Số Phận – Em sẽ sống tốt những ngày còn lại thật ý nghĩa anh nhé
Ngày ấy tôi và anh quen nhau, anh là công chức của một cơ quan còn tôi đang dạy học ở trường làng. Chúng tôi tính đến chuyện hôn nhân nhưng gia đình anh không chấp nhận, mẹ anh chê tôi chậm chạp chẳng có chút khôn khéo nào.
Anh năn nỉ mẹ hết mức nhưng không lay chuyển được bà, anh đành chấp nhận xa tôi.
Gặp nhau lần cuối đáng lẽ tôi là người khóc nhiều nhất nhưng ngược lại, anh nức nở như một đứa trẻ làm tôi trở nên mạnh mẽ lau vội nước mắt khô ráo và động viên an ủi anh
– Thôi số phận đã vậy rồi, đừng buồn nữa anh ạ. Em không sao đâu.!!!
Thời gian sau anh lấy vợ do mẹ sắp đặt, và tôi lấy chồng lại do anh sắp đặt.
Anh giới thiệu cho tôi bạn của anh mà theo anh biết người bạn ấy tính tình rất tốt. Và đúng thế thật, tôi cảm ơn anh đã vun vén cho tôi có một gia đình mà nhiều người phụ nữ đang mơ ước, chồng tôi rất tuyệt vời.
Thế nhưng.. .
Được tin anh đã ly dị vợ nuôi hai đứa con , vợ anh phản bội chồng theo một người khác. Anh đau đớn khổ sở người gầy guộc và sống bi quan tiêu cực, chồng tôi thấy vậy theo sát anh an ủi giúp đỡ những gì có thể còn tôi cũng rất đau lòng nhưng giấu không cho chồng và anh ấy biết, ngoài mặt tôi ra vẻ dửng dưng chuyện gia đình của anh.
Rồi những gian nan cũng qua , con anh đã dựng vợ gả chồng. Còn một mình anh cô đơn lủi thủi , thỉnh thoảng chồng tôi đến chơi tâm sự cùng anh.
Một hôm hai vợ chồng tôi đang ngồi bàn chuyện về đám cưới đứa út bỗng nhận được điện thoại của con anh ấy báo ba bị tai nạn cần gặp bác gấp.
Vợ Chồng tôi thu xếp đến bịnh viện thăm , anh nằm mắt nhắm nghiền không hiểu sao tôi và chồng mỗi người đều nắm lấy một bàn tay lạnh lẽo của anh rưng rưng khóc, anh mở mắt nhìn tôi rồi nói với giọng yếu ớt.
Hình minh họa
– Anh rất vui vì đã thấy em được sống chan hòa yêu thương với chồng con, đó là điều anh mong muốn nhất…
Quay qua chồng tôi anh nói đứt quãng
– Cám ơn mày đã đem hạnh phúc đến cho người em tao … Cứ mãi vậy nghe mày.
Chúng tôi chỉ biết gật đầu và khóc không biết anh có thấy không mà anh nhếch nhẹ môi cười và giọt nước mắt ứa ra…
Vợ chồng tôi ngưng việc lo đám cưới cho con.
Ngày ngày thay nhau đến chăm sóc anh , cứ mỗi lần tôi đến anh vui lắm tưởng chừng như sẽ qua khỏi…
Nhưng không ngờ nửa đêm hôm đó, ngoài trời lâm thâm mưa vì mùa Thu đang về chợt nghe tiếng điện thoại reo, con anh báo tin
– Ba con đã ngừng thở… Lần đầu tiên trong đời tôi khóc gọi tên anh trước mặt chồng tôi mà không một chút giấu giếm che đậy gì nữa…
Có lẽ chồng tôi cũng thông cảm cho tôi… Anh ôm tôi vỗ về như dỗ trẻ và anh cũng khóc ngon lành thương đời người bạn có số phận không may … Sống chẳng hạnh phúc và chết trong đớn đau khi tuổi hạc chưa ngấp nghé…
Ôi có phải chăng Trời đã an bài ???
Anh mất để lại nghĩa ân tôi nợ anh biết trả sao cho hết? “Nhớ lời dặn của anh, em sẽ sống tốt những ngày còn lại thật ý nghĩa anh nhé “
( Viết thay một người )
SỐ PHẬN
Tác giả: Trần thị Bé