Về hưu chương 4

Tác giả: Phạm Thị Xuân
PHẦN IV
(Tiếp theo và hết)

Ăn cơm xong, cũng gần một giờ chiều, hai dì cháu ℓêп gιườпg ngủ. Liên ôm ngang lưng chị Xoan, khúc khích cười:

-Dì giữ eo hay sao vậy?

Chị Xoan không hiểu cháu muốn nói gì:

-Cháu đang nói gì vậy?

Liên vẫn cười:

-Sao cháu mới đi có mấy ngày mà dì gầy thế?

Chị Xoan lắc đầu:

-Dì có gầy đâu?

Rồi chị băn khoăn nhìn Liên:

-Thật à?

Liên thôi cười:

-Thật mà!

Rồi con bé nói bằng giọng nghiêm trang:

-Cháu kể hết chuyện của dì cho mẹ cháu nghe rồi. Mẹ cháu lo lắm!

Chị Xoan thở dài:

-Dì thì có chuyện gì mà mẹ cháu phải lo. Cháu đã kể chuyện gì vậy?

Liên có vẻ hơi giận:

-Thì chuyện về hưu của dì chứ còn chuyện gì nữa. Dì đừng dấu cháu. Dì nghĩ gì, cháu đều biết hết.

Chị Xoan gượng cười:

-Đến tuổi thì về hưu chứ có quan trọng gì đâu nào?

Liên như không nghe lời chị, con bé nói tiếp:

-Mẹ cháu mắng cháu không biết chăm sóc, an ủi, chia sẻ với dì. Mà thật ra, về hưu cũng tốt mà. Ở địa vị dì, ai người ta cũng mong được về hưu chứ không phải như dì, cứ như bị người ta lấy mất thứ gì quý giá ấy.

Chị Xoan ngồi yên, không trả lời. Con bé cháu bữa nay sao ăn nói như người lớn thế. Mà những điều nó nói xem ra cũng có lý.

Thấy dì không nói gì, Liên lại thủ thỉ:

-Bây giờ, dì có thời gian rãnh, dì đi chơi, đi thăm bạn bè đi. Lúc trước, dì lại chẳng mong vào Nha Trang thăm dì Hiên à? Dì đi đi, đi chơi chán rồi còn về chăm sóc cháu nữa.

Chị Xoan dí ngón tay lên trán con cháu:

-Bây lớn rồi mà còn đòi dì chăm sóc? Sắp lấy chồng đến nơi rồi, cô ạ!

Liên mỉm cười:

-Cháu không lấy chồng đâu! Cháu sẽ ở vậy với dì?

Chị Xoan thảng thốt, cứ như con bé cháu đang nói thật:

-Cháu đừng bắt chước dì!

Liên nũng nịu:

-Tại sao vậy dì? Sống ᵭộc thân cũng sướиɠ mà!

Chị Xoan lại thở dài:

-Đừng nói thế cháu ạ! Dì có lý do riêng nên mới ở vậy. Chứ dù sao thì có gia đình vẫn hơn, cháu ạ!

Giọng Liên ngáι ngủ:

-Dì ơi, cháu sẽ ở với dì cho tới khi cháu già. Còn nếu cháu có chồng, cháu sẽ bảo anh ấy cư xử tốt với dì. Dì đừng buồn nha!

Liên lim dim đôi mắt. Có lẽ cô bé buồn ngủ lắm rồi. Liên không nói gì thêm, chỉ ôm chặt chị hơn. Một lát sau, chị Xoan đã nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của cháu. Chị gỡ tay cháu ra, vuốt lại những sợi tóc lòa xòa tгêภ trán. Sau đó, chị sửa lại cái gối con bé kê lệch. Con bé vẫn ngủ say.

Chị Xoan trở dậy. Chị ngồi thừ người ra. Chị nghĩ về những câu nói của cô cháu gáι. Có lẽ đã đến lúc chị cần nghĩ ngơi thật. Về hưu nói chung không phải là chuyện gì xấu. Chị cũng đã có tuổi rồi, thỉnh thoảng cũng đã đau lưng, mỏi gối. Chẳng qua là chị không để ý, hoặc không muốn để ý để ʇ⚡︎ự lừa là mình vẫn còn trẻ trung, sung sức. Về hưu rồi, chị có thể dậy sớm để tập thể dục hoặc ngủ nướng đến trưa, tùy ý chị mà không sợ ai trách móc. Chị có thể đi du lịch với con Liên, có thể tham gia hoạt động thiện nguyện trong khả năng của chị. Chị vẫn có thể làm những việc hữu ích cho đời.

Chị không phải là người bỏ đi. Chị sẽ có thời gian suy gẫm về những biến cố đã xảy ra trong cuộc đời chị. Chị đã năm mươi lăm tuổi, cái tuổi mà bạn bè chị đã có dâu, có rể, thậm chí đã trở thành bà nội, bà ngoại rồi. Tuy nhiên, chị không có gì phải ân hận. Chị đã sống mà không phải hổ thẹn với mọi người và quan trọng hơn, là không hổ thẹn với bản thân chị. Chỉ có một điều chị Xoan chưa được thỏa nguyện mà chị vẫn đau đáu trong lòng suốt mấy chục năm qua. Chị rất mong gặp lại người xưa, dù chỉ một lần.

Không biết anh ấy còn sống hay đã mất rồi. Nếu anh còn sống, chị vẫn mong anh có một cuộc sống hạnh phúc bên vợ con. Gặp lại anh bây giờ, chị Xoan không mong nối lại tình xưa. Chị cũng không biết sẽ phải làm gì khi bỗng dưng anh lại xuất hiện trong đời chị. Hơn ba mươi năm đã trôi qua với bao nhiêu biến động, chị có còn gì ngoài nỗi nhớ thương và tuổi tác chất chồng. Nhưng anh vẫn bặt tin. Chút hy vọng cuối cùng gần như đã tắt trong lòng chị.

Chị vẫn yêu anh. Chị không ân hận về tình yêu của mình. Chị không tiếc đã dành trọn cuộc đời và tình yêu của mình cho duy nhất một người đàn ông. Chị chỉ tiếc là ngày xưa chị đã không dám vượt qua hàng rào lễ giáo để đến với anh. Chị tiếc rằng anh không cho chị một đứa con.

Dù sao, tất cả đã trở thành quá khứ. Bây giờ dù có hiểu ra thì mọi chuyện cũng đã muộn màng. Tuy nhiên, sợ rằng nếu được sống lại thời trẻ một lần nữa, chị cũng sẽ sống như đã từng sống. Nhưng chị còn cô cháu gáι. Chị hy vọng cuộc đời nó sẽ không là phiên bản của chị. Con bé sẽ có chồng, có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Chị không muốn có người phải sống cô đơn đến tuổi xế chiều như chị. Trong cuộc sống, mọi người đều mong muốn những đều tốt đẹp nhất cho mình. Cuộc đời chị dù có những đều chưa được như ý, nhưng chị không phải là người bất hạnh. Những điều chị làm đều do tâm ý của chị.

Sắp tới, chị Xoan sẽ chính thức được nghỉ hưu. Suy cho cùng thì rồi ai cũng có lúc phải về hưu. Chị Xoan không muốn chuyện về hưu sẽ tác động lớn đến cuộc đời chị. Chị không thấy buồn nữa. Buồn cũng chẳng để làm gì, chỉ làm khổ mình và khổ những người thân.

Chị Xoan nhìn sang cô cháu gáι. Liên vẫn ngủ ngon lành. Cô bé không hề biết những gì đang diễn ra xung quanh nhưng chị cảm thấy dường như nó hài lòng với những suy nghĩ chị vừa có. Hình như cô bé đang có một giấc mơ đẹp. Chị Xoan đoán thế vì chị thấy Liên như đang cười, nét mặt cô bé rạng rỡ và thánh thiện như một thiên thần. Phải, đúng cô bé là một thiên thần nhỏ đã, đang và sẽ mang lại niềm vui và hạnh phúc cho chị. Cuộc đời còn lại của chị, chị sẽ dành cho con bé. Chị lại sẽ có cơ hội để sống hết mình cho người khác, để thấy mình dù gì cũng còn có ích cho cuộc đời.

Nghĩ được thế, chị Xoan thấy lòng mình hoàn toàn thanh thản. Bắt đầu từ mai, mà không, ngay từ bây giờ chị sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình. Hạnh phúc không phải là cái rơi từ tгêภ trời xuống mà là do con người ʇ⚡︎ự tay mình tạo nên. Chị Xoan thấy hài lòng với hiện tại. Âu đó cũng là hạnh phúc chị tìm được sau một thời gian trăn trở mãi về chuyện về hưu.

Chị Xoan đứng dậy, đến bên cửa sổ, không để ý thời gian trôi qua. Chị tỳ tay xuống song cửa, nhìn ra ngoài vườn. Hoàng hôn đang từ từ buông xuống. Trong ánh chiều, chị Xoan cảm nhận được cái đẹp của vạn vật. Chị phóng tầm mắt về phía cuối vườn. Cây khế với những cành lá sum suê dường như đang vẫy gọi chị. Những bông hoa trăng trắng, tιм tím, nho nhỏ của nó trông mới dịu dàng làm sao. Chị Xoan chợt có một suy nghĩ ngộ ngĩnh. Cả ngày hôm nay, cả chị và cả cây khế đều đã già, nhưng tất cả đều đang cố gắng vươn mình tới những điều tốt đẹp còn ở phía trước.

-Hết-

P.T.X

(Đã đăng tгêภ tạp chí Sông Hương tháng 10/2003

Chỉnh sửa lần 1 : tháng 9/2023)

P/s: Cám ơn các bạn đã theo dõi. Chúc các bạn vui khỏe, an lành và hạnh phuc.

Bài viết khác

Lòng tự tôn củα người nghèo – Xúc động câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Thông điệρ được gửi gắm tɾong câu chuyện hết sức chân thực dưới đây đáng để chúng tα đọc thật chậm và nghĩ thật lâu. Bởi, nó là lẽ sống đẹρ đẽ mà mỗi người cần có. Chồng tôi dạy học tại một tɾường cấρ 3, giα đình chúng tôi sống ngαy tɾong khuôn viên […]

Tình cũ – Cάi gì không ρhải củα mình thì mãi mãi không thuộc về mình – Ngẫm đời

Từ đầu kiα củα căn ρhòng dạ tiệc xα hoα, lộng lẫγ chị đờ người rα khi αnh cùng vợ và đàn con 4 đứα tiến vào trong tiếng vỗ tαγ, hoαn hô củα mọi người. Lγ ɾượu vαng trong tαγ chị xém chút nữα rơi xuống đất. Chị đâu có ngờ người đến thαγ […]

Những bí mật về nụ cười – Nụ cười là món quà vô giá mà tạo hoá bαn tặng cho loài người

Nụ cười là món quà vô giá mà tạo hóα đã hào ρhóng bαn tặng cho loài người Nụ cười đẹρ hơn cái nhíu mày củα chúng tα. Nụ cười làm chúng tα thêm vui vẻ. Nụ cười khiến ngày tháng chúng tα đã và sắρ đi quα trở nên có ý nghĩα.     […]