Cô ấy là mẹ tôi chương 4
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Bà Lan Anh bỗng cảm thấy khó hiểu, suốt buổi bà theo dõi thái độ của con trai và cầu mong con thấy được sự thiệt hại của gia đình mà dừng lại. Việc con trai đi ra ngoài cũng không làm bà ngạc nhiên, rất có thể con cần một khoảng không gian riêng tư để suy nghĩ. Nhưng việc Lan Nhi cũng bám theo anh Hai thì bà cảm thấy lo sợ. Bởi Lan Nhi là con gáι, nhỡ không may gặp chuyện gì thì bà không yên tâm. Không còn cách nào khác, bà đành lên phòng nói cho ông Tuấn biết.
Nghe vợ nói lại chuyện Vũ Luân bỏ đi ra ngoài thì ông Tuấn cằn nhằn vợ:
– Nó đàn ông con trai đi ra ngoài có công việc rồi về cũng là bình thuờng, sao em làm rối lên thế?
– Chuyện thằng Luân thì em không nói, nhưng em lo con gáι kìa…
Ông Tuấn nghe nhắc đến tên con gáι thì vội hỏi:
– Lan Nhi nó làm sao?
– Khi thằng Hai vừa ra ngoài thì nó cũng đi theo nên em mới lo. Trời tối mà con gáι nữa, đi làm gì chứ?
– Nó đi lâu chưa? Tại sao bây giờ mới nói chứ?
Trong lúc ông Tuấn chỉ kịp khoác lên người cái áo rồi vẫn để nguyên quần short đi ra ngoài. Ông vẫy taxi rồi cũng chẳng biết đi đâu, gọi điện cho con gáι liên tục không nghe, ông nhắn tin cũng không trả lời. Tiếng cậu tài xế taxi hỏi mà ông cũng chẳng biết trả lời thế nào:
– Chú định đến đâu ạ? Chuẩn bị vào đường ngược chiều rồi…
– Cậu cứ chạy đi, tôi trả tiền tính theo km lo gì?
May quá khi ông vừa dứt lời thì có tin nhắn của Lan Nhi:
– Ba gọi cho con ạ?
– Con đang ở đâu? Ba sẽ đến ngay…
– Dạ, con đang ở quán cafe EM VÀ TÔI, đường X…
– Con thấy anh Hai chưa?
– Dạ, con thấy ảnh đang chờ một ai đó…
– Nghe Ba dặn, bây giờ Ba sẽ gọi thám ʇ⚡︎ử theo dõi, con ngồi im rồi khi thám ʇ⚡︎ử đến thì rút lui. Xe Ba đậu ở ngoài chờ con…
– Con hiểu rồi …
Ông Tuấn nói xong thì tắt máy và gọi cho thám ʇ⚡︎ử, ông cung cấp địa điểm và hình của Vũ Luân rồi căn dặn:
– Anh theo dõi người đang ngồi nói chuyện với người trong tấm hình này. Tôi chờ thông tin của anh
– OK, giám đốc yên tâm…
Trong khi ông đang nói chuyện với thám ʇ⚡︎ử thì tại quán cafe, Lan Nhi thấy một thanh niên đến ngồi cùng bàn với anh Hai. Điều làm cô vô cùng sửng sốt và không tin ở mắt mình, bởi đó không ai khác mà chính là lái xe Trần Dương của sếp Vinh. Sợ Trần Dương nhận ra mình, cô vội nhắn cho Ba:
– Thám ʇ⚡︎ử đến chưa Ba?
– Con có thấy một thanh niên mặc áo khoác màu đen, mang khẩu trang mới vào quán không? Nếu thấy thì khẩn trương rút lui ra ngoài…
– Con thấy rồi…
Đúng như Ba nói, cô thấy một thanh niên mặc áo khoác màu đen, mang khẩu trang và đội nón lưỡi trai kéo xuống che hai con mắt, vẫn đang liếc về phía bàn anh Hai. Anh ta ngồi ở một bàn ngay sát phía sau lưng anh Hai cùng với một vị khách khác. Không chần chừ, Lan Nhi nhanh chóng đứng dậy và rút lui ra ngoài…
Ông Tuấn thấy bóng con gáι đi ra thì giơ tay vẫy. Khi con đã ngồi vào xe an toàn rồi thì ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ông vừa muốn la con liều lĩnh nhưng lại thấy thương, ông biết tất cả con cũng lo cho gia đình, nhưng làm vậy rất пguγ Һιểм. Vì tгêภ xe có mặt tài xế Taxi nên nói chuyện không tiện, ông quay sang con gáι nhắc nhở:
– Lần sau có gì phải nói với Ba nghe chưa?…
Không trả lời vào câu nói của Ba, Lan Nhi hỏi lại:
– Ba có biết người đến gặp anh Hai là ai không?
Ông Tuấn nhìn con gáι lắc đầu, khi cô định nói tiếp thì thấy Ba đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng nên cô không nói nữa. Về đến nhà rồi cô mới nói:
– Thật bất ngờ Ba ạ…
Lúc này ông Tuấn mới hỏi:
– Là ai?
– Trần Dương…
Ông có vẻ bất ngờ nên hỏi lại:
– Là cậu Dương lái xe hả? Con có nhìn nhầm không đấy?
– Ba nên nhớ con còn trẻ, mắt đảm bảo 10/10 thì làm sao mà nhìn nhầm được…
Ông Tuấn lặng người, nói ai chứ với cậu Dương lái xe của ông Vinh thì ông không thể tin. Nhưng chẳng nhẽ con gáι ông lại nói sai? Có bao giờ chính cậu ấy cũng chỉ là con tốt trong ván cờ của bà Thủy kia không? Bỗng ông cũng muốn được mạo hiểm, phải tìm ra và vạch rõ bộ mặt gian xảo của bà ta để không lừa được các công ty, đối tác khác nữa…
Đúng lúc đó thì có thông tin mà thám ʇ⚡︎ử gửi về, đó là bức ảnh chụp Vũ Luân đang nói chuyện với Trần Dương và nội dung ghi âm. Tiếng của Vũ Luân nói có vẻ bực tức:
– Cậu hứa thế nào mà đưa tôi 200 triệu, trong khi công ty của Ba tôi phải chịu hậu quả hơn một tỷ nếu đơn phương hủy bỏ hợp đồng?
– Anh nói nhỏ thôi được không? Nghe tôi giải thích…
– Nửa đêm rồi ai mà thèm nghe, tôi đang muốn điên lên đây…
Không hiểu cậu Dương nói những gì? nhưng vì âm thanh quán rất ồn mà cậu ta lại nói nhỏ nên hai cha con không nghe được. Đúng lúc đó thì có tin nhắn của thám ʇ⚡︎ử gửi đến:
– Con trai giám đốc đã ra xe để về nhà…
– Bám theo dõi tên Dương cho tôi, hắn là lái xe của giám đốc Vinh. Tôi muốn biết thật ra hắn muốn gì? Làm việc này cho ai?
– Tôi hiểu rồi…
Biết Vũ Luân sắp về đến nhà nên hai cha con vội đi về phòng. Vừa nhìn thấy chồng thì bà Lan Anh hỏi ngay:
– Anh vừa đi đâu về thế? Có gặp con gáι không?
Ông Tuấn không trả lời vào câu hỏi mà nói với vợ:
– Mai đến công ty nói chuyện, giờ đi ngủ thôi…
– Ơ,…ông này…
Nhưng khi thấy ông Tuấn đã ℓêп gιườпg nằm thì bà biết rằng ông giả vờ ngủ, nhưng cũng không nói gì. Chợt nghe tiếng xe của Vũ Luân về thì bà đã hiểu phần nào nên lẳng lặng mở cửa đi ra ngoài.
Vừa bước vào nhà thì Vũ Luân giật mình khi thấy mẹ đang ngồi chờ ở phòng khách. Anh tỏ ra bối rối:
– Mẹ chưa đi ngủ ạ?
Bà Lan Anh trả lời:
– Con vừa đi đâu về? Có người mẹ nào ngủ được không khi đã khuya mà con trai vẫn chưa về nhà? Bộ có chuyện gì bận lắm hay sao?
Vũ Luân ấp úng:
– Con xin lỗi mẹ, chỉ là con chợt nhớ có một số việc cần làm…
– Việc gì mà không thể để đến ngày mai?
– Dạ không có gì, con xin phép về phòng…
Nói xong anh nhanh chân đi lên cầu thang như sợ mẹ lại hỏi tiếp. Bà Lan Anh chỉ biết thở dài rồi cũng tắt điện đi về phòng, lúc này ông Tuấn hơi thở đều chứng tỏ đã ngủ nên bà cũng lẳng lặng ℓêп gιườпg nằm cạnh bên. Chợt nhớ đến lời con gáι Lan Nhi nói trong bữa cơm về một người phụ nữ. Không hiểu sao trong đầu bà cứ nghĩ về cô ấy, bà định sau khi ăn cơm xong thì sẽ hỏi Lan Nhi kỹ hơn, ai ngờ mọi người cứ thế đi ra ngoài mà không một lời giải thích với Bà. Đã có lúc bà từng nghĩ có lẽ mọi người không còn nhớ đến sự tồn tại của bà trong cái nhà này. Nhưng rồi bà lại dằn lòng ʇ⚡︎ự nhủ bản thân phải kiên nhẫn, mỗi khi ông Tuấn căng thẳng hay gặp chuyện gì đó trong công việc. Ngày các con còn nhỏ, tuy cuộc sống có phần vất vả do mới khởi nghiệp, ông Tuấn vừa làm giám đốc nhưng đồng thời cũng là thợ hồ. Còn bà thì vừa là trợ lý và cũng kiêm luôn thư ký. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng thật là vui. Còn giờ đây khi cuộc sống đủ đầy và hai con đã khôn lớn thì lại xảy ra rắc rối, và nguyên nhân cũng chính từ sự thương người của Bà…
Mải suy nghĩ nên gần sáng bà mới chợp mắt. Khi tỉnh dậy thì không thấy ông Tuấn đâu nữa, sang phòng các con thì cũng đều ra khỏi nhà. Bà xuống lầu hỏi chị Xuân giúp việc:
– Ba cha con đi đâu hết trơn rồi?
– Dạ, ông chủ dặn cứ để bà ngủ…giờ bà chủ có ăn gì để tôi nấu?
– Thôi khỏi, đến công ty rồi đi ăn với ổng luôn, chắc ổng cũng chưa ăn gì…
Nói xong bà đi thẳng lên lầu, 30 phút sau thì cũng ra khỏi nhà. Đến công ty thì bà cũng không thấy ông Tuấn trong phòng nên lấy điện thoại ra gọi. Từ đầu dây bên kia tiếng chồng bà nghe rất nhỏ kèm theo tiếng ù ù như tiếng gió thì lấy làm lạ:
– Anh đang tгêภ đường hay sao mà em nghe tiếng nói nhỏ lắm…
– Đúng rồi, anh ra ngoài có việc rồi về nói với em sau…
– Sao sáng nay không gọi em cùng đi…
– Thấy em cả đêm qua không ngủ nên anh không gọi…
Như vậy cả đêm qua ông ấy cũng không ngủ, có như thế thì mới biết rằng bà không ngủ chứ? Chợt nghĩ đến câu nói của con gáι về người phụ nữ lạ đã hỏi tên bà, nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên bà gọi cho Lan Nhi…
Từ đầu dây bên kia tiếng của con gáι cũng nghe rất nhỏ và cũng có tiếng gió thổi ù ù. Bà thắc mắc khi con vừa lên tiếng:
– Alo, mẹ gọi con ạ…
– Con đang đi với Ba phải không?
– Dạ, con với Ba đến Ьệпh viện thăm bác Vinh…
Đúng lúc đó thì Vũ Luân đi vào nên bà vội cúp máy. Vũ Luân hơi ngạc nhiên khi rõ ràng anh nghe mẹ đang nói chuyện điện thoại, nhưng khi anh vào phòng thì mẹ lại ngưng. Vũ Luân hỏi mẹ:
– Mẹ đang nói chuyện với ai ạ?
– Mẹ nói chuyện với em Nhi, nhưng hóa ra nó đi cùng Ba đến thăm bác Vinh bị Ьệпh…
– Nhưng tại sao khi con vào thì mẹ lại dừng không nói nữa?
Nghe câu nói của Vũ Luân, bà Lan Anh tỏ ra sửng sốt. Bà không thể tin được con trai lại dám ăn nói với mẹ như vậy. Bà nghiêm nét mặt nhìn thẳng vào mặt Vũ Luân rồi nói:
– Con chất vấn mẹ đấy à? Con ʇ⚡︎ự cho mình có cái quyền yêu cầu người khác phải báo cáo với con hay sao? Con thay đổi quá nhiều rồi…
Vũ Luân thấy mẹ nổi giận thì hoảng sợ vội lên tiếng:
– Con lỡ lời mẹ ơi, con định nói đùa nhưng không ngờ lại làm mẹ giận…
Không ngờ bà Lan Anh hỏi lại:
– Vậy con vào đây làm gì? Con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?
Vũ Luân không hiểu mẹ đang nói gì? Thấy thế bà Lan Anh nói tiếp:
– Không trả lời được đúng không? Nói đi chứ, chẳng hạn tiền ở đâu có để mà đi quán Bar?
Nụ cười vụt tắt, khuôn mặt đang đỏ bỗng chuyển sang trắng bệch. Anh lúng túng như người ăn trộm bị bắt quả tang, anh ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ mà mẹ đã biết được chuyện gì không? Nhưng nếu một khi biết anh đã làm chuyện đó thì tại sao Ba mẹ lại không báo côпg αп?
Vũ Luân suy nghĩ, bây giờ mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh có muốn dừng lại thì cũng không được nữa. Thật tình anh cũng không ngờ mọi việc lại gây tổn thất cho công ty lớn như vậy. Lúc đầu họ chỉ muốn sửa lại một chút cho hợp đồng phù hợp. Còn mọi điều khoản vẫn giữ nguyên và cam kết không ảnh hưởng gì đến quyền lợi của đơn vị thi công. Vậy mà tại sao bây giờ Ba lại nói phải mất số tiền đối ứng hơn 1 tỷ bởi đơn phương hủy hợp đồng. Anh cũng không hiểu tại sao công ty lại không tiếp tục thi công chứ? Trong khi tất cả mọi việc đã xong, chỉ chờ ngày phát lệnh khởi công là bắt đầu thôi…
Bà Lan Anh thấy con trai im lặng thì không hỏi nữa mà đứng dậy đi ra ngoài. Bởi bà biết cho dù có hỏi thì con trai bà cũng không trả lời được. Vẫn biết rằng con đã làm sai và gây hậu quả nghiêm trọng cho công ty. May mà phát hiện kịp thời, nếu không một khi đã thi công thì không những phá sản mất tiền của. Trong hợp đồng có ghi rõ phần nghiệm thu của đơn vị san lấp, yêu cầu đo trắc địa để nghiệm thu rồi bàn giao…thì nay đã bị xóa. Rõ ràng điều đó rất пguγ Һιểм và có khi còn gây tai пα̣п do nền móng không an toàn…
Trước khi bước ra khỏi phòng, bà ngoái lại nhìn con một lần nữa rồi quay lưng bước đi. Ra đến ngoài bà chợt nhớ mình không biết đi đâu, tốt nhất hỏi con gáι địa chỉ Ьệпh viện để đến. Thật tình không phải bà đi thăm giám đốc Vinh mà chủ yếu bà muốn biết người phụ nữ kia là ai? Và tại sao lại biết và hỏi bà. Ngồi trong phòng thì cứ ngỡ còn sớm, nhưng ra ngoài bầu trời đã có những tia nắng gay gắt khiến bà phải nheo mắt và tỏ ra khó chịu…