Đứng giữa hai bờ đen trắng 3
3.
Khi Thuyền mẹ tròn con vuông, cô quên hết chuyện vì sao mà mình vào viện trong tình trạng cấp cứu. Cả nhà không ai cho cô hay. Một tuần trong Ьệпh viện không thấy Công đưa má mình lên thăm, Thuyền thấp tha thấp thỏm. Rồi Công đến, anh nói má cô bị đau chân không đi được, Công đã mua tђยốς cho bà uống rồi.
Xuất viện về nhà. Mấy ngày không nghe tin tức gì của má, Thuyền vô cùng nóng ruột. Ai lại thăm cô cũng hỏi về má mình. Nhưng tất cả đều đã được bà Năm dặn trước, lại nữa, họ thấy điều đó cũng đúng. Thuyền còn non ngày tháng cũng không nên cho cô biết chuyện buồn quá sức này.
Hàng ngày Công tới lui cúng cơm bữa và nhang khói cho má vợ. Đầy tháng hai đứa con là còn mười chin ngày nữa tới cúng bốn mươi chin ngày của bà Nhường.
Tới hôm đó thì không thể bưng bít được nữa, đành phải nói thật với Thuyền.
Thuyền nghe trời đất sụp đổ tгêภ đầu mình. Cô không khóc được. Môi mím chặt đến bật ɱ.á.-ύ. Quang cảnh ngày hôm đó bỗng hiện lên rõ nét trong tâm trí cô. Phải rồi, má cô ૮.ɦ.ế.ƭ rồi. Chết sau khi từ nhà chồng cô về, sau cái ôm tha thiết đầy trìu mến của má. Trời đất hỡi, nếu như hôm đó cô quyết liệt đi về cùng má, cô chuẩn bị đồ, trễ một chút thì má sẽ không gặp chiếc xe định mệnh đó, má sẽ không phải ૮.ɦ.ế.ƭ bất đắc kỳ ʇ⚡︎ử không có người bên cạnh, không nhìn được mặt con gáι mình lần sau cùng, không biết cô đã sinh cho bà hai đứa cháu ngoại. Ôi má ơi, con bị căn đày kiếp đọa gì vậy chứ? Sao chỉ có hai mẹ con mà ngày má về dưới lòng đất không có con đưa tiễn má ơi?
Thuyền cứ đưa mắt nhìn lên trần nhà, không cử động, không nói không rằng. Công quýnh đuốc khi nghe tiếng hai đứa nhỏ khóc. Anh chẳng biết an ủi vợ ra sao. Hơn ai hết, Công biết đối với Thuyền, má cô là tất cả. Cô nhẫn nhịn ở lại nhà anh làm dâu chịu trăm cay ngàn đắng từ mẹ chồng vì muốn má mình nghĩ mình được hạnh phúc. Nhưng bà đã biết cả qua ngày hôm ấy. Bà mất đi khi trái tιм chưa được yên ổn về đứa con của mình. Công biết má vợ là người phụ nữ hiền hậu nhát gan, nhưng hôm đó bà tỏ thái độ bất bình trước mặt má anh vì quá thương con, vì chắc đã nghe má anh bạc đãi con gáι của bà nên nhất định đưa con về sanh đẻ. Nhưng mọi việc đã rồi, người ૮.ɦ.ế.ƭ đã ૮.ɦ.ế.ƭ, người sống vẫn phải sống. Hơn nữa, Thuyền còn hai đứa con sơ sinh, cô phải có trách nhiệm với con của mình. Đau khổ rồi sẽ nguôi ngoai, vết thương rồi sẽ lành. Bây giờ là phải ân cần dịu dàng với cô mới có thể xoa dịu được phần nào sự mất mát quá lớn này.
Ngồi xuống bên cạnh vợ, anh âu yếm nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng an ủi:
– Sở dĩ anh không nói cho em biết vì sợ em mới sanh không chịu đựng nổi. Nhưng em hãy yên tâm, anh và cha cũng đã lo đám ma của má chu tất. Hàng ngày anh đều về đốt nhang và cúng cơm bữa cho má. Bây giờ má không còn nhưng má sẽ luôn theo phù hộ cho em và con. Em thương má thì hãy để má yên lòng, hãy chăm sóc con mình, hàng ngày má đều dõi theo mà.
Thuyền không nói gì. Bao nhiêu lời an ủi cũng bằng thừa. Không ở trong hoàn cảnh nên dễ dàng khuyên người khác hãy quên đi mà sống. Nhưng cô có thể quên được sao? Khi biết nhận thức thì má nói cha cô mất khi mà cô chưa nhớ rõ mặt cha mình. Má cô nghèo khổ sớm hôm tần tảo nuôi con trong khi tuổi xuân vẫn còn phơi phới. Nếu má tái giá thì cuộc đời má có lao đao lận đận như vậy hay không? Má không có đất đai, không có tài sản, cũng không có nghề nghiệp. Nghèo khổ và bần hàn nên luôn ʇ⚡︎ự ti mặc cảm, nhưng má cô có tình yêu của người mẹ, má đã cho cô trọn vẹn tình yêu đó không cân đo đong đếm. Cô bị má chồng ghẻ lạnh, cắn răng cam chịu không nửa lời ta than với má nhưng má đã biết nên mới rước cô về. Tại sao cô không về? Nếu như biết được má chỉ còn thời gian ngắn ngủi tгêภ đời, nếu cô biết được chỉ có cô lúc ấy mới cứu được má khỏi tai пα̣п đó thì cho dù trăm ngàn rào cản cô cũng vượt qua. Vậy mà cô đã để má mình đi về, cảm động vì những lời của chồng mà bỏ má đi về một mình. Tại cô, tất cả là tại cô, cô đã khiến má ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi không kịp trối trăng nửa lời. Cô sống sao đây những ngày còn lại? Cô có thể vui cười mãn nguyện nhìn các con khôn lớn được sao? Cô có thể tin rằng má cô luôn bên cạnh để cùng cô khóc cười trong cuộc đời nữa hay sao?
Nhưng, má hãy yên lòng an nghỉ nghe má. Ngày mai con sẽ về quét dọn cái nhà của chúng ta, con sẽ nấu mâm cơm cúng bốn mươi chín ngày cho má. Người ta nói khi ૮.ɦ.ế.ƭ đi hồn vẫn còn vương vấn đến bốn mươi chín ngày. Con sẽ ở lại với má vài ngày. Rồi con sẽ dùng bản lãnh chưa từng sử dụng của con mà yêu sách nhà chồng cho con về đây sớm hôm nhang khói cho má. Chồng con phải về với con. Con sẽ đòi lại số vàng cưới mà ʇ⚡︎ự sinh nhai, con không hiền lành nhẫn nhịn nữa. Nếu má linh thiêng hãy cho con có cái dũng khí mà đối đầu, nghe má?
Nghĩ thông rồi, trong lòng Thuyền đã có quyết định nhưng cô không nói ra, cũng không tỏ vẻ bình tĩnh như trước nữa, cứ giữ bộ mặt ngu si đờ đẫn của mình mà chăm sóc con. Hai đứa nhỏ sanh đôi mà khác nhau một trời một vực. Bé trai to lớn từ khi mới sinh nên mạnh mẽ háu ăn háu bú, bé gáι yếu ớt hơn anh, bú ít và cũng không quấy khóc như anh khi đói. Mấy thím của Công và hai chị đều nói: sanh đôi mà con trai ra trước con gáι thì phải xây cho hai đứa nó một mâm trầu cau, có thể kiếp trước chúng đã hẹn thề với nhau, nếu như không cho chúng cưới nhau bằng hình thức đó e cũng không tốt. Nhưng bà Năm thì nhất định không chịu, dị đoan gì mà kỳ cục vậy chớ? Anh em ruột mà xây mâm trầu cau như vợ chồng coi có giống ai không? Vì vậy mà ngày đầy tháng không có thủ tục đó, mấy bà hàng xóm ai cũng lắc đầu bất nhẫn cho Thuyền. Mâm trầu có đáng bao nhiêu tiền, cứ nói mê tín để không phải mua, lỡ như có chuyện gì thì bà ta sống đời để nhận hậu quả hay sao?
Sắp tới bốn mươi chín ngày của má, Thuyền cùng Công ẵm hai đứa con về nhà. Công chăm con còn Thuyền đi dọn dẹp trước sau. Hàng xóm cám cảnh cũng cho con gáι qua phụ, cỏ rác mọc đầy chung quanh nhà như nhà hoang. Nhà lá rách mướp mưa dột khắp nơi, chó mèo vô quần ổ trong nền đất. Bếp núc lạnh tanh. Váng nhện giăng đầy. Vậy mà Công nói ngày nào cũng đến nấu cơm cúng và nhang khói. Thuyền không phiền trách anh. Công thấy cô lờ đờ nên gì cũng chìu.
Cúng cơm cho má có hai chị chồng tới phụ mua ϮhịϮ cá và cùng Thuyền nấu nướng, bà Năm không tới. Thuyền càng mừng.
Cô ở lại hai hôm nữa. Có chút tiền của hai chị cho, cô mua lá về chầm để Công và vài người hàng xóm lợp lại cái nhà và lấy lá cũ vừng vách cho kín đáo một chút. Cô đã giặt mền mùng chiếu gối sạch sẽ, chuẩn bị cho cuộc trở về của mình.
Đâu vào đó rồi, ngày mai về nhà chồng, tối lại, Thuyền nói với Công:
– Nhà anh trước sau gì cũng để lại cho Khai. Mà chờ tới chừng Khai có vợ thì cái nhà này cũng rách mướp nữa. Hay là vợ chồng mình xin cha má cho ra riêng đi anh, chỉ cần má đưa lại số vàng cưới là được, mình không tơ hào đất đai của má. Mình mở cái tiệm tạp hóa nhỏ, anh đi bổ hàng, em ở nhà coi con và bán tiệm luôn. Đắp đổi cũng sống qua ngày. Dành dụm chút đỉnh nữa cho con ăn học sau này không thua kém người ta.
Công châu miệng tư lự:
– Ở riêng thì anh cũng muốn cho em đỡ cực. Nhưng mà chắc gì cha má cho? Nếu má không chịu đưa vàng cưới lại thì mình nuôi con bằng kiểu nào?
– Sao má lại không đưa? Số vàng đó má đã cho vợ chồng mình rồi mà?
– Tánh má ra sao em không biết ha?
– Vậy mình nhờ cha với hai chị can thiệp?
– Bộ em nói má sợ cha và hai chị sao? Nói chưa dứt câu là má đã gầm lên rồi.
– Chứ không lẽ anh cứ muốn như vầy hoài hay sao? Thậm chí không có tiền mua tã lót cho con nữa. Cực bao nhiêu em cũng chịu được nhưng bây giờ có hai đứa con rồi, em đâu thể ra giồng quần quật như trước. Ngồi nhà ôm con yên được với má sao?
Công thở dài:
– Anh cũng rối rắm hết trơn. Thôi để về bàn với hai chị coi hai chị có ủng hộ hôn rồi tính.
Thuyền hững hờ:
– Tùy anh. Nhưng bụng em đã quyết rồi. Em không thể ngồi yên mà cơm ngày ba bữa. Tới tháng lấm mình phải chờ anh lén hái dừa bán cho mua ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ. Con nít hay Ьệпh, mọc răng cũng nóng, biết lật biết bò cũng nóng rồi tiền đâu mà mua tђยốς cho con, mỗi thứ mỗi xin sao được anh?
– Anh biết rồi.
Thuyền không nói nữa. Cô chỉ kích động Công vậy thôi chứ cô thừa biết chồng mình là một người không có chủ kiến. Nhưng anh ta không sợ cha sợ má, không sợ bất cứ ai trong nhà, chỉ là ì ạch cho qua ngày miễn đừng ai động phạm tới anh ta. Bây giờ anh ta đã có con rồi, một lúc có đến hai đứa, nếu không biết lo thì tương lai sẽ ra sao? Công có thể ngồi không mà ăn bám cha má hắn nhưng cô thì không, bởi vì hơn một năm qua cô đã thấy, muốn ăn được bữa cơm thì cô cũng phải nai lưng ra làm việc. Má cô không còn nữa, má chồng không lý do gì sợ cô ra riêng để chèn nhét cho má ruột được. Nếu như bà ta dám ҳúc ρhα̣m vong linh của má cô thì đổi cái ๓.ạ.ภ .ﻮ này cô cũng không từ.
•
Không biết Công đã nói gì với hai chị, mà ba ngày sau khi vợ chồng Thuyền về thì buổi tối hôm đó, hai chị của Công tới nhà. Lần này, Thuyền thật lòng cảm kích hai chị, nếu gia đình này mà không có bà má chồng cay nghiệt thì dù cho cô có làm dâu cha chồng mãn kiếp cũng không một lời oán than mà còn toàn tâm toàn ý xem ông như cha đẻ của mình.
Chị Hai nhìn hai đứa cháu ngủ say tгêภ cùng một chiếc võng, lấy tay đưa nhẹ một cái rồi cười cười nhìn Công mà hỏi Thuyền:
– Hai đứa con rồi chứ không phải chuyện chơi. Người ta sanh lần một đứa chăm còn muốn sút đầu tóc huống chi lần hai đứa như vầy. Tã cũng hai, quần áo cũng hai, sữa cũng hai. Cậu mợ có dự tính làm gì sau khi cứng cáp hôn?
Được Hội mở mào, Thuyền đưa mắt nhìn Công nhưng anh ta không có phản ứng gì, buộc lòng cô phải nói:
– Vợ chồng em tính thưa với cha má xin cho được về nhà má em ở. Anh Công đi mua đồ tạp hóa về cho em bán cọc cạch tại nhà để vừa trông con luôn. Xóm em bây giờ đông đúc lắm lại xa chợ nên em thấy chắc bán được đó chị.
Chưa dứt câu, bà Năm đã chặn họng cô lại:
– Bây cũng nói xóm bây giờ đông đúc. Vậy thế nào cũng có tiệm tạp hóa đàng hoàng, cái nhà như ổ chuột bày vài ba món coi nghèo khổ vậy ai mà mua chứ? Muốn mua người ta lại tiệm lớn mua gì cũng có khỏi mất công hôn?
– Là người ta mua nhiều đó má. Còn thiếu chút đỉnh gạo thóc mắm muối kim chỉ thì qua con chứ đi chi cho xa. Nhà như ổ chuột nhưng má con con cũng đã từng sống mấy chục năm rồi, con có tiền sẽ tu sửa lại. Vợ chồng con về đó ở má khỏi phải lo cho tụi con nền nhà cất nhà ra riêng, phần nào cũng nhẹ gánh cho má.
– Vậy con tao ở nhà vợ hả?
– Bên con đâu còn ai mà sợ ở nhà vợ hả má? Vợ chồng con ʇ⚡︎ự làm ʇ⚡︎ự ăn ʇ⚡︎ự nuôi con, con đâu chèn nhét cho ai được má ơi.
Bà Năm nhìn Thuyền bằng nửa con mắt. Hội Thoại thấy vậy mới xen vô:
– Má chịu khó nghe mợ Tư nó nói coi sao? Con thấy chuyện này cũng được đó má. Tụi nó có con rồi cũng phải tính tới nước làm ăn chứ. Cha má cho cậu Tư nó chiếc xe cup để nó làm phương tiện đi bổ đồ, rảnh rỗi chạy honda ôm cũng có tiền mua sữa cho con. Hai đứa lận đó má. Má nhớ cháu nội thì qua thăm, chứ má chăm hai đứa nổi hôn?
– Nó ở riêng vậy ai phụ cha bây tưới tắm giồng áng? Cha bây già rồi chứ bộ còn trẻ sao?
Ông Năm hứ một tiếng:
– Bà nói nghe y chang như lợi dụng con người ta. Nó sanh đẻ non ngày tháng phụ tưới như trước được sao? Gần hai tháng nay nó ở cữ tui cũng mần được. Bất quá tui cuốc mì hay tỉa bắp nhẹ tưới chút. Còn như cần nữa thì thằng Khải đó, cứ để nó nhông nhông hoài vậy hay sao?
– Vậy sao không để thằng Khải có vợ rồi ra riêng?
Công lí nhí nói:
– Chờ thằng Khải ra riêng cái nhà đó sập luôn.
Bà Năm bĩu môi:
– Vậy bây về ở được bao lâu? Chưa chi đè ૮.ɦ.ế.ƭ cháu nội tao đó.
Thoại chen vô:
– Má. Má nói gì mà kỳ vậy? Chứ nếu má chưa muốn cho tụi nó ở riêng thì ý má muốn sao? Theo con, nên để cho cậu mợ làm thêm gì đó để nó có đồng ra đồng vô, sống có mục đích mới thấy đời ý nghĩa chứ như lục bình trôi hoài trôi mãi không biết điểm dừng rồi tương lai con nó ra sao má?
– Bây nói vậy là ý gì? Gì mà như lục bình trôi?
– Chứ má không cho cậu mợ Tư tìm cách làm ăn cho có tiền, hễ chút là ngửa tay xin tiền má. Rồi má vừa cho vừa nặng nhẹ. Từng tuổi này không làm chủ được đồng tiền Ϯộι lắm má ơi. Nhà mình có nghèo khổ gì đâu? Hay là má cắt ra vài công đất cho cậu mợ nó làm riêng đi, ôm chi cả đống rồi sợ cha cực. Như vậy, cậu mợ nó siêng thì có ăn, biếng thì ráng chịu cha má cũng không cực lo như bây giờ.
Bà Năm giãy đong đỏng lên:
– Gì? Cho đất nó hả? Rồi mần không nổi bán ăn đặng người ta cười thúi đầu.
– Má khoan sang tên cho tụi nó. Cứ khoán cho tụi nó làm. Như con nói vậy đó, siêng thì có biếng thì không. Phần đất đó vẫn đứng tên cha má. Nhưng mà trước sau gì cũng phải chia cho anh em nó thôi, tụi con thì phận gáι đã yên ổn rồi, không có so bì gì với em của mình đâu.
– Dẹp cái vụ đó đi. Trước sau giờ vậy, không có ra riêng làm riêng gì hết. Cháu tao tao lo. Tao không để cho tụi nó đói bữa nào.
Hội bất nhẫn:
– Nhưng mà nó có hai đứa con rồi, túi bụi tùng bùng chứ không phụ cha ngoài giồng nữa. Má chăm con nó rồi bực bội khó chịu. Má không cho nó ở riêng thì cũng nên cho nó kiếm kế sinh nhai để lo cho bản thân mình chứ. Má coi, về đây bao lâu rồi con nhỏ không có được bộ đồ mới, quần áo toàn chị em con cho. Nó vốn lớn tướng hơn tụi con, giờ có con rồi càng sồ sề sau này mặc đồ tụi con gì được nữa? Má nên tạo điều kiện cho nó chứ?
Thoại quay sang Thuyền:
– Mợ Tư có biết làm bánh làm trái hay nấu chè gì hôn? Có thể nấu để gánh đi bán ngoài chợ hoặc đi ʋòпg ʋòпg xóm bán kiếm chút đỉnh bỏ túi.
Thuyền buồn bực trong lòng quá đỗi. Cô muốn chống cự cãi lại tay đôi với má chồng nhưng trước mặt cha và hai chị lại không dám hỗn hào. Mà thằng chồng của cô coi kìa, hắn ta không nói thêm lời nào nữa. Thuyền biết chứ. Ở lại đây hắn sướиɠ như vậy, ra riêng phải phụ cô đủ thứ, hắn dại gì mà lao vào? Má chồng cô đối với con bà ấy thì xem như vàng như ngọc, còn đối với cô thì thua cái giẻ rách, đụng đến còn sợ lấm tay. Bà ta muốn giữ cô lại để làm mọi không công. Thời buổi nào rồi mà lại có mẹ chồng như vậy chứ? Cô đã nhịn ทɦụ☪ đủ rồi, cô không còn gì nữa, người mà cô cần bảo vệ đã không còn, hai đứa con cô, cô đố cha quân nào dám tách chúng ra khỏi cô đó.
Nhưng chị Ba đã hỏi vậy, rõ ràng chị muốn tìm cho cô lối thoát, vậy thì cô không nên phụ lòng chị. Nhà của má cô, cô cứ để đó, đó là tài sản duy nhất má dành cho cô, khi con đã lớn, cô có thể trụ vững bằng tiền của mình, cô nhất định không nhịn ทɦụ☪ nữa mà dắt con về đó ở.
Chồng ư? Cô cũng không cần. Chỉ hai đứa con là đủ rồi, không nên có thêm chi nữa.
Thuyên nhỏ nhẹ nói:
– Em biết nấu sữa đậu nành đó chị. Em có thể gánh ra chợ bán, còn buổi chiều thì bán trong xóm cũng được. Hồi còn con gáι em cũng nấu sữa đi bán đắp đỗi qua ngày.
Bà Năm đang ngồi, đứng bật dậy kêu lên:
– Trời trời. Vậy đi cả ngày rồi ai mần mọi coi con cho mầy?
Tới lúc này thì ông Năm quá bức xúc rồi, ông vỗ bàn nói:
– Vậy thằng chồng nó đâu? Bà đâu? Nếu không cho nó đi bán thì mỗi ngày bà đều phải cho tiền nó bà chịu hôn?
Hai Thoại đứng lên can thiệp:
– Được rồi má. Để mợ Tư nó nấu sữa đậu nành bán đi. Con thì có cậu Tư coi rồi. Nếu nó làm ăn có lời thì cũng phụ má tiền chợ, con thấy chuyện này hay mà má.
Ông Năm lớn tiếng:
– Quyết định vậy đi, không bàn cãi nữa. Bà không giữ thì tui giữ. Cháu nội của mình cũng nên có trách nhiệm chút đi.
– Tiền đâu mà nó làm vốn? Phải mua nồi soong đồ đạc tùm lum hết chứ bộ nói bán là bán ha?
– Bà hỏi lạ. Làm cha mẹ thì phải phụ với con chứ? Nó còn cha mẹ chứ bộ mồ côi hay sao?
– Bán buôn không biết lời lỗ ra sao giờ bỏ ra bạc triệu biết chừng nào mới thu lại vốn?
Thuyền lấy hết can đảm mà nói:
– Má khỏi cho tiền con, chỉ xin má cho con lại số vàng cưới để con bán chiếc nhẫn 24KR đổi thành nhẫn 18KR như nhẫn cưới bình thường dư ra chút đỉnh thì con làm vốn.
– Trời đất. Mầy nói cái gì vậy? Bán vàng cưới đặng nấu sữa đậu nành hả? Có ҟҺùпg hôn vậy?
– Số vàng đó gồm đôi bông, cặp nhẫn và sợi dây chuyền, má cho tụi con rồi thì là của vợ chồng con, giữ khéo thì còn, không khéo thì mất, tụi con ʇ⚡︎ự làm ʇ⚡︎ự chịu.
– Dẹp đi, mầy lấy vàng đó về cất nhà cất cửa bên đó rồi kiếm chuyện thôi thằng Công đặng về ở một mình cho sướиɠ phải hôn? Tâm địa mầy tao thấy rõ ràng rồi, không gạt được tao đâu.
– Má chưa bao giờ nghĩ tốt cho con dù chỉ một lần. Có chồng về ba ngày sau má lột nữ trang cưới lại, từ đó tới nay con không hề thấy nó nữa. Bông dây thì sợ rớt mất chứ nhẫn cưới cũng không cho đeo là sao vậy má? Nếu má thấy vàng 24 phí phạm quá thì má đổi thành 18 cho con, con có đòi hỏi gì đâu? Con chỉ muốn khoe khoang với chúng bạn rằng mình có chồng đàng hoàng, chứ có chồng có con mà chiếc nhẫn cưới cũng không có tгêภ tay má không Ϯộι nghiệp cho con sao?
Ông Năm nghe cô nói mà chạnh lòng:
– Con nó nói phải đó bà. Bà đưa lại cho nó đi,. Đeo vô cho có với người ta. Bông dây gì đó không đeo thì cũng để cho nó cất. Hồi mới cưới về bà lo nó với thằng Công ở không lâu, nhưng bây giờ nó có con với nhau rồi, mà tui thấy con vợ nó cũng được, bà khó khăn với nó chi vậy bà? Con dâu cũng như con gáι mình vậy thôi. Con gáι bà như vàng như ngọc còn con gáι người ta như đá như sỏi hay sao?
Bà Năm đuối lý nên lầm bầm:
– Vậy thôi được. Nhưng mà tui chỉ đưa nó một chiếc nhẫn thôi, nó phải mua lại chiếc 18. Còn bông dây nó cất sao bằng tui cất. Tui ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thì cũng là của nó chứ ai vô đây mà giành?
Ông Năm vỗ tay xuống bàn ᵭάпҺ rầm một cái:
– Một cặp. Một chiếc sao nó đủ mua? Mà bà bắt nó đeo nhẫn cưới còn thằng con bà không đeo cho nó ra đường ghẹo gáι hả? Tiền bán mua lại hai chiếc nhẫn 18 dư ra cũng chưa chắc đủ nó làm vốn. Vậy cho nên nồi niêu giống gánh bà phải sắm. Sắm làm của luôn.
– Nhà có mà mua chi nữa?
– Phải mua mới. Bán đồ ăn đồ uống mà dơ hầy cũ mèm ai dám rớ?
Hội chen vô:
– Phải đó má. Sắm mới hết đi. Ly nữa. Tiền làm vốn nếu không đủ thì con bù cho. Muốn có lời phải mua giá sỉ đường đậu. Chứ không phải ngày nào mua ngày nấy thì làm cho thiên hạ ăn hết.
Thoại chắc lưỡi:
– Chuyện nhỏ xíu vậy mà vô tay má cái rùm beng lên. Chị em con bây giờ muốn làm gì thì làm, chồng đồng ý là được, chỉ cần thông qua cha má chồng thôi. Nếu má chồng mà xét nét như má chắc con với ảnh ở không bền tới giờ.
– Tụi bây cái gì cũng trúng, tao cái gì cũng trật hết đó. Nghe bây vẽ vời riết rồi nó leo lên đầu tao ngồi cho coi.
– Má còn tụi con mà? Ai dám hϊếp đáp má chớ? Má nghe tụi con khuyên nha má, mợ Tư bây giờ chỉ có một thân một mình, đâu có chỗ nào mà chèn nhét. Mợ ấy làm gì cũng đều cho chồng con, là con trai và cháu của má, má phải tiếp thêm sức mạnh cho mợ chứ.
– Mà bây giờ hai đứa nó còn nhỏ xíu sao bỏ đi được?
– Đâu phải bây giờ má ơi. Má đồng ý thì đưa vàng lại cho vợ chồng nó làm theo ý nó. Rồi má cho tiền tụi nó trang bị đồ nghề. Quay qua quay lại hai đứa nhỏ cũng hơn ba tháng, cậu Tư coi con được rồi thì mợ Tư đi bán. Ra ngoài tiếp xúc với nhiều người đầu óc thông thoáng hơn, suy nghĩ cũng không tiêu cực nữa. Má thấy con nói phải hôn?
Bà Năm lưỡng lự thì ông Năm nạt lớn:
– Nói vậy rồi sao không lấy đồ đưa cho vợ chồng nó đi?
Bà Năm đứng dậy lừ mắt ngó ông:
– Từ từ…làm gì như cọp vật ông vãi vậy?
Rồi bà vô phòng. Thuyền nhìn cha, hai chị, lòng đầy cảm kích và hàm ơn. Đây là những người biết chuyện. Sao má chồng chị, người có tính khí như vậy lại dạy ra được hai đứa con gáι biết chuyện được chứ? Hai đứa con trai của bà thật chẳng ra gì. Lẽ nào đúng với câu người xưa nói: “Con gáι nhờ đức cha, con trai nhờ đức mẹ” hay sao? Rồi Thuyền lại cảm thấy lo, nếu như tương lai xa, Công vẫn ì ạch như vậy, không cùng cô chung lưng ᵭấu cật gầy dựng gia đình, cô có thể vì nể mặt ba người này mà ăn đời ở kiếp với anh ta không? Lẽ nào cam tâm chấp nhận đau thương và buồn tủi vì người không xứng đáng hay sao? Không. Cô không thể như vậy. Cô sẽ không cam chịu nữa, cô phải đứng lên bằng đôi chân của mình, phải nuôi con bằng chính sức lực của mình không nương nhờ vào bất kỳ ai khác.
Hết 3.
Lê Nguyệt.