Cô ấy là mẹ tôi chương 3
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Hai cha con cứ ngồi im lặng mà không ai nói một câu nào. Lan Nhi biết Ba đang rất buồn và căng thẳng. Sự việc cũng đã xảy ra và bây giờ việc cần thiết là phải giải quyết như thế nào? Cô hỏi ý kiến của Ba:
– Bây giờ xử lý hợp đồng đó như thế nào hả Ba?
– Có lẽ Ba chấp nhận mất số tiền bảo lãnh thực hiện hợp đồng rồi làm lại thôi con…
– Không còn cách nào khác à Ba?
– Nếu vẫn tiếp tục thi công sẽ rất пguγ Һιểм, chẳng khác nào mình cầm dao đằng lưỡi…
Như chợt nhớ ra chuyện gì, cô hỏi Ba:
– Nay chủ tịch Hoàng Vinh không khỏe nên đưa cả Huệ đi cùng, không hiểu sao cô ấy cứ nhìn con chằm chằm, sau đó còn đến làm quen và hỏi tên mẹ nữa…
Ông Tuấn thoáng giật mình nhưng không muốn để con gáι biết nên trả lời:
– Chắc cổ thấy con gáι của Ba xinh đẹp quá thì hỏi thăm thôi,…
– Nhưng cô ấy lại còn hỏi tên mẹ nữa?
– Vậy thì cũng có thể cô ấy quen mẹ con, hơn nữa con rất giống mẹ lúc còn trẻ. Mà cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi?
– Cô ấy còn trẻ Ba ạ, chắc chưa đến 50 tuổi…
Ông Tuấn có vẻ không quan tâm đến chuyện này nên Lan Nhi cũng không nhắc đến nữa. Chợt ông hỏi con gáι:
– Ba nhìn thấy xe biển số 77 từ công ty con chạy ra…
– Vâng, đối tác đến thương thảo hợp đồng…
Chợt ông giật mình khi thấy con gáι nói hợp đồng mà tổng thầu bàn giao cho công ty của ông Vinh, cũng giống như hợp đồng mà ông đã ký với bà ta? Phải chăng bà ta đã biết trước công ty ông sẽ bỏ cuộc? Có bao giờ vở kịch sửa điều khoản sẽ lại được tiếp diễn? Ông thất bại là vì con trai mà không đưa ra cơ quan chức năng. Nhưng còn công ty của ông Vinh thì sao? Ai sẽ vì tiền mà làm ra chuyện này? Có bao giờ lại chính là cô tình nhân của ông ấy không?
Tưởng Ba đã không muốn nghe về nhân thân của cô nhân tình mà chủ tịch Vinh đã giới thiệu, nên Lan Nhi không nhắc đến nữa. Cô chỉ tập trung về nội dung hợp đồng, cũng giống như ông Tuấn, Lan Nhi thắc mắc:
– Con đọc file hợp đồng mà mẹ gửi, và hợp đồng ngày hôm nay công ty con bước đầu thương thảo. Thì con thấy hai hợp đồng đều giống nhau về nội dung công việc, và hình như cũng cùng một tác giả soạn thảo. Sở dĩ con nói như thế bởi có những câu từ người soạn khá cẩu thả, hoặc viết tắt mà đáng lý ra với một hợp đồng kinh tế không cho phép được làm như vậy…
Ông Tuấn vô cùng ngạc nhiên trước kiến thức của con gáι. Con ông nắm chuyên môn khá vững nên khi nghe con nói làm ông cũng thấy bất ngờ. Chính ông nhiều lúc cũng còn thiếu sót, phần vì bận lại tin tưởng cấp dưới. Nên nhiều khi ông chỉ chú ý những điều khoản quan trọng, mà không để ý đến những trường hợp bất khả kháng có thể xảy ra…
Vẫn chú ý nghe con nói, nhưng không hiểu sao trong đầu ông lại vẫn bị ám ảnh bởi cô tình nhân của ông Vinh bạn mình. Ông cân nhắc có nên nói điều này để ông Vinh cảnh giác không? Ông hỏi con gáι:
– Ba đang nghĩ bà ta lại tung ra một vở kịch mới mà vẫn cùng một kịch bản…
– Con cũng nghĩ như thế…
– Vậy con định làm gì? Có nên báo cáo với ông Vinh về suy đoán của mình không?
Lan Nhi lắc đầu:
– Con nghĩ là chưa nên nói, thứ nhất Bác Vinh sức khỏe không tốt, thứ hai việc bác ấy công khai cô ấy với dụng ý gì thì con vẫn chưa có câu trả lời?
– Nhưng chẳng nhẽ…
Ông bỏ dở câu nói và chờ phản ứng của Lan Nhi. Đúng như ông dự đoán, Lan Nhi vừa nghe đến đó thì cười và trả lời:
– Bác Vinh giao hợp đồng đó cho con rồi. Chính vì thế khi con đứng lên phát biểu thì cô vợ bác ấy mới chú ý…
– Ông Vinh có biết công ty mình phải bỏ cuộc hợp đồng này không?
– Con nghĩ là Bác Vinh không biết, nhưng theo con thì không nên nói Ba ạ…
Ông Tuấn nhìn con gáι với ánh mắt nghi ngờ, ông không biết trong đầu con đang nghĩ gì? Có bao giờ con đang ᵭấu trí với công ty tổng thầu hay không? Chính ông cũng không hiểu ngày khởi công đã gần kề, mà bà ta vẫn tỏ ra bình chân như vại mà không có gì là lo lắng. Nhưng chính ông cũng quên rằng Lan Nhi phụ trách hợp đồng, thì không thể có kẽ hở như thư ký Hà Trâm, để kẻ xấu có cơ hội chỉnh sửa các điều khoản được.
Hai cha con ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa thì đứng dậy ra về, lúc này ông Tuấn mới nhớ đến bà Lan Anh đang ở công ty thì lấy điện thoại ra gọi. Nhưng khi điện thoại đổ chuông thì từ đầu dây bên kia, tiếng của bà Lan Anh đã cười rất tươi:
– Em về nhà rồi, anh và con về ăn cơm…
Ông thoáng ngạc nhiên bởi trước khi đi ông không hề nói rằng đi đâu, mà bây giờ bà ấy lại biết cả việc ông đến công ty gặp con gáι? Ông cũng cười:
– Sao em biết hai cha con đang ở cạnh nhau?
Bà Lan Anh trả lời:
– Mỗi lần bị áp lực công việc thì anh thường gặp con gáι đó sao? Thấy anh đi lâu là em biết rồi…
Bỗng ông Tuấn hỏi:
– Vũ Luân về chưa?
– Về rồi, đang ở tгêภ phòng…
Ông quay sang nói với con gáι:
– Hai cha con mình về kẻo mẹ chờ cơm…
– Dạ Ba…
Không cần dặn trước, hai cha con đều hiểu không bàn công việc trước mặt Vũ Luân, nhất là ở thời điểm này. Hơn nữa Lan Nhi cũng không muốn Ba phải dằn vặt vì một chuyện buồn, dù sao chuyện thất bại trong làm ăn cũng đã xảy ra. Cô cũng hiểu nếu công ty Ba đơn phương bỏ cuộc thì chỉ mất hơn một tỷ, là tiền đối ứng tương đương 10% của số tiền mà tổng thầu đã bảo lãnh không hủy ngang xuyên suốt hợp đồng. Nhưng nếu vẫn tiếp tục thi công thì hậu quả khó lường. Dù không nói ra nhưng ai cũng buồn và nghi ngờ anh Hai có liên quan đến chuyện này. Trước khi đứng dậy ra về, chợt Lan Nhi nói với Ba:
– Sao Ba không thuê thám ʇ⚡︎ử?
– Để làm gì? Bộ để theo dõi anh con hả?
– Không, theo dõi bà Bích Thủy. Việc bà ta tham gia ᵭấu thầu rồi lại bán thầu đã là sai phạm trong nguyên tắc…
– Con còn non lắm, bà ta bán thầu thật đấy, nhưng các nhà thầu phụ đều phải ký liên danh đề phòng bất trắc…
– Nhất định con phải tìm ra kẽ hở để lấy lại công bằng cho nhà mình. Công ty HM của bà ta chẳng qua cũng chỉ là một công ty môi giới không hơn không kém, nhưng lại mang dấu hiệu lừa đảo…
Ông Tuấn không nói gì mà chăm chú lái xe. Về đến nhà thì bà Lan Anh đã ngồi chờ hai cha con ở phòng khách. Vũ Luân cũng đang từ tгêภ lầu đi xuống, nụ cười tгêภ môi vụt tắt khi anh nhìn thấy Ba và Lan Nhi cùng tгêภ xe bước xuống. Chẳng nhẽ Ba lại đến công ty của nó hay sao? Anh bỗng thấy tủi thân khi mặc dù hai cha con cùng làm việc với nhau, nhưng rất ít khi Ba tâm sự. Thậm chí có bao giờ Ba hẹn con trai đi uống cafe, hay cùng chơi một bộ môn thể thao nào đó hay không? Chỉ có mẹ là quan tâm đến anh nhưng dù sao mẹ cũng là phụ nữ. Khi nghe Lan Nhi muốn được làm công ty của ông Vinh, thì Ba không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay. Còn anh mang tiếng là con trai duy nhất nhưng lại bị cấm cản đủ thứ. Không hiểu Ba có nhớ rằng sau này về già thì có ở với con trai không đây? Nhiều khi anh muốn hỏi mẹ, có khi nào anh không phải là con ruột của Ba không? Nhưng anh không muốn mẹ buồn, hơn nữa từ khi biết rằng ngày xưa nhà nội cũng chẳng khấm khá gì, may mà ông bà ngoại bán đất cho tiền làm vốn rồi Ba mở công ty, và từ đó cứ ngày một phát triển.
– Kìa Vũ Luân, không xuống ăn cơm mà còn đứng đó?
Tiếng của mẹ làm anh giật mình, chợt nhớ mình đã đi xuống đến giữa cầu thang rồi cứ đứng yên một chỗ thì cười giả lả:
– Ui da, con sao vậy nè, chẳng nhớ gì hết…
Lan Nhi thấy anh Hai nói như vậy thì cũng góp vui:
– Chắc anh Hai mải nghĩ đến em nào nên quên cả ăn cơm nữa nè…
Nhưng không ngờ Vũ Luân trả lời:
– Em cứ lo phận mình đi, đừng nói là không lấy chồng rồi cứ ở lỳ đấy nhé…
– Em mới 24 tuổi còn trẻ chán, em lo sự nghiệp trước đã, 30 tuổi lập gia đình cũng đâu có sao?
– Không nhẽ mày còn ở đây tới 6 năm lận hả?
Không ngờ sau câu nói của anh thì ông Tuấn lên tiếng:
– Lan Nhi lấy chồng thì cũng về đây ở với Ba…
– Đâu có được nè Ba, con gáι lấy chồng thì phải theo chồng chứ? Hơn nữa còn lâu mà Ba…
Bà Lan Anh cười:
– Anh Hai mày nói đúng đó, giờ ra trường đi làm có thu nhập ổn định rồi, cũng phải nghĩ đến chuyện chồng con là vừa…
Lan Anh cười nhõng nhẽo:
– Bộ mẹ chán con rồi hả?
Ông Tuấn thấy thế thì bỗng lên tiếng:
– Mà cũng đúng, hồi Ba cưới mẹ con mới có 22 tuổi, vừa ra trường là cưới ngay…
Bà Lan Anh lườm chồng:
– Không cưới vội có mà mất…
– Ngày xưa mẹ đẹp lắm phải không Ba?
– Mẹ đẹp giống con á, may mà con gáι giống mẹ chứ mà giống Ba thì có mà ế là cái chắc…
Cả nhà cùng cười, bỗng như chợt nhớ ra chuyện gì, Lan Nhi hỏi mẹ:
– Bộ con giống mẹ hồi trẻ lắm hay sao? mà hôm nay cô bạn của Sếp cứ nhìn con rồi còn hỏi tên mẹ nữa…
Bà Lan Anh ngạc nhiên:
– Con đang nói đến cô nào? Có bao giờ là người yêu cũ của Ba không ta? Rồi con trả lời sao?
– Con cảnh giác nên không nói tên mẹ mà chỉ cười rồi ᵭάпҺ trống lảng sang chuyện khác…
Câu hỏi của Lan Nhi quá bất ngờ nên ông Tuấn ngăn lại không kịp. May mà bà Lan Anh nhanh trí hướng câu chuyện sang vấn đề khác. Ông cười:
– Cũng chẳng biết được, biết đâu lại gặp người yêu cũ thì cũng thú vị nhỉ…
Bà Lan Anh lườm chồng:
– Nè, đừng có nửa nạc nửa mỡ nghe không? Ông mà léng phéng với cô nào thì coi chừng tôi à nha…
– Nói đùa cho vui thôi chứ với một người đàn ông làm ăn thất bại như tôi thì có ma nào chứ?
Mặc dù đã biết Ba muốn ám chỉ chuyện gì? Nhưng Lan Nhi vẫn làm như vô tư hỏi:
– Ba nói vậy là sao? Tại sao lại thất bại chứ?
– Chuyện dài lắm, Ba đang nhờ côпg αп vào cuộc. Nhưng trước mắt là mình bị mất tiền…
– Nhiều không Ba?
– Khoảng hơn một tỷ
Miệng nói nhưng mắt ông liếc sang con trai Vũ Luân. Từ đầu đến giờ hầu như chỉ có ông bà và Lan Nhi nói chuyện, còn Vũ Luân chỉ nói vài câu ban đầu rồi gần như cắm cúi ăn cơm mà không nói thêm một câu nào. Đến khi ông Tuấn nói đến số tiền nếu như công ty đơn phương hủy hợp đồng thì anh dừng lại lắng nghe, nhưng tuyệt nhiên cũng không hỏi gì? Không khí phòng ăn bỗng nhiên lắng xuống. Từ đó trở đi không ai nói với ai một lời. Ông Tuấn bỗng đứng dậy rồi nói:
– Tôi lên phòng…
Bà Lan Anh nói với theo:
– Anh ăn có chút xíu vậy hay sao?
Không ngờ ông quay lại nói:
– Bà nghĩ tôi có thể nuốt được hay sao? Đồ ăn gì mà không ngon chút nào?
Nói xong ông bước vội về phòng mình. Còn lại ba mẹ con, bà Lan Anh động viên các con:
– Ba mày không ăn thì thôi, mấy mẹ con mình ăn…
Lúc này Vũ Luân cũng đứng dậy:
– Con no rồi…
Rồi không chờ mẹ và em trả lời, anh đi thẳng ra ngoài thay vì đi về phòng. Thấy vậy bà Lan Anh lên tiếng:
– Tối rồi không ở nhà còn đi đâu nữa?
– Con đi một chút rồi về ngay…
Nhưng điều làm bà ngạc nhiên là khi xe của Vũ Luân vừa rời đi, thì Lan Nhi cũng tranh thủ ra ngoài. Nhưng cô không đi xe nhà mà vẫy xe taxi cũng vừa chạy tới. Chỉ Ϯộι cho bà Lan Anh cứ đứng như hóa đá giữa nhà mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra…