình thấy nó cất cả đống đồ như vầy. Nhà mình thiếu chén đũa hay sao? Đám cả chục bàn cũng còn dư mà? Chừng ra riêng hổng lẽ má cho không được chục chén ha mà phải đi mua? Cái này rõ ràng là nó muốn xây tổ uyên ương mới đây. Nó còn làm vợ tui một ngày thì không có quyền suy nghĩ bậy bạ. Vậy mà tui đem về đây thì nó làm rần rần đòi thôi. Thôi thì thôi chứ. Bộ nó bán kiếm được mấy đồng lời rồi tưởng mình làm mẹ tui được sao?
Thoại nghiêm sắc mặt, hỏi:
– Nhưng mầy nói thiệt lòng ra đi, mầy còn thương con vợ mầy hôn?
Công trả lời dứt khoát:
– Hết rồi. Thương gì nổi bản mặt nó nữa.
– Rồi mầy đồng ý cho nó bắt con phải hôn?
– Muốn bắt thì bắt. Dù sao cũng do nó đẻ ra. Chứ nó ra khỏi nhà hôm nay thì ngày mai tui đi nói vợ khác, tui cũng không muốn vợ sau này của tui lướng cướng vụ con chung con riêng mắc công.
Hội nhún vai, bĩu môi lắc đầu:
– Mầy tính thấy ghê quá. Tao hiểu vì sao con Thuyền chán mầy rồi. Vụ này cha nghĩ sao cha?
Ông Năm từ tốn:
– Hai con nghĩ sao?
Hội quay sang Thuyền:
– Hai chị tới đây vì không muốn cậu mợ tan đàn xẻ nghé. Nhưng chị thấy hình như hai đứa đã hết thương nhau rồi. Vợ chồng là hạnh phúc, là niềm vui của nhau, còn nếu không thì sẽ là tai họa. Cho nên, nếu mợ đã suy nghĩ đâu ra đó rồi, thì mợ quyết định ra sao hai chị cũng ủng hộ. Chị biết, mợ thương cha, không nỡ bỏ đi vì lâu nay còn có cha và hai chị che chắn. Nhưng cả đời mợ là phải sống với chồng chứ không phải người khác. Cho nên tùy vào mợ thôi. Có điều chị muốn biết, mợ bắt Điền rồi có nuôi nổi nó hay không?
Thuyền nghĩ ngay đến số tiền trong ống tre mà má cô để lại nên mạnh dạn gật đầu:
– Dẫu có thiếu thốn thì em nhất định sẽ nuôi con mình cho nó học hành đàng hoàng chị à.
– Nhưng nó mới sáu tháng, ai trông cho mợ làm công việc, ai coi chừng nó cho mợ đi bán chứ?
– Em sẽ gánh nó theo. Em làm được. Không trông chờ vào ai thì bản thân mình phải ʇ⚡︎ự lực cάпh sinh thôi.
Bà Năm hứ một tiếng:
– Mà sao tụi bây lạ lăn tăn chi vậy? Hai đứa hết thương nhau thì chia tay. Có gì đâu mà cứ bàn ra bàn vô hoài, hổng mệt ha?
Thoại nhìn bà:
– Hai đứa nó bỏ nhau thì dễ rồi, nhưng giữa tụi nó vẫn còn đứa cháu nội đích tôn của má. Sao má không bận tâm gì hết vậy má? Nếu nó mạnh khỏe cùi cụi thì theo mẹ nó sống lang bạt trong thúng mỗi ngày cũng được. Lỡ nó nhức đầu nóng lạnh cảm mạo thì sao? Nuôi một đứa con nít đâu phải dễ má cũng cũng biết mà. Vì vậy, con nghĩ là nếu hai đứa nó chia tay, má không chịu chu cấp cho thằng Điền tới mười tám tuổi là má sai rồi. Nhưng nếu mợ Tư nó không đòi hỏi thì theo con, má nên cho nó một số tiền kha khá để nuôi con. Chứ nếu má làm ngơ cho mẹ con nó ʇ⚡︎ự sống thì sau này nhìn mặt cháu nội gì được hả má?
– Ôi bây lo gì? Lá rụng cũng về cội thôi.
– Lá bay xa vì cơn bão lớn làm sao biết cội ở đâu mà về hả má? Nhà mình không có thiếu tiền, nuôi cháu là bổn phận của ông bà, má so đo tính toán làm gì vậy má?
Ông Năm mỉa mai:
– Để dành tiền đặng ς.ờ .๒.ạ.ς chứ hổng lẽ cho ra rồi mai mốt lấy gì chơi nữa? Bà không cho kệ bà, nhưng từ rày tiền bán dừa, tiền bán đồ giồng tui sẽ không đưa cho bà giữ nữa. Thuyền đừng lo con, có thiếu hụt gì thì cứ nói với cha, cha cho. Sau này thấy ai ưng ý cũng nói, cha sẽ đứng ra chủ hôn.
Hội Thoại biết cha mình giận quá mà nói vậy thôi, nhưng Công thì nổi ҟҺùпg lên, anh ta đứng bật dậy, chỉ vào mặt ông Năm:
– Ông đúng là ruột để ra da để vào mà. Nó cho ông ăn bùa mê tђยốς lú rồi hay sao mà con ông ông không binh lại đi binh người ngoài vậy chứ?
Ông Năm giận run, cầm bình trà phang vô đầu Công:
– Bùa mê tђยốς lú con gáι mẹ mầy. Thứ đồ mất dạy. Tao làm vậy để giảm bớt Ϯộι nghiệt cho mẹ con mầy đó đồ кнốикιếρ.
Cái bình ᵭ.ậ..℘ trúng vô đầu Công đỏ lòm, chắc chắn lát nữa sẽ sưng lên một cục. Công nhìn cha bằng tia mắt đầy gân ɱ.á.-ύ:
– Ông nhớ ông chọi tui u đầu nghen? Dọn đồ ra khỏi nhà tao mầy. Ngày mai lên ủy ban ly dị liền. Chừng có giấy ly dị mầy coi tao cưới vợ hơn mầy cả chục lần luôn. Thứ đồ nghèo mạc, xấu như ma mà làm giọng chảnh. Để coi buông tao ra mầy không ở giá tới già tao làm con chó.
Hội chồm tới tán vô miệng Công:
– Mầy hỗn với cha như vậy không ᵭάпҺ là mầy lừng. Tao nói rõ cho mầy biết. Sau khi Thuyền ra khỏi nhà thì tao không chấp nhận đứa em dâu nào nữa nếu đứa đó là vợ của mầy. Từ rày, chỉ trông cậy vào vợ thằng Khai thôi.
– Tui cũng không cần mấy bà quan tâm. Vợ tui, mấy bà xen vô tùm lum nên nó coi thường tui là tại hai bà đó. Có chồng thì lo bên chồng đi, hở hở cái chạy về nhà làm giọng mẹ. Muốn làm mẹ thì làm với chồng con của bà đó, hay là về nhà cha má chồng của bà mà làm. Ở đây bà không còn quyền hạn gì hết. Thấy không nói cái được nước hà.
Hội Thoại tái mặt nhìn má mình, Ông Năm lắc đầu nói với con:
– Thôi, hai đứa về đi con. Chuyện này để cha tính. Nói làm gì với cái thứ nặng vàm đó.
Thuyền vô thu xếp đồ đạc đi con, cha còn chiếc xe đạp để ở góc nhà, cho con đó, về gắn thêm cái ghế trước sườn xe đặng chở con đi tới đi lui. Giờ để thằng Điền cha giữ cho, đem ba cái đường đậu về bển trước đi. Cho luôn con giống gánh nồi niêu ly chén và mấy cái con mua để tгêภ ván đó, đem về bển đi. Ai ngon vô cản để cha tính cho.
Thoại nói:
– Hai chị sẽ phụ với em chuyển đồ. Nhớ nghen, không là vợ của էհằղ.ℊ ҟհố.ղ đó nhưng vẫn là con của cha, là em của hai chị. Có chuyện gì hai chị cũng không bỏ mẹ con em đâu.
Nước mắt của Thuyền chảy ra thành dòng. Điều này cô không bao giờ ngờ tới và mong được có, nhưng nó đã hiển nhiên trước mặt đây rồi. Bỗng chốc, trái tιм cô như ấm lại trước tình đời nhợt nhạt của người mẹ chồng và thằng chồng bạc nghĩa.
•
Vậy là hôm sau, Thuyền và Công ra ủy ban xã ký tên ly dị ngọt xớt, mặc cho ban hòa giải ra sức tìm hiểu nguyên nhân, mặc cho mẹ con bà Năm bêu xấu cô đủ lời, Thuyền không cần giải thích. Cô đã chuẩn bị rồi, từ đây ra, cô sẽ bồng con đi thẳng về nhà má, cái nhà cô đã sống hai năm qua sẽ không bao giờ quay lại, trừ khi…trừ khi người cha mà cô đã xem như cha ruột của mình có vấn đề gì.
Một mối tình, một cuộc hôn nhân chỉ kéo dài
hơn hai năm, chia tay trong sự chán chường và khinh ghét đối phương, nghĩ cũng buồn cười.
Tất nhiên Thuyền cũng biết, bên ngoài người ta dị nghị về cô nhiều. Việc sanh ra một bọc nước, việc má cô ૮.ɦ.ế.ƭ bất đắc kỳ ʇ⚡︎ử, việc Ꮙ-ú cô đè ૮.ɦ.ế.ƭ con, việc quanh năm ở nhà chỉ ra đường không được bao lâu đã có bồ và đòi ly dị chòng. Nhưng trắng đen có ai nhìn thấy được rõ ràng. Cô đang đứng giữa lằn ranh của hai bờ đen trắng. Người hiểu kẻ không. Có sao đâu. Tгêภ đời còn có cái gọi là THỜI GIAN. Thời gian sẽ chứng minh và trả lời cho tất cả.
•
Cô Bảy đón Thuyền ở nhà má cô, dượng Bảy đã sửa lại cái cửa cho Thuyền rồi. Đồ đạc chuyển về hôm trước xong nên hôm nay Thuyền chỉ bồng bé Điền về thôi. Cô kêu Thuyền qua nhà ăn cơm để mừng ngày được ʇ⚡︎ự do. Cô nói, khi Thuyền đi bán, có thể gửi con cho cô coi chừng thời gian đầu. Cô Bảy có ba người con, lớn nhất là Thơ, thằng kế là Năng đang học Đại học, nhỏ em Út là Diệp học lớp mười một, nhà cô dượng đơn chiếc, có thằng nhỏ hủ hỉ cũng đỡ buồn.
Thuyền nghĩ, chung quanh cô, hình như ai cũng có tấm lòng. Sống đến giờ này, cô chỉ thấy có ba người khiến cô muốn xa lánh, má của Thụy, má của Công và Công. Bọn họ…bọn họ sao mà trơ trẽn lạ đời. Thuyền chỉ mong sao từ nay không có bất cứ quαп Һệ gì với họ nữa. Nhưng có được hay không khi mà con cô vẫn là con, là cháu của họ? Còn má Thụy thì cô không bận tâm nữa. Từ dạo ấy, Thuyền chưa gặp lại anh lần nào, cũng không biết hiện giờ anh sống ra sao, gia đình đó cô cũng không biết gì nữa dù cách nhau cũng không bao xa. Từ khi về làm vợ Công, Thuyền đã dặn lòng, chuyện quá khứ hãy xóa sạch để một lòng một dạ với chồng. Cô đã làm được. Vết thương do má Thụy gây ra đã lành hẳn, nên khi quyết định từ bỏ Công, trong lòng Thuyền cũng không có Thụy.
Những ngày đầu, Thuyền bận rộn lắm. Được cái bé Điền như biết chuyện, nó ngồi chơi không quấy mẹ. Chung quanh nó lủ khủ đồ chơi mà Hội và Thoại đem lại, Thoại cũng cho cháu mình cái nôi lớn để nó ngồi trong đó cho mẹ làm lụng. Đi bán, Thuyền định mang nó theo nhưng cô Bảy không cho. Cô nói Thuyền đi bán cũng chỉ khoảng vài ba tiếng đồng hồ, cô coi chừng giùm được mà. Để trả ơn cô, rảnh là Thuyền phụ với dượng Bảy ra giồng tưới rau dù cô dượng lúc nào cũng cản ngăn. Út Diệp ngoài giờ học thì cứ ôm lấy Điền, lâu dần, thằng bé thấy mặt Diệp là xoắn lại. Thuyền giống như một đứa con gáι của cô Bảy có chồng ở kế bên nhà.
Thuyền thấy cuộc sống của mình bây giờ sao mà thoải mái, mà hạnh phúc quá. Hàng đêm, cô cứ ao ước và tiếc nuối sao trước đây mình không dũng cảm hơn, sao không dám đương đầu với hoàn cảnh mà về đây sống với má, lẽ ra, khi bị bà Năm nặng nhẹ, cô nên phản kháng từ sau khi sanh ra bọc nước mới phải. Nhưng cũng phải nói lại, nhờ chai lì như vậy mà giờ đây cô mới có được bé Điền.
Hai tháng, hai tháng sau cô Bảy cho Thuyền hay là Công sắp cưới vợ. Vợ anh ta là con của một bà cho vay tiền góp ngoài chợ, giàu dữ lắm. Nghe đâu Công đã chú ý cô này từ lúc còn Thuyền. Cô Bảy cũng nghe nói là lần cưới vợ này, ông Năm không đứng ra chủ hôn và cũng tuyên bố là không tham dự.
Thuyền nghe tin này với thái độ dửng dưng, chỉ chua chát mỉm cười. Tin này đối với cô như một tin mừng. Vậy là từ nay, cô hoàn toàn không dính líu gì đến người này nữa, cô sẽ ʇ⚡︎ự chăm sóc mình và con, sẽ sống vui vẻ trọn vẹn tìm lại tuổi xuân của mình. Thuyền mới hai mươi lăm tuổi chứ mấy. Ở tuổi này, Thơ vẫn còn bóng mượt và chưa có ý định lập gia đình đó thì sao?
Nghe tin Thuyền dọn về, Thơ mừng quá nhưng chưa thu xếp gặp cô được. Đến khi Thơ về, đôi bạn gặp nhau, Thơ mừng cho Thuyền đã dám vượt qua định kiến xã hội mà dứt áo ra đi, nghe tin Công sắp cưới vợ Thơ cười như mắc nàng bố. Dứt trận cười, Thơ ôm lấy Thuyền:
– Mầy thấy cái người như vậy đáng cho mầy trao thân gửi phận hôn? Để mầy coi nè, má con nhà họ bị con nhỏ này chơi vài cú thì sáng mắt ra liền. Chừng đó hả họng khóc cũng muộn rồi. Mầy mà ọ ẹ quay lại với nó là tao khất nhượng mầy đó.
Thuyền xô Thơ ra, ᵭάпҺ bốp vào vai bạn:
– Khùng mầy. Tao bộ ăn ruột cùn rùa hay sao mà lao vô nữa? Thoát khỏi cái la sát trận đó tao mừng muốn ૮.ɦ.ế.ƭ ngu sao mà tiếp tục lao vô?
Thơ nghiêng đầu ngó Thuyền:
– Chả có vợ rồi, mầy cũng nên tính chuyện mình đi chứ?
– Tính gì ҟҺùпg? Thôi để tao yên nuôi con mầy ơi.
– Tao không cho má tao giữ con mầy coi mầy làm sao? Mầy kiếm cha nội nào quỡn quỡn bắt chả giữ con cho mầy chứ?
– Tao không mượn.
Thơ bỗng nghiêm mặt lại, nhìn Thuyền:
– Mầy còn nghĩ tới anh Thụy không?
Thuyền nghiêng đầu ngó Thơ, bất bình:
– Sao lại lôi anh Thụy vô đây? Tụi tao chấm dứt lâu rồi mà? Bây giờ ảnh cũng đã có vợ con yên nơi yên phận rồi.
– Sai. Anh Thụy vẫn ở vậy thôi. Ảnh làm việc cho một công ty nước ngoài. Ít về nhà lắm. Ảnh biết má ảnh gây áp lực cho mầy nên bả bắt ảnh cưới vợ tùm lum ảnh có chịu đâu? Nói thiệt với mầy, tao và ảnh ở chung dãy nhà trọ, gặp mặt thường xuyên lắm vì bạn trai của tao làm chung công ty với ảnh mà?
– Ý? Có bạn trai rồi hả?
– Không ᵭάпҺ trống lãng mầy. Hổm không phải nói với mầy là tháng này gia đình ảnh xuống sao? Trở lại chuyện của anh Thụy nè. Nghe mầy thôi chồng, ảnh Ϯộι nghiệp mầy lắm. Hồi mầy ưng thằng này, ảnh không có dịp gặp lại mầy nên cản hổng được chứ ảnh biết cái thằng đó chẳng ra gì. Ảnh kêu tao nói với mầy, nếu có khó khăn gì cần ảnh giúp thì lên tiếng. Không là vợ chồng cũng hãy là bạn, là anh em với nhau mà.
Thuyền mím môi cúi mặt xuống, không nói gì thêm.
Tất cả đã là quá khứ rồi. Số tiền má Thụy quăng vô mặt Thuyền vẫn còn đó, nỗi ทɦụ☪ ngày nào vẫn chưa nguôi giờ lại mang thêm sự xấu hổ vì bỏ chồng, cô không thể là bạn, là anh em với Thụy được nữa. Vậy thì gặp lại nhau chi với trái tιм đầy vết trầy xước? Má Thụy vẫn là người đàn bà ᵭộc đoán và tàn nhẫn như trước. Chị gáι của Thụy không hạnh phúc với chồng, bà ta tới nhà sui gia quậy con rể một trận tơi tả khiến hai người họ phải chia tay. Đã một lần làm dâu cho bà mẹ chồng lắm lời khắc nghiệt bây giờ Thuyền như con chim bị tên sợ nhánh cây cong, cô biết, má Công chỉ dám thị phi thôi vì có ông Năm biết điều ngăn chặn phần nào, còn má Thụy là một người đàn bà hàm hồ hung dữ, cô dây vào đó để làm gì?
Thôi thì hãy để cô sống bình yên mà nuôi dạy con mình. Tương lai còn dài, Thuyền không biết là mình sẽ ở vậy mãi hay đến lúc nào đó, gặp được người đàn ông hợp ý thì mình sẽ đi bước nữa. Điều đó cứ để cho thời gian trả lời.
•
Hết 7.
Lê Nguyệt.