Giông tố đã qua rồi 5
5.
Nhưng trời ơi, khi cô chưa bước vào căn nhà của cha mẹ mình vì đã khóa cửa thì chòm xóm cho hay. Cha cô mất trước, mẹ cô thì mới gần đây. Từ thấy hoa mắt ù tai. Vậy ngày mẹ Ьệпh nặng sao chị Hai không cho cô hay biết? Chòm xóm cũng nói, quán ăn bây giờ là của Chân rồi.
Từ nắm chặt hai tay lại. Giận run người. Họ nói với cô khi bà Mẫn hấp hối có kêu Chân gọi Từ về nhưng không hiểu sao đến khi mất vẫn chưa thấy Từ. Chôn cất bà xong, cô bác hỏi Chân thì chị nói có kêu mà cô không thèm về biết sao giờ? Rồi thì do Út Nhu giàu nên không tranh chấp tài sản gì với Chân. Vậy là tất cả những gì cha mẹ để lại nghiễm nhiên về tay Chân hết.
Từ không ham hố gì của cha mẹ, từ lâu cô đã ʇ⚡︎ự xem mình như người ngoài rồi. nhưng kiểu của Chân là không được. Ít nhất chị cũng phải cho cô hay để về chịu tang cha mẹ, cô có cần chị ta chia chát gì đâu sao lại nỡ đối xử với cô như vậy? Chỉ cầm nhấc điện thoại lên là cô sẽ hay liền. Vậy mà dám lớn tiếng nói với mọi người là đã cho hay mà cô không về. Có nghĩa là cô bất hiếu không xứng làm con của cha mẹ. Chắc chị ta sợ khi mẹ còn tỉnh táo sẽ chia chat gì cho cô hay sao? Nhưng mẹ mất rồi mà lại chẳng để cô về chịu tang như vậy hỏi có xứng đáng làm chị Hai hay không?
Không được. Từ không nhịn được nữa. Cô giận lây tới Nhu. Nhu cũng không nhớ cô. Trời ơi, nhà có ba chị em mà sao cô bị tách rời như kẻ lạ người dưng vậy chứ?
Từ xăm xăm dắt con ra quán. Từ biết, mình tuy nhịn ทɦụ☪ nhưng không hèn kém. Biết mình ʇ⚡︎ự có thể bảo vệ mình trước những kẻ gian manh. Chân tình khó kiếm chứ trở mặt thì đầy.
Chân đang ngồi quỡn so trong quán. Bà Mẫn mất rồi thì hương vị các món ăn không được như trước nữa. Ngay Bến Tàu A lại mọc thêm một quán nên coi mòi quán của Chân vắng khách, người ta đổ qua bên kia ăn hết rồi.
Thấy Từ bước vào, Chân thoáng giật mình một cái rồi bình tĩnh hỏi mà vẫn không đứng dậy:
– Dìa rồi đó hả?
Từ không nhịn được giây phút nào nữa. Cô lớn tiếng nói cho tất cả những người trong quán nghe:
– Chị muốn tui không dìa nữa sao?
– Con quỷ. Mầy nói gì lạ vậy? Gieo tiếng oán cho tao hả?
Từ thở khì một tiếng, quăng túi ҳάch lên bàn, trong đó có gói trà cho cha và bánh cho mẹ, giận dữ:
– Chưa nói tới vụ khác. Nói vụ hiện tại nè. Tui là em ruột của chị, vì hoàn cảnh bỏ đi mấy năm nay, giờ quay về chị không có vẻ chào đón gì hết là tại sao?
– Trời đất cơi. Chứ bộ mầy muốn tao ôm lấy mầy rồi khóc lóc như cải lương vậy mới chịu hả?
– Ít ra thái độ chị đối với em ruột của mình không phải hời hợt như vậy. Nhưng thôi, tui cũng không quan tâm chị có thương tui hay là không. Chuyện hôm nay tui tới gặp chị là muốn hỏi: Cha mất thì tui không có ở nhà, gia đình cũng không biết tui đi đâu nên chẳng cho hay cũng phải. Nhưng khi tui gửi thư dìa chị có cho mẹ biết không? Rồi cha mất, tui điện dìa gặp chị sao chị không nói? Rồi mẹ Ьệпh nặng kêu gọi tui chị cũng không gọi. Mẹ mất chị cũng giấu tui luôn là sao? Nhấc cái điện thoại lên nặng nề lắm sao chị? Hay là chị sợ tui dìa chia của chứ gì? Nói cho chị biết, tui không thèm. Nhưng chị muốn hôn? Tui quậy banh cho chị coi, để rồi cái gia tài này có chia ra làm ba hôn cho biết.
Chân có hơi rúng động nên không dám làm dữ với Từ:
– Mầy nói gì vậy? Lúc đó lo cho mẹ tao còn tâm trí đâu mà nhớ chuyện này chuyện kia. Chừng mẹ xong rồi cho mầy hay chi nữa? Để mầy yên tâm mần nuôi con, chừng giỗ thì tao gọi mầy dìa chứ gì?
– Giỗ là ba năm sau phải hôn?
– Chứ mầy muốn bao lâu?
Từ cười khẩy:
– Lúc đó thì tất cả đã thuộc dìa chị rồi. Vậy sao chị còn mạnh miệng nói với bà con là có gọi nhưng tui không dìa? Muốn người đời coi tui là đứa bất nhân bất nghĩa bất hiếu phải không? Nhưng chị yên tâm, tui không tranh giành gì đâu. Mới sanh ra cho đến mười chín tuổi tui có ăn ở đây bữa cơm nào, giờ thì cũng vậy thôi. Nhưng tối rồi, tui không thể về chỗ ở được, chị đưa chìa khóa nhà cho tui, mẹ con tui đốt nhang cho cha má sau đó ngủ lợi một đêm rồi sẽ đi biền biệt không quay dìa nữa đâu mà chị sợ.
– Nhà bây giờ cũng là của tao rồi.
– Kệ chị. Trong đó có bàn thờ cha mẹ tui. Chị ngon không cho tui vô đốt nhang và ngủ lợi thử coi, tui quậy hổng banh cái quán này tui làm con chị.
Mấy người trong quán cũng can thiệp:
– Đưa chìa khóa cho nó vô nhà đốt nhang ảnh chỉ đi mầy ơi. Dù sao nó cũng là con ruột mà. Gia tài mầy chiếm hết rồi, để nó ngủ lợi một đêm sao ha? Con nó nhỏ xíu tối nay ăn đâu ngủ đâu? Mần chị cũng phải nghĩ tới em mình ví chứ.
Chân nhăn nhó cầm chìa khóa liệng về phía Từ. Cô nổi nóng quát lớn:
– Lụm lên đưa tận tay tui. Tui không phải ăn xin mà chị đối ví tui kiểu đó. Đừng có chọc sức chịu đựng của tui à nhen. Tức nước cũng vỡ bờ thôi.
Một người khách cúi xuống nhặt chìa khóa lên đưa cho Từ, cô lắc đầu:
– Dì để xuống đó đi. Tự tay chỉ phải cầm đưa cho con. Nhịn chỉ lâu quá rồi chỉ tưởng con dễ ăn hϊếp. Muốn tốt thì cho tốt, muốn xấu con cho chỉ biết xấu ra làm sao.
Chân thấy Từ Һuпg Һᾰпg quá mới xuống nước:
– Mầy hung dữ quen nết, Tao lỡ tay làm rớt thì lụm lên mần gì thấy ghê vậy?
– Lỡ tay mà từ chỗ chị bay tới đây được sao? Tui đã nói rồi, tui sẽ không giành bất cứ món gì với chị. Nhưng hôm nay tui phải vô được nhà đốt nhang cho cha mẹ và ngủ lại một đêm. Chị về nhà chị mà ngủ. Chị dám có thái độ sau lưng tui là coi chừng mất trắng đó biết chưa?
Từ quán ăn bên kia, rất nhiều người bu lại coi. Một chú đã có tuổi lên tiếng:
– Nó nói phải đó. Để nó dìa nhà đốt nhang cho cha mẹ nó mới phải. Con Chân có nhà riêng rồi, có luôn cái quán ăn này, con Từ ngủ lợi một đêm hổng được sao? Nếu nó muốn, cái nhà cũng là của nó luôn chứ ở đó mà bày đặt.
Chân quắc mắt nhìn người vừa nói:
– Ông vẽ đường cho hươu chạy hả? Chuyện nhà tui ông biết gì mà xen vô?
– Sao tao hổng biết đi? Chuyện này gây bất bình um trời ở đây hết mà hổng biết. Tao là đờn ông, không có rảnh đôi co với bây. Nhưng chuyện cha mẹ bây mất mà không cho con Từ hay là tao đã thấy khó coi rồi. Trước còn tưởng bây không có tin tức gì nó, dè đâu điện thoại cũng có luôn rồi, gọi một cái bây ૮.ɦ.ế.ƭ hay sao? Nhưng thôi chuyện đó cũng cũ rồi, nhiều khi có vấn đề gì khuất lấp ở trỏng tao hông biết. Nhưng giờ nó dìa tới đây mà không vô được nhà đốt nhang coi được hả mậy? Đố cha ai dám cản đó? Đi đi Từ. Chú Hai làm chủ cho con. Lạng quạng thì mời chính quyền lợi xử nó. Cần thiết thì lôi nhau ra pháp luật coi nó ăn trọn gia tài được hay không cho biết.
Thấy có người lên tiếng bênh vực Từ thì Chân có vẻ hoảng. Chị đứng lên lượm chìa khóa đưa Từ, liếc ngang chú Hai một cái:
– Bộ tui nói không cho nó đốt nhang hay sao? Tại nó bỏ nhà đi biệt mấy năm không cho cha mẹ tui biết ăn đâu ở đâu nên tui giận, muốn cảnh cáo nó thôi chứ tui đâu phải là đứa ruột để ra da để vào. Chú hồ đồ quá chú Hai. Lúc mẹ tui ૮.ɦ.ế.ƭ, trăm công ngàn chuyện đổ lên đầu tui, Nhu có con nhỏ phụ giúp gì được. Hoàn cảnh như vậy sao tui nhớ mà điện đài gì chứ? Người trong cuộc mới hiểu, người ở ngoài đừng phán đoán làm gì.
Chú Hai hứ một tiếng lớn:
– Hứ. Tao đẻ bây ra cái một. Nhảy mũi cũng ra khỏi rặn. Bày đặt lý do này lý do nọ. Nhưng mà thôi. Không nói nữa. Từ cầm chìa khóa dìa nhà mở cửa nghỉ ngơi đi con. Thằng nhỏ chắc cũng mệt đừ rồi. Dìa tắm rửa cho nó ăn rồi ngủ. Đứng đây một hồi đủ thứ chuyện xảy ra bây giờ.
Từ cầm chìa khóa, không nói không rằng quay trở về nhà. Cô nhận thấy một điều, xã hội vẫn còn nhiều người tốt lắm. Thấy bất bình cũng lên tiếng chở che cho cô. Ôi, người dưng nước lã mà sao ấm áp hơn cả ɱ.á.-ύ mủ tình thâm vậy chứ?
Mở cửa vào nhà. Hơn ba năm trời mới quay lại nơi chôn nhao cắt rốn. Cảnh cũ còn đây cha mẹ đâu rồi? Chỉ còn lại bàn thờ với hai di ảnh. Từ có đến hai cha hai mẹ, duyên số gì đâu mà cô không thấy được mặt ai trước phút lâm chung. Không được đội khăn tang cho ai. Là do cô ăn ở bất nhân hay do tạo hóa trêu ngươi? Từ đã không biết bao nhiêu lần ʇ⚡︎ự vấn mình. Mình có phải xấu xa lắm không? Sao hai người nuôi mình không thương vì không ruột ϮhịϮ đã đành, cha mẹ sinh ra cô cũng không thương, chị em một mẹ một cha cũng không ai quan tâm tới cô hết vậy? Cô làm người thất bại tới mức đó hay sao?
Thôi. Không luyến lưu gì nữa. Nơi đây, xứ Cà Mau này không thể giữ cô được. Từ bây giờ, coi như chốn này sẽ chẳng bao giờ có bước chân cô đi qua. Hàng năm, dù ở nơi đâu, cô sẽ nấu một mâm cơm cúng cha mẹ mình là được rồi.
Thắp nhang cho cha mẹ, nước mắt Từ rơi ra, cô nói với ông bà như nói với chính mình:
– Mặc dù cha mẹ không phải là chỗ dựa ϮιпҺ thần cho con, nhưng dẫu có đi đâu con cũng luôn nhớ nơi này còn người chờ đợi con dìa. Không biết, đến giờ phút cuối cùng, cha mẹ có chạnh lòng nhớ tới đứa con chịu nhiều bất hạnh này không. Hôm nay đứng trước bàn thờ cha mẹ, con muốn nói với cha mẹ là bây giờ con nghèo lắm, vất vả nuôi thằng Nam, không có nhà cửa gì cố định cho riêng mình. Nhưng hàng năm vào đúng ngày này, cái ngày mà con rước vong linh cha mẹ theo con, con sẽ cố gắng bày một mâm cơm để tưởng nhớ công ơn sanh đẻ của cha mẹ. Còn ngày cha mẹ mất thật sự hãy để chị con lo chu toàn. Con sẽ không tranh giành gì với chị em. Ra đi đôi bàn tay trắng và cho dù có thiếu ăn thiếu mặc nhất định không quay dìa đây nữa đâu cha mẹ ơi.
Từ khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt từ đâu rơi lã chã lên má lên môi. Từ hôm nay, ngoài núm ruột của mình, cô không còn ai là người thân nữa. Út Nhu cũng một bụng với Hai Chân thôi.
Sáng lại, Từ giấu chìa khóa ở chỗ Chân dặn, dắt con đi cho nó ăn sáng rồi đón xe về Hộ Phòng. Trong quán ăn vệ đường, chị Tư cơm tấm trố mắt nhìn cô:
– Tới nay mới dìa vậy Từ? Chú thím mất hết mà mầy hổng hay sao?
– Em không hay biết gì hết đó chị. Có số điện thoại liên lạc mà không ai báo với em hết trơn.
Chị Ba bĩu môi:
– Báo chi? Báo thì sao sang tên hết gia tài được. Bởi vậy ta nói cái thứ tham lam có quan tâm chi tới tình ruột ϮhịϮ mầy ơi. Nhưng mà bây giờ mầy sống ở đâu? Kinh tế ổn không?
Từ thấy mình cũng không nên nói gì nhiều, cô ậm ừ cho qua:
– Em ở Bạc Liêu. Cũng có việc làm, có lương tháng nuôi con dù không dư dả gì chị ơi.
Chị Ba chắc lưỡi:
– Bởi vậy, đời thấy chán lắm. Cũng là ruột ϮhịϮ với nhau mà tính toán quá trời.
Bỗng chị ngó Từ chăm chăm, giọng hả hê:
– Ê, mầy biết chuyện thằng Nùng bị vợ bỏ rồi hôn?
Từ giật mình. Cô không quan tâm Nùng nhưng quan tâm vợ của hắn ta nên lật đật hỏi:
– Ủa? Chị Cầm bỏ thằng chả rồi hả chị?
– Ở sao được mà ở. Đờn ông gì mà mần biếng nhớt thây. Ruộng nương cả đống chớ hề bước ra coi một lần. Hễ vợ vắng nhà là lập tức hược đi nhậu. Con Cầm còn ở được một năm chứ gặp ai là họ bỏ tám đời vương rồi.
– Vậy mấy năm nay chả sống một mình sao?
– Có vợ khác rồi. Hai vợ chồng hạp ý lắm. Đánh đề tàn canh. Mấy hồi mà bay đất đai nhà cửa. Con mẹ nó thua buồn bịnh gần ૮.ɦ.ế.ƭ ở trển á. Mấy đứa con gáι có chồng dìa săn sóc chứ vợ chồng nó lo miếng nào mới sợ à. Bả tức nên nói ra mấy câu hớ hênh, ở đây giờ ai cũng nói mầy ở tù oan là tại mẹ con của nó đó.
– Chuyện này em đã biết từ lâu. Nhưng không có chứng cớ nói gì được chị ơi. Kệ, bỏ qua cho rồi. Giờ em không cần gì nữa đâu chị. Nhà này em cũng sẽ không quay lại nữa.
– Ghé thăm bà Thanh hôn?
– Không chị ơi. Tình nghĩa gì mà thăm. Giờ thấy mặt thằng đó em cũng không muốn nhìn.
– Cũng phải. Nhưng thiệt tình tao muốn mầy thấy cảnh họ bị quả báo ghê.
– Nghe cũng được rồi chị.
– Mơi mốt có dịp về đây thì ghé tao chơi nhen.
– Chắc rồi em cũng sẽ dìa một lần nữa để chuyển hộ khẩu cho mẹ con em đó chị.
– Ừa. Ghé tao chơi. Ngủ lợi đêm cũng được.
Từ cười cười:
– Chị hổng sợ em khuân đồ chị đi hết sao?
Chị Ba ᵭ.ậ..℘ vào vai Từ:
– Khùng.
Tới lúc tính tiền, chị nhất định không chịu nhận, coi như bao mẹ con bữa cơm chị cũng không nghèo được.
Ra khỏi quán, Từ buồn trong bụng ghê gớm. Trái tιм đầy vết thương bỗng được xoa dịu bằng tình cảm của người dưng khiến cô đau lòng. Bà chủ nhà trọ, bác sĩ Nga và chị Ba đây, chưa nói đến hai người lớn đã đứng về phía cô kể Ϯộι Chân ở quán. Ai cũng thấy cô bị đối xử bất công bởi chính người nhà sao người nhà lại không thấy vậy nhỉ?
.
Hết 5.
Lê Nguyệt.