Cô ấy là mẹ tôi chương 2
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Sau khi gửi xe xong trở về phòng, điều làm ông ngạc nhiên khi thấy bà Lan Anh đã ngồi vào máy vi tính làm việc, bên cạnh là cuốn hợp đồng mà ông đã ký với đối tác, và đã hoàn thành tài chánh với ngân hàng. Ông ngạc nhiên hỏi vợ:
– Em đang làm gì vậy?
Bà Lan Anh chưa kịp trả lời chồng thì có điện thoại của con gáι Lan Nhi gọi đến, bà liền nghe máy:
– Alo, mẹ nghe nè con…
– Mẹ gửi file hợp đồng cho con chưa?
– Giờ mẹ gửi nè, mà chỉ gửi file mềm đúng không?
Lan Nhi như nhớ ra điều gì nên trả lời:
– Con muốn nói chuyện với Ba, mẹ chuyển máy cho con nói chuyện với Ba đi. Còn 1 tiếng nữa là con vào họp rồi…
Đưa điện thoại cho chồng, bà nói:
– Anh nói chuyện với con…
– Ai?
– Lan Nhi…
Ông Tuấn cầm máy rồi đi lại ghế sofa nói chuyện. Không hiểu Lan Nhi nói gì mà ông đứng bật dậy hỏi lại:
– Con vừa nói gì? Thằng Vũ Luân hả? chắc lại chỉ có mẹ con làm hư nó thôi…
Nghe nhắc đến mình, bà Lan Anh đi lại ngồi bên cạnh chồng. Trong máy, Lan Nhi đang kể cho Ba nghe chuyện gặp anh Hai tại nhà hàng. Bỗng ông Tuấn nói với con:
– Chờ Ba một chút…
Nói rồi ông tắt máy, quay sang nhìn vợ với ánh mắt chứa đầy trách móc:
– Em lại cho thằng Luân tiền đúng không?
Bà Lan Anh lắc đầu:
– Em không có, chẳng nhẽ em không hiểu tính nó hay sao?
– Vậy nó lấy tiền ở đâu để đến quán Bar? Trong khi kỳ lương cũng chưa có…
– Em không biết…
Chợt ông đi ra ngoài gọi thư ký:
– Cô Trâm vào gặp tôi…
Thư ký Hà Trâm nhìn nét mặt của giám đốc không lấy gì làm vui thì cảm thấy lo sợ. Cô rụt rè bước vào phòng, bà Lan Anh lên tiếng:
– Có một số vấn đề cần làm rõ, cô cứ bình tĩnh nếu bản thân không làm gì sai?
Hà Trâm cũng không nói gì và chỉ ngồi im lặng và chờ đợi. Ông Tuấn lên tiếng:
– Đối tác cho cô bao nhiêu tiền để cô bán đứng tôi?
Khuôn mặt thư ký Hà Trâm từ đỏ chuyển sang tái mét, hai mắt đã ngập nước vì quá lo sợ, miệng lí nhí trả lời:
– Em không có, mà tại sao Sếp lại hỏi em câu đó?
– Tôi đã nói cô bán đứng tôi về chuyện gì đâu mà cô đã chối…
– Nhưng em không làm gì sai…
– Không làm gì sai vậy tại sao cô lại tỏ ra sợ như thế? Mồ hôi đầy mặt kìa…
– Em không hiểu Sếp nói gì? Có thể nói rõ vấn đề được không?
Chỉ tay vào cuốn hợp đồng đặt tгêภ bàn, ông Tuấn hỏi:
– File hợp đồng này là do cô soạn hay là ai?
– Dạ, là em soạn…
Rồi ông chỉ vào cuốn hợp đồng đã được hai bên ký và đóng dấu giáp lai rồi hỏi tiếp:
– Cuốn hợp đồng này cũng được in từ file mà cô đã soạn?
– Dạ…
Ông Tuấn dằn từng tiếng:
– Vậy tại sao nội dung trong điều khoản lại khác nhau? Chẳng nhẽ là do máy phô tô in sai?
Thư ký Hà Trâm như không tin những gì vừa nghe, cô đi lại gần máy vi tính rồi lại giở từng trang trong quyển hợp đồng ra xem, mà cô không tin ở mắt mình. Rõ ràng cuốn hợp đồng này được in từ file cô soạn trong máy vi tính, vậy mà bây giờ nội dung Điều 6 khoản 2 lại khác. Chợt cô tái mặt khi nhớ ra hôm đó khi cô vừa mang laptop đi xuống phòng văn thư để in, thì gặp Vũ Luân con trai Giám đốc đang đi từ tгêภ lầu xuống. Vừa nhìn thấy cô, anh cười đon đả:
– Chị Trâm đi đâu mà mang cả laptop theo thế này?
Hà Trâm trả lời:
– Tôi đi in hợp đồng…công ty mình sắp ký được rồi …
– Ôi, vậy thì mừng quá, đưa em mang giúp chị nào…
Đỡ laptop từ tay cô, hai người cứ thế vừa đi xuống phòng văn thư vừa nói chuyện. Bỗng Vũ Luân nói với Hà Trâm:
– Nhờ chị xuống căn tin mua cho em 2 chai nước suối…
– Trong phòng cũng có nước đóng bình nè …
– Tôi không quen uống kiểu đó, cả chục người uống cùng một cái ly mất vệ sinh quá…
Thấy Vũ Luân có vẻ không vui, Hà Trâm vội nói:
– Vậy để tôi đi mua, cậu mang laptop vào phòng giúp, xíu tôi về in cũng được…
– Ok, cảm ơn…
Đến khi mua nước xong trở về phòng thì cô không thấy Vũ Luân ở đó nữa, nghĩ rằng chắc cậu ấy bận việc nên đi rồi. In và đóng quyển cẩn thận xong thì cô mang 5 quyển hồ sơ trở về phòng…
Vậy tại sao bây giờ lại như thế này? Ngay đóng dấu giáp lai cũng do tay cô đóng chứ không phải người khác? Vậy thì tại sao chứ?
Thấy thư ký Hà Trâm ngồi im lặng, bà Lan Anh ρhâп tích:
– Cô có biết chỉ việc làm của cô mà công ty thiệt hại tiền tỷ hay không? Rõ ràng file hợp đồng đã bị chỉnh sửa. Nếu cô không trung thực khai báo thì bắt buộc chúng tôi phải mời đến cơ quan điều tra…
Hà Trâm vẫn cương quyết:
– Em cũng không biết tại sao lại như thế này? Tất cả là do em làm, chỉ có lúc đi in và đóng quyển thì gặp cậu Vũ Luân, con trai giám đốc…
– Cái gì? Cô vừa nói gặp thằng Luân hả?
Ông Tuấn giật mình khi nhớ đến Lan Nhi nói có gặp Vũ Luân ở quán Bar, lúc này bỗng trong đầu ông xuất hiện ý nghĩ thật khủng khϊếp rằng, con trai đã tham tiền mà làm một điều gì đó. Nhưng với ai chứ với Vũ Luân thì khi nói ra bất cứ điều gì cũng phải có bằng chứng. Ông hỏi thư ký Hà Trâm:
– Cô nói gặp Vũ Luân thì gặp ở đâu? Hơn nữa công ty đông người, chẳng nhẽ cứ gặp là có thể chỉnh sửa hợp đồng hay sao?
– Dạ, em không nói Vũ Luân làm việc đó. Khi em vừa mang laptop ra khỏi phòng thì gặp Vũ Luân đang từ tгêภ cầu thang xuống. Lúc đó cậu ấy hỏi em đi đâu thì em nói đi in và đóng quyển hợp đồng để trình sếp ký….
– Rồi sau đó?
– Dạ, Vũ Luân nói để cậu ấy mang giúp rồi nhờ em xuống căn tin mua giùm hai chai nước suối…
– Bộ các phòng không có nước hả?
– Dạ, nhưng cậu ấy nói không quen uống nước đóng bình với 10 người uống chung một cái ly…
Thư ký Hà Trâm nói chưa hết câu thì ông Tuấn xua tay:
– Cô về phòng đi rồi tôi nói chuyện với cô sau…
Không chỉ thư ký Hà Trâm mà ngay cả bà Lan Anh cũng giật mình. Khi cô ta vừa đi khỏi thì bà hỏi chồng:
– Ủa, sao đang nói chuyện mà anh cho cổ về phòng?…
– Anh biết thủ phạm là ai rồi? chính là thằng Luân…
– Thằng Luân?
– Đúng, anh sẽ gọi bảo vệ kiểm tra Camera là biết rõ nhất…
Nói rồi ông điện gọi bảo vệ. Chú Hòa tổ trưởng bảo vệ vội vàng chạy lên phòng giám đốc. Không hiểu ông Tuấn nói những gì mà chỉ thấy ông Hòa vâng dạ rối rít rồi rời đi ngay. Một lát sau thì ông Hòa quay lại báo cáo với giám đốc:
– Qua kiểm tra Camera thì sau khi cô Trâm rời đi, cậu chủ đi vào phòng vệ sinh, khoảng 10 phút sau thì quay ra và đi về phòng văn thư…
Ông Tuấn cau mày suy nghĩ. Rõ ràng Vũ Luân mang laptop vào nhà vệ sinh và chỉ cần khoảng thời gian 10 phút, là hắn ta có thể sửa một số điều khoản của hợp đồng. Nhưng ông nhớ laptop của thư ký Hà Trâm có gài pass. Vậy làm sao hắn có thể mở được mà chỉnh sửa chứ? Nếu như Lan Nhi không nói gặp Vũ Luân ở quán Bar, thì rõ ràng mọi nghi vấn đều đổ dồn vào thư ký Hà Trâm. Nhưng nhìn ánh mắt cô ta thì không hiểu sao ông lại chuyển nghi vấn sang con trai mình. Thấy ông Hoà vẫn còn đứng đó như muốn nói điều gì, ông hỏi:
– Chú còn điều gì muốn nói nữa không?
Ngập ngừng một lát, ông Hòa trả lời:
– Theo Camera thì trước khi cậu chủ từ trong nhà vệ sinh đi ra, thì trước đó 2 phút có một thanh niên người nhỏ, chân đi hơi khập khiễng cũng từ trong đó đi thẳng ra cổng bảo vệ để về…
– Chú giúp tôi nhìn xem có thấy mặt cậu ta không? Cho dù chỉ là góc nghiêng…
– Cậu ta mang khẩu trang, đi lại cúi gằm mặt xuống nên không thể nhìn thấy mặt cậu ta được…
– Ngoài đi chân khập khiễng thì cậu thanh niên đó còn đặc điểm nào không?
– Dạ, cậu ta mặc áo hoa…
Chỉ cần nghe đến đó thì ông Tuấn giơ tay ngăn lại rồi nói:
– Chú về trực đi, khi nào cần thì tôi sẽ gọi…
Sở dĩ ông hỏi chi tiết về người thanh niên hơi kỹ bởi anh ta là nhân viên ở quán sửa chữa điện thoại, laptop mà đã có lần ông đã đến đó. Chợt ông nhớ ra cách đây không lâu ông có sai con trai Vũ Luân đến đó lấy cái laptop mà ông mang sửa. Không cần phải nói nhiều, ông biết rằng đầu mối từ chàng trai này. Vấn đề hắn thông đồng với Vũ Luân hay chỉ là vì Vũ Luân cho tiền thì anh ta làm thôi.
Thấy chồng chuẩn bị ra ngoài thì bà Lan Anh thắc mắc:
– Anh đi đâu?
– Anh đến chỗ tiệm sửa laptop gặp một người…
– Hay là anh hỏi con trai trước đã, dù gì nó cũng là con mình…
Ông Tuấn không nói gì mà quay sang nhìn vợ rồi đi ra cửa. Bà Lan Anh hơi tủi thân về thái độ của chồng nên lấy điện thoại gọi cho con gáι Lan Nhi, nhưng phải một lúc lâu thì mới thấy cô trả lời:
– Con đang họp với đối tác, xong con gọi nha mẹ…
Bà tiếp tục gọi cho Vũ Luân nhưng không thấy con nhấc máy thì chỉ biết thở dài. Trong khi đó thì ông Tuấn đang tгêภ đường đi đến tiệm sửa điện thoại quen, nhưng khi đến nơi thì được chủ tiệm trả lời cậu nhân viên bảo trì tên Kiệt đã xin nghỉ việc từ một tuần trước. Buồn và thất vọng, đáng lý quay trở về công ty, thì không hiểu sao ông lại đến quán café cóc đối diện công ty mà con gáι ông đang làm việc.
Thật ra ông cũng không biết mình đến đây để làm gì, nhiều khi căng thẳng và có phần bế tắc, ông thường chọn một góc nào đó trong quán café chỉ để ngồi một mình suy nghĩ. Chợt ông thấy chiếc xe biển số 77 màu đỏ quen thuộc từ trong công ty đi ra. Sở dĩ ông quen chiếc xe này cũng bởi cách đây hơn một tuần, ông đã ký hợp đồng với công ty của bà ta. Người phụ nữ chủ doanh nghiệp sắc xảo và có phần đanh đá. Bà ta tuy sắc xảo nhưng thể hiện là một người phụ nữ có trình độ và nắm chuyên môn rất chắc. Chính vì thế nên ông mới dễ dàng trở thành con mồi của bà ta.
Xe của bà ta vừa từ trong công ty này đi ra, không có lẽ bà ta cũng vừa thương thảo hợp đồng? Đúng lúc đó thì một chiếc xe hơi màu nâu cũng từ bên trong đi ra, làm ông Tuấn tò mò quyết định chờ Lan Chi đi làm về. Nhưng chờ mãi mà không thấy con gáι đi ra mặc dù đã hết giờ làm việc, thì ông lấy điện thoại gọi cho con:
Từ đầu dây bên kia, vừa thấy điện thoại đổ chuông và biết Ba gọi cho mình thì Lan Nhi vội lên tiếng:
– Con nghe nè Ba…
– Sao con chưa về à?
– Nay con về trễ xíu nhen Ba, mà Ba gọi cho con có gì không?
– Nếu con bận thì làm đi, Ba về trước…
Vừa nghe thấy thế thì Lan Nhi giật mình:
– Ui, giờ Ba đang ở đâu ạ, con tới ngay…
Ông Tuấn trả lời:
– Ba đang ngồi ở quán café đối diện công ty của con…
Chỉ cần nghe thấy thế thì Lan Nhi vội thu dọn tài liệu cất vào ngăn tủ, khóa laptop rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa ra đến cổng thì cô đã nhìn thấy Ba đang ngồi ở quán café bên kia đường và đang giơ tay vẫy. Nhìn gương mặt và hai mắt buồn mất ngủ của cha mà cô thương vô cùng. Đã không ít lần cô đã nghĩ đến việc quay trở về công ty của gia đình làm việc. Nhưng với ai chứ với anh Hai, lại nghĩ cô quay về để tranh giành quyền thừa kế của ảnh nên cô lại thôi. Hơn nữa Ba cũng không đồng ý cho cô trở về, chính cô cũng không hiểu vì sao?