Ly hôn – Chương 4

Phần bốn: Tai nạn

T/g: Võ Ngọc Trí

Chị trông thấy anh, hiểu ngay ra vấn đề. Chị hỏi: “Ông là người mua đất à?”. Anh cũng ngạc nhiên hỏi lại: “Miếng đất này là của cô à?”. “Phải thì sao?”. Rồi chị quay qua nói với bạn anh: “Tôi không muốn bán cho người này”, xong chị quay xe đi thẳng.

Lúc còn ở với chị, anh không bao giờ quan tâm tiền trong ngân hàng có bao nhiêu. Anh không hề hỏi. Anh tin tưởng chị tuyệt đối. Bây giờ anh mới biết như thế là sai lầm.

Mấy ngày sau con gái nhắn tin cho anh, phàn nàn chị khó tính, rầy la suốt ngày, toàn những chuyện không đâu. Anh an ủi, vỗ về con gái. Con anh đang độ tuổi trăng rằm, cái tuổi ẩm ương, nên cần tế nhị quan tâm, chứ không phải là áp đặt quát nạt.

Các anh chị khuyên anh về quê ở, chứ một thân một mình ở Sài Gòn, lúc đau ốm thì khổ lắm. Nhưng anh quyết định ở lại, về quê không biết làm việc gì, bố mẹ thì mất hết rồi. Anh không muốn mình là gánh nặng cho các anh chị.

Đất thì rất nhiều, chỉ sợ không có tiền thôi. Thằng bạn tìm cho anh miếng đất khác, ở huyện Hóc Môn. Tuy không thật rộng, nhưng có thể làm quán cà phê mi ni buôn bán cũng được.

Anh đã hơn năm mươi tuổi, cần công việc nhẹ nhàng một chút. Bán cà phê nếu thuê mặt bằng thì khó, chứ không mất tiền mặt bằng anh nghĩ là sẽ sống được.

Không có tiền xây cất, anh vay mượn tứ tung. Người mười triệu, hai chục, thậm chí năm triệu cũng có. Nhưng vẫn không đủ. Anh không dám vay ngân hàng.

Anh vừa làm xây dựng, gom góp được đồng nào lại đổ vào xây quán. Những việc anh làm được thì bò ra tự làm. Người anh gầy rạc đi.

Gần một năm quán mới xây xong. Anh đang suy tính mượn thêm tiền ở đâu để để đặt cọc máy móc, bàn ghế chuyên dụng để buôn bán, thì anh bị tai nạn.

Anh bị một nam học sinh đi xe máy tông vào, khi nam sinh này qua đường cắt mặt xe anh. Anh ngã ra đường, bị xe máy phía sau cán qua hai chân. Xương ống quyển của anh bị gãy.

Cậu học sinh hoảng sợ phóng đi mất dạng. Người phụ nữ đi xe cán lên chân anh, vội vàng gọi Grab chở anh vào viện cấp cứu, còn mình thì chạy theo phía sau.

Xương bị gãy, dĩ nhiên là đau. Anh cố giữ bình tĩnh, gọi cho thằng bạn, nhờ nó cho thuê gấp cái mặt bằng mà anh mới xây xong, để có tiền trả viện phí. Không có tiền anh sẽ bị tàn phế mất thôi…

(Còn tiếp…)

Ảnh st

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *