Xế chiều – Chương 3
Phần ba ( phần cuối )
TG : Cao Nguyen
Cùng hoàn cảnh , sự đồng cảm đã sưởi ấm hai trái tim đơn côi của ông bà Yên Bình . Họ càng ngày gắn bó với nhau hơn . Tuy không ngủ cùng nhau nhưng họ ăn cơm cùng nhau , quan tâm đến nhau , người này ốm đau thì người kia tận tình chăm sóc . Sau mấy chục năm trái tim tưởng chừng như ngủ yên đối với người khác giới thì nay bừng tỉnh . Những hôm nào ông Yên về muộn , không đúng giờ như thường lệ là bà Bình lại đứng ngồi không yên , đi đi lại lại , cầu mong không có điều gì xấu xảy ra với ông .
Dạo này xe ôm công nghệ phát triển , xe ôm truyền thống như của ông Yên vắng khách hẳn , làm ăn khó khăn . Mà ông Yên thì ngày một già, sức khỏe cũng kém dần . Bà Bình bảo :
-Hay là ông kiếm việc khác mà làm , chứ tôi lo cho sức khỏe của ông lắm .
Nghĩ cũng phải , ông Yên tìm xin làm bảo vệ ở các cơ sở . Nhưng vẫn chưa xin được việc . Một hôm ông bảo bà Bình :
-Tôi phải về quê một chuyến . Bà ở trên này chịu khó ăn uống , đừng đi đâu , đợi tôi lên nhé .
Về quê , ông gặp gỡ các em và bạn bè , mọi người mừng mừng tủi tủi . Sau khi nghe ông tâm sự hoàn cảnh thật của mình , ai lấy đều lắc đầu ngao ngán . Họ không ngờ số ông vất vả , cuối đời vẫn khổ .
Các em ruột bảo ông :
-Chuyện đã vậy thì anh về quê đi . Về quê còn có anh có em , có bạn bè bà con làng xóm .
Ông Yên ngậm ngùi :
-Anh đâu còn nhà cửa đất đai . Vậy sống ở đâu ?
Đứa em trai kế anh bảo :
-Trước mắt anh cứ ở với vợ chồng em rồi tính sau .
Ông Yên ngậm ngùi :
-Anh cũng có sổ tiết kiệm được hơn hai trăm . Số tiền tiết kiệm này là do lương hưu của anh không dùng đến , thỉnh thoảng thằng Hiếu cũng dúi cho anh ít tiền để anh tiêu vặt khi anh ở cùng với vợ chồng nó . Cộng với số tiền tích lũy khi chạy xe ôm . Liệu bằng ấy tiền có mua được mảnh đất nhỏ không ?
Đứa bạn bảo :
– Được rồi , tôi đi tìm xem có mảnh đất nào tầm đó không .
Mấy ngày sau , ông bạn đến bảo :
– Đất đai bây giờ lên giá quá . Chỉ còn mảnh đất hơn trăm mét vuông ở trong ngõ hẹp cuối làng , người ta đòi những bốn trăm . Tôi dẫn ông đi xem .
Ông Yên thấy mảnh đất cũng vuông vắn , ngõ ô tô không đi vào được nhưng cũng không đến nỗi hẹp lắm . Ông cũng ưng mảnh đất này nhưng ông chỉ có hơn hai trăm triệu , làm sao mà mua được . Thấy ông Yên ưng mảnh đất , ông bạn bảo :
– Thế thì tốt rồi . Ông không phải lo thiếu tiền .
Thế rồi , các em ông không giàu có gì cũng mỗi người đi vay mượn một ít đưa cho ông . Bạn bè cũng xúm vào giúp đỡ ông . Cuối cùng cả tiền của ông và của mọi người được hơn bốn trăm triệu . Mua xong mảnh đất còn dư mấy chục triệu , mọi người mỗi người một chân một tay dựng cho ông ngôi nhà xây bằng gạch không nung , mái nhà lợp bằng những tấm ngói xi măng đi xin được .
Trong thời gian ở quê , tối nào ông Yên cũng nói chuyện dăm ba câu với bà Bình qua điện thoại . Trong bữa cơm thân mật , ấm cúng mừng nhà mới , ông Yên rưng rưng nước mắt giãi bày:
-Được về sống ở quê hương trong những năm cuối đời , tôi không biết lấy gì để đền đáp công ơn của mọi người . Tôi muốn hỏi ý kiến mọi người là tôi muốn đón bà Bình , người mà tôi đã kể với mọi người , về đây sống cùng tôi . Vậy ý kiến mọi người thế nào ạ ?
Nghe ông Yên nói vậy , tất cả mọi người đều ồ lên vui vẻ . Mọi người đều đồng thanh :
– Thế thì còn gì bằng . Con chăm cha không bằng bà chăm ông . Thật tuyệt vời . Nào . Mọi người nâng cốc chúc mừng song hỷ . Một trăm phần trăm nhé .
Thấm thoát đã một tháng trôi qua . Ông Yên chào mọi người lên đón bà Bình . Lên đến nơi cũng tầm trưa , bà Bình đang ngồi lặng lẽ ăn cơm . Thấy ông , tự dưng nước mắt bà Bình cứ tràn trên khuôn mặt . Lúng túng lấy vạt áo lau nước mắt cho bà , ông nói :
– Tôi lên với bà rồi đây . Thôi bỏ mâm bát đấy , tôi với bà hôm nay ra quán ăn cơm . Xong tôi muốn bàn với bà một chuyện .
Bà Bình rấm rứt đấm nhẹ vào lưng ông :
-Anh về quê gì mà lâu thế . Ngày nào em cũng mòn mỏi trông chờ . Hôm nay sang thế , lại ra quán ăn cơ đấy .
Ông Yên giọng trầm trầm nói với bà Bình :
-Những ngày tháng qua tôi với bà đã hiểu hết hoàn cảnh của nhau . Tôi muốn được ở bên bà cho đến khi đầu bạc răng long .
Bà Bình lại đấm yêu vào lưng ông Yên :
-Rõ khéo văn với vở . Tóc thì gần bạc hết , răng cũng lung lay vài cái rồi . Hì hì hì .
Ông Yên gãi đầu :
-Ý là tôi muốn đón bà về quê cùng sống với tôi trong suốt quãng đời còn lại . Tôi về quê lâu vậy vì tôi phải mua đất làm nhà. Xong xuôi rồi tôi mới lên hỏi ý bà để rước bà về quê .
Bà Bình xúc động , nước mắt lại chảy tràn trên má . Bà ỏn ẻn :
-Em đồng ý. Dù có đi cùng trời cuối đất em cũng muốn luôn được ở bên anh .
Về quê , hai ông bà làm chục mâm cơm báo cáo họ hàng , anh em bạn bè. Ai lấy đều vui mừng chúc mừng hạnh phúc của đôi vợ chồng già . Họ nói chuyện với nhau :
Duyên phận . Đúng là duyên phận . Cả mấy chục năm hai người đều ở vậy nuôi con . Thế mà giờ đây họ là một cặp đôi tràn đầy hạnh phúc . Đúng là trong cái rủi lại có cái may .
Đang làm việc , Hiếu bỗng nghe ông bạn ở quê gọi điện thoại thông báo bố anh hiện đang sống ở quê được một tháng rồi . Sống chung với vợ là cô Bình . Hiếu vội vàng xin phép lãnh đạo nghỉ mấy ngày . Anh ra rút tiền tiết kiệm và vay mượn của bạn bè được khoảng năm trăm triệu đồng . Anh vội vã về quê . Về đến làng , mọi người đều lạnh lùng , có người nói sau lưng :
” Đồ bất hiếu . Thế mà nó còn dám vác mặt về ”
Anh hỏi thăm được biết giờ này bố và dì không có nhà . Dì bán hàng ở chợ cóc của làng , bố anh đang chăn vịt ngoài sông . Anh vội đi ra ngoài đê . Anh quỳ sụp xuống nói trong nước mắt :
-Con là một thằng con bất hiếu . Con ngàn lần cầu xin bố tha thứ cho con .
Ông Yên đỡ anh dậy :
-Bố hiểu con mà . Con là đứa con ngoan của bố . Con ở trong tình thế khó xử và nhiều lúc con cũng không biết những việc đã xảy ra .
Lau nước mắt , Hiếu hỏi ông Yên :
-Thế những lần con gọi điện thoại nói chuyện với bố , bố đều nói đang ở trong Tây Nguyên . Trong đó không khí trong lành nên bố vui và khỏe hơn nhiều . Thì ra bố chưa bao giờ vào trong Tây Nguyên ?
Ông Yên cười đôn hậu :
-Bố nói dối con để con yên tâm . Thôi về nhà đi con . Bố đi lùa vịt về.
Chiều tối , ông Yên làm mấy mâm cơm , mời vợ chồng các em và các bạn của ông . Trước khi vào bữa , ông Yên có đôi lời với mọi người :
– Thưa mọi người , trước nay , mọi người đều biết cháu Hiếu là một đứa con ngoan ngoãn , giỏi giang . Cũng chỉ vì có những cái khó trong cuộc sống giữa hai thế hệ nên có những việc xảy ra không như mong muốn . Nhưng trong tôi , thằng Hiếu vẫn là một đứa con bé bỏng như ngày nào . Vì vậy tôi muốn mọi người độ lượng , giơ cao , đánh khẽ để cháu được sửa chữa sai lầm để vẫn là một đứa con , đứa cháu ngoan ngoãn . Mọi người có đồng ý không ạ . Nếu tất cả đồng ý thì ta cùng nâng cốc trăm phần trăm .
Mọi người vỗ tay rầm rầm .
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống , Hiếu xúc động đi đến bên ông Yên :
-Con cám ơn bố và các bác , các chú , các cô đã độ lượng tha lỗi cho con .
Rồi anh đến bên bà Bình :
– Con cám ơn dì đã chăm sóc bố con và giúp bố con có một chỗ dựa vững chắc . Con chúc dì và bố con luôn luôn vui vẻ mạnh khỏe và hạnh phúc .
Nói rồi anh quỳ xuống cúi đầu
lạy tạ bố và dì . Anh trịnh trọng cầm gói tiền năm trăm triệu đưa cho bố và rưng rưng nói :
-Con có chút tiền biếu bố trang trải nhà cửa . Bố dì nhận cho con vui lòng . Bố dì có nhận thì mới là thực sự tha thứ cho thằng con bất hiếu này . Ông Yên không biết nói gì hơn :
– Bố dì nhận . Đứng lên đi con .
Bữa cơm diễn ra thật vui vẻ và đầm ấm . Trước khi đi , Hiếu bảo bố bán đàn vịt, dì không đi bán hàng ở chợ nữa . Hiếu nhờ vợ chồng chú cho ông bà mượn mảnh ruộng trồng màu ngay gần nhà , để ông bà trồng rau cho đỡ buồn , lại tăng cường sức khỏe .
Đoạn kết
Sau ba năm , nhờ tiền của vợ chồng Hiếu gửi về , ông bà Bình Yên đã xây được căn nhà hai tầng , tầng thượng lợp tôn chống nóng , khang trang . Tầng một để ông bà sinh hoạt . Ông bà dành riêng tầng hai cho vợ chồng con cái Hiếu mỗi khi về quê thăm ông bà .
Có lương hưu , tinh thần lại vui vẻ , ông bà Bình Yên trông trẻ ra đến chục tuổi . Ông bà tham gia sinh hoạt trong các hội người cao tuổi , hội văn nghệ của làng. Ngôi nhà của ông bà tuy ở trong xóm nhỏ nhưng lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp . Rau trồng ra ăn không hết , ông bà lại nhờ hàng xóm ăn hộ giùm.
Nghe nói Thảo và chồng đã ly hôn . Do công việc không ổn định ( Thảo bị cho thôi việc ở cơ quan cũ ) , lại dính dáng đến ma túy , tòa xử cho chồng Thảo nuôi con . Một thời gian sau thì nghe nói Thảo phải đi tập trung ở trại cai nghiện bắt buộc hai năm . Cũng chỉ nghe nói thế vì từ hồi bà Bình rời nhà Thảo đến giờ cũng không có một dòng tin nhắn , một cuộc điện thoại của Thảo gọi cho bà Bình . Bà Bình coi như không có đứa con như Thảo nhưng trái tim của một người mẹ như bà Bình không biết đến bao giờ mới thôi rỉ máu .
Hết