Người cũ – Người phụ nữ muốn hạnh phúc trước hết phải biết yêu thương bản thân

Chu Thị Hồng Hạnh

Anh giám đốc xởi lởi nói:

– Để tôi giới thiệu với cậu, trưởng phòng kinh doanh của công ty tôi. Cô ấy giỏi lắm. Cô ấy đến rồi.

Anh từ từ quay lại rồi chết sững.

5 năm không gặp.

Cô ấy bây giờ tròn trịa, trắng trẻo và trông thần thái rất rạng rỡ. Có chút ngạc nhiên trong mắt cô, rồi cô lại nhìn anh hờ hững như người qua đường. Trước bộ dạng bối rối của anh, anh giám đốc lên tiếng:

– Hai người quen biết nhau à?

Cô trả lời nhàn nhạt:

– Chúng em ngày trước học cùng trường, cùng khoa, cùng lớp.

Anh cắn chặt môi.

Không phải là quen, mà là rất quen.

5 năm trước họ đã từng chung sống với nhau nữa kìa. Họ học cùng khoa xây dựng, lớp ít con gái đến thảm thương. Cô hiền lành học giỏi, nhan sắc bình thường. Anh đẹp trai, đàn giỏi hát hay. Anh biết cô yêu thầm anh từ lâu nhưng anh cũng chẳng thể hiện gì. Chỉ đến khi anh sốt cao, nằm trong kí túc xá run bần bật, cô tận tình chạy ngược xuôi lo thuốc men, cơm, cháo chăm sóc anh, thì anh mới chấp nhận coi cô là bạn gái.

Ra trường họ xin về cùng một công ty, thuê nhà trọ ở chung, rồi một năm sau anh rủ cô thành lập công ty. Nhờ ông bà phù hộ họ nhanh chóng có rất nhiều đơn hàng. Thời kỳ đầu là xây nhà tư nhân, sau đó bắt đầu có những công trình lớn. Anh khéo léo ra ngoài giao tiếp, còn lại việc trong công ty một tay cô lo từ a đến z. Lăn lộn suốt ngày kiểm tra các công trình, tối về kiểm tra sổ sách kế toán nên cô gầy quắt lại, đen nhẻm.

Anh thì ăn trắng, mặc trơn nên càng ngày càng phong độ. Đến năm thứ 5 sống chung họ đã mua được đất, xây nhà vừa làm trụ sở công ty, vừa ở thế nhưng anh vẫn chưa nói với cô về đám cưới. Cô đã 28 tuổi rồi, bố mẹ dưới quê cũng nhiều lần nhắc nhở, nhưng cô cứ viện cớ công việc bận túi bụi. Anh thì ngày càng nhậu nhẹt thâu đêm. Nhiều buổi sáng giặt áo cho anh, thấy vết son môi chi chít cô rớt nước mắt mà không biết mở lời như thế nào.

Cho đến một hôm có việc đi ngang qua phòng làm việc của anh, thì nghe thấy anh cười đùa, nói chuyện rổn rang qua điện thoại.

– Cưới à? Còn lâu! Hoa thơm bướm lượn bên ngoài đầy, tôi còn phải từ từ thưởng thức chứ, dại gì chui đầu vào rọ. Ông nói sao? Nga làm sao dám bỏ tôi. Tôi chỉ quát một câu là im thin thít.

Anh ngoái đầu lại và hình ảnh cuối cùng mà anh thấy là đôi mắt ngập tràn nước của cô, vừa đau đớn vừa phẫn nộ.

Ngày hôm sau anh ra ngoài về thấy cô đã dọn toàn bộ đồ đạc đi, không từ mà biệt.

Lúc đầu anh còn cảm thấy áy náy, gọi điện hỏi thăm khắp nơi nhưng không ai biết cô đi đâu. Gọi về nhà cô, bố mẹ cô cũng nhất định không nói. Sẵn tiền anh ăn chơi thoải mái, gái gú vung vít không kiêng dè. Không còn cô chăm chút, công ty ngày một đi xuống, công trình không có, nợ tiền tứ tung và phá sản. Anh từ làm chủ phải đi làm thuê.

Hôm nay sếp phái anh đến thành phố biển miền Trung này công tác, không ngờ gặp cô ở đây. Nhìn thoáng qua cũng biết cô sống rất tốt. Còn anh thì 5 năm qua đã trải qua không biết bao nhiêu mối tình. Tha thiết có, hờ hững có, nhưng không đậu lại được với ai. Vì chẳng có ai là hết lòng chăm sóc anh như cô, chẳng có ai luôn nhường nhịn chiều chuộng anh từ những điều nhỏ nhặt nhất như cô. Thỉnh thoảng mỗi lần uống say về nằm vật ra giường, anh lại như nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô đang cúi xuống, cùng với khăn mặt nóng lau mặt cho anh.

Vô tình anh so sánh cô với tất cả những người khác. Thế có phải là tình yêu không anh cũng không biết, nhưng bạn bè đều bảo đáng đời anh.

Kết thúc đợt công tác anh mời cô đi uống nước. Cô nhẹ nhàng gật đầu. Đến nơi đã thấy anh gọi sẵn cho cô một ly chanh dây và một phần bánh ngọt. Anh thật lòng muốn nói với cô nếu ông trời đã cho họ gặp nhau, thì hãy cho anh một cơ hội. Chỉ khi mất cô anh mới thấy không có ai tử tế, tốt bụng như cô.

Lời chưa kịp nói ra thì anh choáng váng khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô. Mấy hôm trước anh đâu thấy. Anh lắp bắp:

– Em lấy chồng rồi à?

– Lâu rồi anh, vợ chồng em có một bé trai rồi. Cô thản nhiên trả lời. Dạo này em béo lên, nên phải đưa cho họ nong rộng ra, cô giải thích.

Anh im lặng một lúc lâu rồi nói:

– Gặp lại em anh chỉ muốn nói với em là lúc trước công ty của chúng mình làm ăn thua lỗ, mất sạch tiền rồi. Duy chỉ còn ngôi nhà thì khi em bỏ đi em không hề lấy bất cứ thứ gì. Anh về sẽ bán nhà để gửi lại cho em một nửa.

Cô cười nhẹ.

– Anh cứ từ từ thu xếp. Em cũng không để ý gì đến tài sản. Người còn không giữ được, thì tiền bạc có ý nghĩa gì.

Anh cố hỏi:

– Em sống có tốt không?

Cô cười rộ lên. Chưa khi nào anh thấy cô cười đẹp như vậy.

– Em sống rất hạnh phúc. Thật sự ngày ấy khi nghe những lời nói phủ phàng của anh, em mới tỉnh ngộ ra em chỉ là cái lốp xe dự phòng mà thôi. Bất cứ lúc nào anh tìm được người thích hợp, anh cũng sẽ bỏ em. Từ lúc quen anh, sống với anh em luôn luôn thấp thỏm lo mất anh. Em yêu anh hết lòng nhưng anh nào có trân trọng. Em vừa phải quản lý công ty hết sức vất vả ,vừa phải chiều chuộng anh từng ly từng tí. Những bữa anh đi bia ôm về, em vừa giặt đồ cho anh vừa khóc mà không dám chất vấn anh, vì thực ra em có là gì của anh đâu. Yêu nhau 5 năm em rất muốn có một gia đình đúng nghĩa, có con cái như mọi người nhưng anh cố tình lờ đi.

Nước mắt ứa ra, cô trấn tĩnh một lúc rồi nói tiếp:

– Em không hối hận vì đã yêu anh điên cuồng rồ dại như vậy. Có lẽ thế nên giờ em mới hiểu sâu sắc ý nghĩa của hai chữ yêu và được yêu. Chồng em bây giờ hết lòng yêu thương em, lo lắng quan tâm em từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Cô cười giễu nói tiếp:

– Em vẫn còn nhớ như in, tất cả các thói quen của anh. Buổi sáng chỉ thích ăn phở và uống cà phê sữa đá. Bữa cơm nào cũng phải có cà và canh. Nước giải khát chỉ thích chanh dây. Từ lúc quen nhau cho đến ngày em ra đi gần10 năm trời mà anh không hề biết là em ghét nhất là nước chanh dây à?

Tạm biệt nhau. Anh ngẩn người nhìn bóng dáng cô uyển chuyển, kiêu hãnh bước đi và thấy lòng nghẹn đắng.

Lời tác giả: khi tôi bị viêm cơ tim sau khi tiêm vắcxin, tôi sợ nhất là khi đêm xuống. Tim đau nhói liên tục, không thể ngủ được. Tôi cố dỗ giấc bằng mở tuyển tập ca khúc lệ Quyên ra nghe để ngủ. Thiếp đi trong đêm vắng tôi nghe tiếng nỉ non tự sự về hạnh phúc rồi buồn thương, mất mát của một ca khúc lạ lắm. Vài lần như thế tôi quyết định ngồi nghe từ đầu cho đến hết bài “Hãy trả lời em”. Cô gái trong bài hát yêu hết mình nhưng khi bị bỏ thì chỉ biết khóc xin người yêu hãy quay về.

Trong những đêm dài dằng dặc mất ngủ, tôi nghĩ là khi tôi khỏi bệnh tôi sẽ viết tặng các bạn một câu chuyện. Tôi chỉ luôn muốn những người phụ nữ giỏi giang, tốt bụng phải được quyền hưởng hạnh phúc.

NGƯỜI CŨ
Tác giả : Chu Thị Hồng Hạnh

Bài viết khác

Giá mà αnh hαi có chút tình – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Nhà có 2 αnh em. Anh Hαi hồi nhỏ đã bụ bẫm, thông minh, học giỏi. Con ÚT đèo đẹt, học bài lâu thuộc. Mỗi lần dạy Út học bài, αnh Hαi hαy cốc đầu nó: “Mày ăn cái gì mà học dở vậy Út!”. Con Út cười khì: “Nhà này có αnh Hαi học […]

Người đàn bà bị câm – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

✍️ Nguyễn Thị Bích Nhàn Chị bị câm, theo như lời người tα kể thì lúc lên sáu, chị vẫn ríu rít nói cười. Rồi một ngày, trời mưα nặng hạt, sấm chớρ giật đùng đùng. Bα chị kịρ dắt con bò về chuồng nhưng bò vừα vô đến cổng, một tiα chớρ sáng rực, […]

Tâm sự muộn màng củα cậu học tɾò mồ côi chα – Xúc động câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Bα đi ɾồi ngôi nhà mình tɾở nên lạnh lẽo vô cùng. Mẹ không còn sức để xuống bếρ nấu ăn. Mấy αnh chị tɾong nhà cũng ít nói chuyện hơn và con càng thấy lạc lõng. Bài văn là lời tâm sự củα cậu học tɾò Lý Phát Toàn (cựu học sinh tɾường THPT […]