Cô ấy là mẹ tôi chương 1
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Hợp đồng của công ty do Lan Nhi phụ trách đã thành công trong việc ký hợp đồng với đối tác, nên được cấp tгêภ khen thưởng. Nên cả phòng quyết định ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một bữa tiệc thật hoành tráng. Với cô phần thưởng này là công sức của cả một tập thể chứ không phải chỉ của riêng ai.
Vì là trưởng phòng nên cô đến nhà hàng sớm hơn một chút, chủ yếu để kiểm tra thực đơn cho chu đáo. Đang chờ ở cầu thang để lên tầng 2, thì cô chợt nhìn thấy Vũ Luân anh trai cô đang từ bên trong đi ra. Vì cô đứng sau mấy người nên anh không nhìn thấy em gáι, chợt cô tò mò muốn biết tại sao anh ấy lại có mặt ở nơi này? Bây giờ chưa hết giờ làm việc, trong khi công ty nhà cô ở cách xa tòa nhà này. Hơn nữa không phải ảnh đi một mình mà còn có mấy người cùng công ty. Anh Vũ Luân là anh em sinh đôi với cô, mẹ nói sau khi sanh hai anh em vì có đủ nếp đủ tẻ rồi nên mẹ không sanh nữa. Hai anh em được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, nhưng tình nết của hai người lại trái ngược nhau. Đã nhiều đêm cô thấy Mẹ thở dài, thì cô hiểu chắc anh Hai lại làm mẹ buồn. Đúng là cha mẹ sinh con nhưng trời sinh tính, cùng một mẹ sinh ra lại được nuôi nấng dạy dỗ trong cùng một gia đình. Nhưng tính nết anh Hai lại ỷ mình con nhà giàu, nên tỏ ra kiêu căng, coi thường người khác, nhất là những bạn có hoàn cảnh khó khăn…
Cũng chính vì thế mà cô không muốn làm việc trong công ty của gia đình. Cũng chỉ vì một lẽ sợ hai anh em lại va chạm với nhau rồi mọi người lại cười chê. Ba đồng ý cho cô sang làm bên công ty khác, và tặng con gáι 20% cổ phần để đóng góp vào công ty của người bạn thân…
Anh Hai thấy em gáι được sự ưu ái của cha mẹ thì cũng muốn được như thế, ảnh muốn Ba giao công ty của gia đình cho ảnh, bởi dù sao sau này thì ảnh cũng là người kế nghiệp điều hành công ty, Còn Lan Nhi là con gáι đi lấy chồng, được 20% cổ phần là quá nhiều rồi. Nhưng Ba mẹ không đồng ý, Ba nói:
– Bây giờ Ba còn khỏe thì còn làm, hơn nữa Vũ Luân mới ra trường chưa có kinh nghiệm nên cần phải học hỏi nhiều…
Không ngờ anh Hai tỏ ra không vừa lòng:
– Ba có giao việc cho con làm thì con mới có kinh nghiệm được chứ? Cứ ngồi nói suông thì không bao giờ con lớn lên nổi…
– Ý Ba không phải như thế, phải trải qua một chặng đường rất dài, lúc thất bại rồi thành công. Cũng từ đó mới rút ra bài học của chính mình…
– Vậy Ba làm giám đốc, còn con làm phó giám đốc, con vừa có việc làm lại vừa được học hỏi từ Ba…
Không ngờ Ba vẫn cương quyết:
– Ngày xưa Ba phải đi lên từ một kỹ sư xây dựng, rồi từ từ được cân nhắc lên làm quản lý. Cuộc đời và sự nghiệp của mỗi con người đều phải nếm trải đắng cay ngọt bùi thì mới lớn khôn được…
– Thời đó cách đây hơn hai mươi mấy năm, hơn nữa gia đình ông bà nội còn khó khăn. Nhưng bây giờ dù sao con cũng là con trai của một giám đốc, chẳng lẽ lại đi làm thợ xây giống mấy đứa mới ra trường hay sao? Hay Ba cũng cho con 20% cổ phần giống em Lan Nhi, cũng đóng góp vào một tập đoàn khác. Rồi từ đó con sẽ ʇ⚡︎ự đi lên bằng chính đôi chân của mình…
Ông Vũ Tuấn nghe con trai nói thì mặt đỏ lên vì tức giận. Ông quay sang nhìn vợ rồi không trả lời mà đi lên phòng. Bà Lan Anh nói với con trai:
– Vũ Luân, tại sao con lại có thể nói ra những lời như thế? Con ʇ⚡︎ự cho mình cái quyền được coi thường người khác từ bao giờ?
Thấy thế, Vũ Luân tỏ ra có lỗi, anh lí nhí:
– Con xin lỗi mẹ, giờ con lên phòng xin lỗi Ba…cũng chỉ vì con lỡ lời thôi…
– Lời nói ra từ cửa miệng đều xuất phát từ suy nghĩ, nếu những câu nói đó mà con nghĩ rằng chỉ là lỡ lời thì mẹ nghĩ con không cần phải xin lỗi. Thật thất vọng quá…
Nói rồi bà cũng đứng dậy đi lên phòng, còn lại một mình, Vũ Luân nán lại giây lát rồi ra xe chạy đi. Từ tгêภ lầu hai, bà Lan Anh nhìn theo xe con rời khỏi nhà mà chỉ biết lắc đầu. Ngay từ nhỏ, Vũ Luân là một cậu bé thông minh nhưng tính tình ngang bướng. Bằng tình cảm của người mẹ, bà khuyên nhủ con rất nhiều nhưng chứng nào vẫn tật ấy. Không biết từ bao giờ con đã biết ích kỷ, không chỉ với người ngoài mà ngay cả với em gáι Lan Nhi trong nhà. May mà ông bà lại được cô con gáι Lan Nhi vừa xinh đẹp, lại vừa ngoan ngoãn nên cũng an ủi hai ông bà phần nào…
Mải suy nghĩ nên Lan Nhi không biết anh Hai đã cùng dám bạn rời đi từ khi nào. Chợt cô nhìn lên bảng điện ʇ⚡︎ử thấy chỉ đèn lầu 12, có nghĩa anh Hai đang lên tận lầu 12. Ảnh làm gì ở tгêภ đó khiến cô càng thêm tò mò. Vào cầu thang và cũng bấm lên lầu 12, nhất định cô phải biết anh trai cô đang làm gì? Nhìn đồng hồ gần đến giờ liên hoan cùng các bạn, nhưng cô vẫn cương quyết đi lên đó rồi sẽ trở xuống ngay cũng vẫn còn kịp. Vừa từ thang máy lầu 12 bước ra, Lan Nhi ngạc nhiên bởi hành lang dẫn vào sảnh khá tối, đi được một đoạn thì trước mặt cô là một quán Bar được cách âm hoàn toàn với bên ngoài, vì tгêภ tầng cao lại được xây cách âm, nên người ngoài không thể biết được rằng ở đây còn có một quán Bar trá hình. Bên trong nhạc bật hết cỡ với 4 cái loa thùng được đặt ở 4 góc. Cô định bước vào nhưng bị bảo vệ chặn lại vì không có thẻ. Hơn nữa chỉ mới liếc sơ bộ bên trong thì cô cũng không đủ can đảm để tiếp tục bước vào bên trong…
Suốt buổi tiệc, Lan Nhi không còn tâm trạng nào để mà vui cùng các bạn, nhưng cô cũng cố gắng chờ cho đến hết giờ để không làm mất vui buổi tiệc. Về đến nhà cô cố tình tìm xe anh Hai xem đã về chưa nhưng không thấy. Như vậy ảnh vẫn còn đang ở quán Bar, vấn đề cô muốn biết rằng anh Hai lấy tiền ở đâu để vào đó? Bởi chỉ có những cậu ấm cô chiêu mới có thể đủ tiền để vào những nơi đốt tiền như giấy như vậy được.
Sáng hôm sau, Lan Nhi rời khỏi nhà sớm bởi cô vừa nhận tiếp một dự án mới. Nghe nói giám đốc công ty này là một người đàn bà tương đối khó chịu. Chính vì thế cô không cho phép mình được lơ là trong từng điều khoản hợp đồng.
Khi cô vừa ra đến cổng thì mẹ cô cũng vừa về tới, tгêภ tay ҳάch cà mên làm cô ngạc nhiên:
– Mẹ đi đâu về đấy ạ?
– Mẹ đi mua ăn sáng cho Ba còn tranh thủ đến công ty…
– Hàng ngày Ba vẫn thường đi ăn mà, Ba không khỏe à mẹ…
– Hình như hợp đồng Ba mới ký với công ty HM có vấn đề, rõ ràng Ba cũng có kiểm tra rồi mới ký, mà không hiểu sao lại bị sai sót, giống như có kẻ ᵭάпҺ tráo file hợp đồng, hoặc một hợp đồng mà có hai file khác nhau…
Vừa nghe đến tên công ty HM làm Lan Nhi vô cùng ngạc nhiên, bởi giám đốc cũng vừa nhắn cho cô nhận hợp đồng của công ty HM, vậy là như thế nào? Cô hỏi mẹ:
– Mẹ vừa nói hợp đồng với công ty HM đúng không?
Bà Lan Anh gật đầu:
– Đúng rồi, mà tại sao con lại hỏi như thế?
– Vì con cũng vừa nhận được thông tin của giám đốc, công ty con cũng mới nhận hợp đồng của công ty HM…
– Chuyện một công ty mà có nhiều dự án cũng là rất bình thường. Rất có thể bà ta ký hợp đồng dự án này với công ty của nhà mình, nhưng cũng ký hợp đồng với công ty con nhưng lại là dự án khác.. Vấn đề mẹ muốn biết đã xảy ra chuyện gì? Mẹ chỉ nghe Ba nói gặp rắc rối và có thể bị mất tiền bảo lãnh thực hiện hợp đồng nếu công ty mình bỏ cuộc…
Lan Nhi nói với mẹ:
– Con phải đến công ty gấp, nếu không thì con đã kiểm tra hỗ trợ cùng với Ba.
Bà Lan Anh động viên con gáι:
– Chắc không sao, để chờ Ba ăn xong rồi mẹ sẽ hỏi…
Đã ra ngoài định chạy đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nói với mẹ:
– Mẹ gửi file hợp đồng vào email cho con nha mẹ…
– Mẹ biết rồi…
Nói xong bà Lan Anh quay lưng đi vào nhà. Khi vừa đến sân chợt bà nghe thấy tiếng quát người làm của con trai:
– Cô Xuân đâu rồi?
Người phụ nữ giúp việc tên Xuân vội lật đật chạy lên nhà, vừa nhìn thấy người giúp việc thì dường như bao bực dọc anh đều trút lên đầu cô:
– Cô nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ?
Cô Xuân không hiểu ý của cậu chủ thế nào nên thật thà nói:
– Dạ, 7 giờ sáng…
Chỉ tay xuống nền nhà còn ướt nước, anh tỏ ra bực bội, giọng nói gắt gỏng:
– Cô biết giờ này là mọi người phải đi làm, vậy giờ này có phải là giờ để cô lau nhà hay không?
Cô Xuân ấp úng:
– Tôi…tôi bị Ьệпh nên không dậy lau sớm như mọi ngày. Cậu cứ mang cả giày trong nhà, có gì chút xíu rồi tôi lau lại…
Không ngờ Vũ Luân trả lời:
– Vậy mà tôi trả lương cho Bà chỉ để Bà lau nhà thôi hay sao? Nếu bà không làm được việc thì nghỉ đi…
Đúng lúc đó bà Lan Anh cũng vừa vào tới, nghe con trai gắt gỏng làm tổn thương đến cô người làm nên lên tiếng:
– Vũ Luân…
Vũ Luân nghe tiếng mẹ gọi thì giật mình quay lại, anh ta quay sang nói với bà giúp việc:
– Bà mà bép xép thì coi chừng tôi à nha…
Cô Xuân chưa kịp phản ứng thì bà Lan Anh đã vào đến cửa, bà tỏ ra không vui với con trai định trách mắng thì cô giúp việc lên tiếng:
– Dạ, không có gì? Tôi với cậu chủ đang nói đùa thôi, bà chủ đừng để ý nhé…
– Nói đùa mà cô phải chảy nước mắt đến thế hay sao?
Lúc này cô Xuân mới lấy ống tay áo lên lau những giọt nước mắt, rồi quay sang Vũ Luân cố tỏ ra nụ cười:
– Thôi bà chủ về rồi, để hôm khác cậu chủ lại kể chuyện cho tôi nghe tiếp nhé…
Biết cô Xuân nói dối nhưng bà Lan Anh cũng không truy cứu nữa, còn Vũ Luân thì tỏ ra đon đả:
– Hôm nay cô ấy mệt nên bây giờ mới lau, nền nhà còn ướt nên mẹ đi cẩn thận…
– Thấy nền nhà ướt thế mà con không biết lấy cây lau nhà khô lau lại hay sao?
– Con…con…sao mẹ lại bắt con làm việc đó? Bà ta lấy lương thì phải làm chứ?
– Con làm thì đã sao? Chẳng nhẽ con không lau nổi cái nhà à? Hay để mẹ lau?
Nghe bà Lan Anh nói cậu chủ làm cô giúp việc phát hoảng, vội lấy cái khăn ra lau lại chỗ nền nhà còn ướt nhưng bà Lan Anh ngăn lại:
– Cô không phải làm thế, một chút là sẽ khô thôi…
Nói rồi bà vội bước về phòng. Lúc này ông Vũ Tuấn cũng vừa ngủ dậy, nhìn thấy vợ đi từ ngoài vào liên hỏi:
– Mấy giờ rồi? Còn sớm mà dưới nhà đã ỏm lên rồi. Bộ cái nhà này không còn ai hay sao?
Bà Lan Anh ѵυốŧ ѵε chồng:
– Thôi mà, anh đi vệ sinh cá nhân rồi còn ăn sáng…
Ông Tuấn không nói gì mà lẳng lặng đi vào nhà tắm. Một lát sau ông đi ra thì bà Lan Anh cũng đã chuẩn bị xong hai tô phở nóng hổi, miệng cười giả lả:
– Ăn bánh cuốn hoài cũng ngán, nay em mua phở gà Hà nội cho dễ ăn…
Ông Tuấn không nói gì mà cầm đôi đũa và cái muỗng từ tay vợ rồi chăm chú ăn. Sau khi ăn xong khi ông chuẩn bị ra xe để đến công ty, thì thấy vợ cũng đang đi ngay phía sau thì ngạc nhiên:
– Ủa em đi đâu? Nay anh bận phải đến công ty nên không chở em đến chỗ này chỗ kia được…
Bà Lan Anh cười:
– Ơ, em đến công ty với anh mà…
Ông Tuấn cũng không hỏi xem bà ấy đến công ty mà làm gì? Bởi ông không còn tâm trạng đâu mà để ý đến mấy chuyện khác. Thôi thì cứ chở đến công ty, rồi nếu bà ấy muốn đi đâu thì có tài xế chở đi cũng được…