Cô ấy là mẹ tôi chương 15
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 15
Tгêภ đường trở về công ty, ngồi tгêภ xe mà không ai nói với ai câu nào. Lan Nhi muốn biết Quốc Tiến sẽ nghĩ ra sao về chuyện vợ chồng bà Thủy vừa xảy ra? nên cô nhìn anh cười rồi nói:
– Sếp Tiến nghĩ thế nào về chuyện vừa xảy ra?
Hai mắt vẫn nhìn mông lung ra ngoài, Quốc Tiến trả lời:
– Thật chẳng ra làm sao, thiệt tình phải chứng kiến chuyện của vợ chồng ông bả mà cứ như phim hành động ấy…nếu cô Nhi không phụ trách hợp đồng này thì cũng không kéo cô đi mà làm gì…
Nhắc đến hợp đồng làm Lan Nhi thấy mình cần lên tiếng, cô trả lời:
– Hợp đồng này không ký được…
– Tại sao?
Lan Nhi đưa ánh mắt về phía tài xế, thì Quốc Tiến hiểu ý bèn nói:
– Thèm ly cafe quá, làm phiền tài xế ghé vào một quán nào đó…
– Vâng Sếp…
Đến quán cafe thì hai người bước xuống, và đi ʋòпg ra phía sau chọn một bàn tương đối kín đáo. Lúc này Lan Nhi mới nói với Quốc Tiến về việc công ty của gia đình cô, may mắn hủy được hợp đồng với công ty của bà Thủy, nếu không sẽ mất một khoản tiền lớn. Nghe xong anh nói:
– Khó khăn lắm mình mới có được hợp đồng, bây giờ chẳng nhẽ lại từ chối? Chỉ cần rút kinh nghiệm rằng phải kiểm tra kỹ từng điều khoản rồi hãy ký…Cẩn thận một chút chắc không sao…
Lan Nhi lắc đầu, cô thấy rằng cho dù có giải thích thế nào cũng không có kết quả, khi với một người như Quốc Tiến chỉ ham thành tích và muốn lập công. Cô quyết định chọn lối thoát an toàn:
– Đấy là ý kiến của cá nhân tôi, còn mọi quyết định là do Sếp. Nhân tiện tôi cũng thông báo rằng xin rút cổ phần về công ty của gia đình. Mẹ tôi Ьệпh tiểu đường nên cần nghỉ ngơi, tôi không phụ trách dự án này nữa…
Quốc Tiến tái mặt:
– Cô Nhi ʇ⚡︎ự ái đấy à, về hợp đồng đó còn chưa ký mà…
Lan Nhi cười:
– Không có, tôi đã nộp đơn xin rút cổ phần từ khi Sếp Vinh chưa nhập viện mà…
– Vậy tại sao cô đã nộp đơn mà lại nhận phụ trách hợp đồng này?
– Đúng. Vì đã xảy ra việc sửa chữa hợp đồng giữa công ty bà Thủy với gia đình tôi, nên sếp Vinh giao cho tôi phụ trách. Nhưng tôi đã phát hiện ra khi ký với chủ đầu tư, bà Thủy đã bỏ qua khâu nghiệm thu san lấp mặt bằng. Nếu một công trình xây dựng mà nền móng không chắc chắn, thì hậu quả như thế nào không cần nói chắc Sếp cũng biết…
– Thì yêu cầu bà ta phải bàn giao nghiệm thu phần san lấp. Nếu không có đầy đủ hồ sơ thì không ký nữa…
– Sự việc xảy ra giữa công ty gia đình tôi với công ty của bà ta là một bài học. Vậy tại sao không rút kinh nghiệm chứ?
Không thấy anh ta trả lời nên Lan Nhi cũng im lặng và không nói gì nữa. Đơn cô đã nộp và chờ ngày giải quyết. Mặc dù lương tâm có phần áy náy khi không giữ lời hứa với ông Vinh. Nhưng nay con bác ấy lên nắm quyền, việc cô có ở lại hay đi thì cô cũng đã nói rõ rồi. Nhưng cô thắc mắc tại sao đơn gửi đi đã lâu, mà bây giờ Sếp Tiến vẫn tỏ ra ngơ ngác? phải chăng đó cũng chỉ là một vở kịch hay còn chuyện gì nữa…
Đúng lúc đó thì điện thoại của anh đổ chuông, nhìn màn hình thì là một số máy lạ, một phần do tâm trạng không tốt nên anh không muốn nghe. Thấy vậy Lan Nhi lên tiếng:
– Sếp nghe xem ai gọi? Nhỡ may là đối tác mới thì sao?
Nghe thấy thế thì Quốc Tiến cầm điện thoại lên nghe. Nhưng khi anh vừa Alo, thì đầu dây bên một giọng oanh vàng của Tuyết Trinh cất lên:
– Em là Tuyết Trinh nè anh…
– Cô gọi cho tôi có việc gì không?
– Em xin lỗi về chuyện vừa rồi…
– Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi đâu mà phải xin lỗi chứ?
– Có chứ ạ, mời anh đi ăn mà không trọn vẹn…
Quốc Tiến không muốn kéo dài cuộc nói chuyện nên trả lời:
– Tôi đang có việc bận, để lúc khác nói chuyện tiếp nhé…
Không chờ cho cô ta trả lời, anh tắt điện thoại rồi quay sang Lan Nhi nói:
– Mình về thôi…
Khi hai người ra đến ngoài thì bỗng cô phát hiện ra lái xe Trần Dương đang ngồi với Tuyết Trinh, ở một bàn khuất sau chậu cây kiểng. Cô nói nhỏ với Quốc Tiến:
– Cô ta đang ở đây…
Không quay lại mà anh hỏi:
– Ai?
– Tuyết Trinh con bà Thủy…
– Kệ cô ta thôi, cô ta ở đâu cũng không liên quan đến mình…
– Vấn đề là cô ta đang ngồi với lái xe Dương…
Vừa nghe nói đến lái xe Dương làm anh giật mình, giờ anh mới hiểu tại sao cô lại không nói chuyện tгêภ xe mà phải vào đây. Chợt Lan Nhi nhớ đến Vũ Luân, tại sao cô không điện báo cho anh ấy chuyện này nhỉ? Chẳng phải anh ấy đang đi tìm lái xe Dương mà. Hơn nữa lại gặp Tuyết Trinh ở đây, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích đó sao?
Lan Nhi đi ʋòпg ra phía ngoài, rồi chọn một vị trí thích hợp chụp tấm hình của hai người, gửi cho Vũ Luân kèm theo định vị rồi nói:
– Em vô tình gặp hai người này, anh muốn gặp thì đến…
Tin nhắn vừa gửi đi thì Vũ Luân gọi lại:
– Em đang ở đâu? Chờ anh đến ngay…
– Không phải việc của em, em về công ty đây…
Nói xong cô cúp máy, nhưng cảm thấy không yên tâm nên cô nhắn tin cho sếp Tiến về trước, còn mình thì chọn một bàn kín đáo để quan sát. Chỉ 10 phút sau thì Vũ Luân đến, và không khó để anh tìm thấy hai người. Khi nhìn thấy Vũ Luân đến quá bất ngờ làm Trần Dương và cả Tuyết Trinh cũng lúng túng. Trong khi Trần Dương còn chưa biết xử lý ra sao, thì Tuyết Trinh vội đứng dậy ôm lấy Vũ Luân tỏ ra mừng rỡ:
– Anh yêu…
Nghĩ cô ta làm thế để cho Trần Dương thoát thân nên Vũ Luân gạt tay cô ta ra rồi nói:
– Em ngồi yên đó, để anh nói chuyện với hắn ta…
Đến lượt Tuyết Trinh ngơ ngác có vẻ không hiểu:
– Hắn ta nào? Anh đang nói gì vậy?
Nhưng khi nhìn theo tay chỉ của Vũ Luân thì cô cười, hóa ra anh thấy cô ngồi với lái xe Dương nên ghen rồi chăng. Vòng tay ôm lấy Vũ Luân, cô cười giả lả:
– Nhìn anh đang ghen kìa, không phải đâu anh ơi, em với anh Dương là người quen thôi…
– Em không phải thanh minh, hai người lại bàn nhau giở trò đi lừa đảo chứ gì? Anh chưa hề hỏi nhưng em đã nói vậy thì anh thất vọng quá…
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên Lan Nhi định đi sang can thiệp. Nhưng bỗng một cάпh tay kéo cô lại, quay sang cô giật mình khi nhận ra người đó không phải ai khác mà chính là cô Huệ. Cô Huệ ăn mặc khác quá, lại còn mang khẩu trang và kính mát che kín gần hết khuôn mặt. Nhưng với ai chứ Lan Nhi nhận ra ngay. Cô Huệ ghé vào tai cô nói nhỏ:
– Vũ Luân bị theo dõi rồi…
– Là sao ạ? Ai mà theo dõi ảnh chứ?
– Con nhìn hai thanh niên đội nón lưỡi trai bên cạnh thì biết…
– Khách uống cafe á cô ơi…
– Không đơn giản như con nghĩ đâu…
Cô Huệ nói chưa dứt lời thì một trong hai thanh niên giơ điện thoại về hướng Vũ Luân để chụp hình, lúc này cô mới hiểu lời cô Huệ nói là đúng. Nhưng ai sai hắn theo dõi và để làm gì? thì cô không thể nào biết được. Thấy Lan Nhi im lặng, cô Huệ nói tiếp:
– Cô nghi chủ mưu trong việc này là bà Thủy vợ ông Trí. Rất có thể bà ta đã phát hiện ra điều gì đó về mối quαп Һệ giữa ông Trí và vũ Luân. Hoặc bà ta chỉ cho người theo dõi chàng trai quen con gáι mình thôi…
– Cháu cũng nghĩ thế, cháu nghĩ bà ta muốn biết người mà con gáι yêu là ai? Nếu như bả biết được chính là con trai người đã hủy hợp đồng thì sao nhỉ?
– Nhưng dù sao cũng phải ngăn chặn mối tình này…
Lan Nhi im lặng, chính cô cũng không biết phải làm cách nào? Nếu nói cho Vũ Luân biết thì anh ấy sẽ như thế nào khi mình không phải là con ruột của Ba Tuấn, mẹ Lan Anh. Mà là con của một người đàn ông ăn chơi trác táng? Nhưng cũng có thể anh ấy lại muốn chấp nhận ông Trí để được hưởng gia tài thì sao? Quay sang nhìn ánh mắt lo lắng của cô Huệ, Lan Nhi hiểu được cô ấy đang nghĩ gì? Bỗng Vũ Luân đứng dậy bỏ đi nhanh ra ngoài, ngay lúc đó hai thanh niên kia cũng kịp thời bám theo. Lan Nhi gật đầu:
– Đúng là anh Hai bị theo dõi…
Không hiểu sao cô Huệ cũng đứng dậy bước theo anh Hai. Không còn cách nào khác, Lan Nhi cũng kín đáo đi theo. Anh Hai rời khỏi quán cafe rồi lên xe chạy đi, lúc đó hai thanh niên cũng chạy xe mô tô bám theo sau. Lan Nhi vội vẫy một chiếc xe Taxi cũng vừa chạy tới, hai người vội lên xe và chạy đi rất nhanh. Không biết anh Hai có biết xe đằng sau đang bám theo mình không? Bỗng điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình cô thấy là cuộc gọi của Ba thì vội nghe:
– Alo, con nghe nè Ba…
Vừa nghe tiếng con gáι thì ông Tuấn hỏi ngay:
– Con nói với anh Hai về vụ hợp đồng rồi đúng không?
– Con không nói…
– Vậy sao nó lại hỏi Ba…
– Ảnh gọi cho Ba lâu chưa?
– Vừa xong nè, hay mẹ con nói?
– Con cũng không biết, xíu con về hỏi mẹ…
Cô vừa dừng cuộc nói chuyện với Ba thì điện thoại lại đổ chuông, và người gọi không ai khác mà chính là mẹ. Điều đáng suy nghĩ là câu hỏi của mẹ cũng giống như Ba vừa hỏi cô. Bỗng cô Huệ lên tiếng:
– Vậy có thể hiểu rằng hai người kia vừa nói với thằng Luân điều gì đó, nên nó mới điện về hỏi Ba mẹ để ҳάc minh xem thông tin mà hai người kia nói có chính ҳάc hay không?
– Nếu Ba Mẹ không trả lời thì ảnh sẽ hỏi con…
Nhưng câu nói của cô chưa dứt khỏi cửa miệng thì bỗng cô Huệ kéo tay cô chỉ về phía trước:
– Con nhìn kìa, hai tên kia tại sao lại vượt lên ép xe thằng Hai vào vệ đường. Chúng định làm gì chứ?
Không kịp suy nghĩ, Lan Nhi chỉ kịp nói với lái xe:
– Anh chạy lên ngang với chiếc xe gắn máy nhanh lên…
Câu nói vừa dứt thì một tên nhảy xuống tiến sát lại phía Vũ Luân, và cũng rất nhanh hắn vội nhảy lên xe của tên kia rồi vù chạy mất. Hai cô cháu không kịp định thần mà chỉ biết chạy thật nhanh về phía Vũ Luân đang gục xuống ôm ռ.ɠ-ự.ɕ và ɱ.á.-ύ tuôn xối xả. Hai cô cháu chỉ kịp khiêng anh Hai lên xe taxi và chạy đến Ьệпh viện gần nhất.
Bà Bích Thủy tỏ ra tức giận đến cực độ khi về đến nhà mà không thấy ông Trí. Gọi điện không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời. Đúng lúc đó thì quyền Giám đốc Quốc Tiến gọi điện thông báo hủy kết quả đàm phán, và không ký hợp đồng do dự án tгêภ chưa đáp ứng được yêu cầu của tập đoàn. Bà Thủy vẫn cố tình níu kéo và hứa hẹn sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu. Nhưng Quốc Tiến sau khi nghe Lan Nhi ρhâп tích thì quyết định không dám mạo hiểm nữa.
Đúng lúc bà ta đang như con hổ dữ gầm lên như điên dại, bởi nếu không có công ty thầu thi công thì bà ta sẽ bể hợp đồng, cũng đồng nghĩa toàn bộ số tiền mà bà ta đã nộp vào ngân hàng, để bảo lãnh thực hiện hợp đồng sẽ bị mất theo quy định. Thì hai tên Һγ siпh lại gửi những thông tin về gia đình, thân nhân của Vũ Luân bạn trai con gáι bà. Bà bỗng nhìn thấy tấm hình chụp gia đình trong đó có ông Vũ Tuấn là người vừa hủy hợp đồng. Chợt bà nhận ra cô gáι đi cùng với Quốc Tiến hôm nay cũng chính là con gáι ông ta. Rõ ràng giám đốc Tiến hủy hợp đồng là do cô gáι này đã nói gì đó, nếu không thì chỉ mấy tiếng trước, hai bên còn rất vui vẻ cơ mà. Vậy mà bây giờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ thế này?
– Chúng tôi vẫn đang bám theo tên Luân. Vậy bước tiếp theo sẽ thế nào?
Câu hỏi làm bà chợt tỉnh, cơn giận càng tăng cao khi nghĩ đến số tiền phải trả cho chủ nợ, bà trả lời:
– Xử cho tôi…
– Xử nặng hay nhẹ?
– Nặng. Đứa nào dám đụng đến bà thì đều phải ૮.ɦ.ế.ƭ…
Trả lời xong bà ta ném điện thoại tгêภ ghế sofa rồi lững thững đi vào phòng tắm. Để nguyên quần áo cho dòng nước lạnh xối vào người, lúc này bà mới thấm thía nỗi đau của một kẻ thất bại. Và rồi hai giọt nước mắt bỗng chảy ra hòa chung với dòng nước từ vòi sen. Liệu rồi đây cái gia đình này sẽ như thế nào thì chính bà cũng không thể biết…