Tin tình yêu – Câu chuyện nhẹ nhàng đầy tính nhân văn sâu sắc

“TIN TÌNH YÊU.. ”

Một cú điện thoại bất ngờ vào một buổi chiều khi vừa đi làm về, đang đầu bù tóc rối vì đủ thứ chuyện nhà lẫn chuyện học hành con cái. Giọng cô bạn y như cái hồi cách đây bao nhiêu năm: “Tao tập huấn ở Sài gòn 2 ngày, mai xong rồi. Chiều mai mày với con Ốc lên đây, tụ tập với mấy đứa Sài Gòn. Sáng mốt ba đứa mình ra Buôn Mê Thuột, vé máy bay tao đặt hết rồi!”.

Trời đất! Thấy vui vì lâu ngày được gặp bạn. Nhưng cũng thật khó nghĩ vì chuyện nhà hầm bà lằng biết sắp xếp sao đây?…

Nhưng rồi trong lòng lại tự nhủ, phải sắp xếp thôi, khó mấy cũng phải đi, bạn đã nhiệt tình đến thế cơ mà! Mà cũng phải đi đâu đó vài ngày để chồng con biết vắng mình nó ra sao…

Hoá ra chẳng khó như mình nghĩ, chồng con ủng hộ hết lòng và bảo tự sắp xếp việc nhà với nhau. Hoá ra lâu nay mình cứ quan trọng hoá vai trò của mình mà ôm khổ vào thân! Bât giác cười một mình như ngộ ra điều gì đó thật thú vị. Rõ thật là…

Sau 25 năm ngày ra trường, nhìn ngắm bạn ai nấy đều trầm trồ, rồi thắc mắc, như một điều thật khó hiểu. Sao vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, dáng hình ấy… như chẳng chút phôi pha? Gia đình bạn sống ở phố núi Tây nguyên. Căn nhà của bạn làm chúng tôi ngưỡng mộ không phải chỉ vì nó đẹp đẽ, sang trọng, ấm cúng mà còn vì nó được bạn chăm chút bằng tất cả tình yêu của mình.

Ở cơ quan bạn là một “sếp” nữ năng động, hiện đại, cuốn hút những ánh nhìn đầy ngưỡng mộ. Ra đường, bạn sành điệu, thời trang và lái xe hơi điệu nghệ không hề thua mấy tcô gái trẻ. Ấy thế mà khi trở về ngôi nhà của mình, bạn là một phụ nữ “truyền thống” chính hiệu với những công việc bếp núc đầy chuyên nghiệp.

Hết nấu nướng, chiên xào lại quay sang dọn dẹp, lau chùi rồi lại sắp xếp, bày biện, trang trí… Buổi tối, cơm nước, dọn dẹp xong tưởng đã hết việc, lại thấy bạn đem một đống quần áo của chồng con ra ủi rồi treo ngăn nắp vào tủ. Thấy bạn bận rộn định giúp một tay nhưng bạn không chịu. Bạn bảo đó là niềm vui, là hạnh phúc khi được tự tay chăm chút cho chồng con.

Bạn đi công tác xa nhà 2 ngày, hôm về chồng con ra đón niềm vui rõ trên từng nét mặt. Con trai, con gái bạn đã lớn mà cứ quấn quít, thủ thỉ, hỏi han như mẹ vừa đi xa lâu lắm mới gặp. Nhìn người đàn ông của bạn cũng biết ngay anh đang rất hạnh phúc khi có vợ bên cạnh.

Chẳng thể hình dung, người đàn ông bản lĩnh, thành đạt đứng đầu ngành một tỉnh ra ngoài rất có “thần”, giờ đang tíu tít bên vợ với niềm vui hiện rõ trong ánh mắt, lời nói. Nghe kể, cứ mỗi lần về đến nhà mà không thấy vợ là anh không vui.

Nếu không phải đi công tác, chắc bạn chẳng bao giờ rời khỏi căn nhà của mình được quá một ngày! Nhưng bạn hạnh phúc vì điều đó, bởi bạn hiểu mình quan trọng thế nào với chồng con.

Với chúng tôi, chồng bạn là người quá thân quen từ cái thời còn ở ký túc xá xa nhà, thiếu thốn đủ thứ. Lúc đó anh đã đi làm, tới đợt học tại chức, vô Sài Gòn anh lại ghé thăm người yêu. Mỗi lần anh ghé bạn rất vui, cả đám chúng tôi cũng vui lây và được ké đủ thứ.

Lần này gặp lại, anh vui lắm. Anh tiếp đón nồng hậu và ga lăng đưa chúng tôi đi chơi đây đó, thăm cảnh đẹp phố núi, thưởng thức cà phê những nơi sành điệu nhất…

Nghe cái cách bạn nói chuyện với chồng, mọi người vẫn bảo: “Chu choa! Nói chuyện với chồng mà như nói với người yêu, thấy mê”. Nghe ngọt ngào, tình cảm mà cũng rất… lịch sự! Bạn cười nhẹ tênh: “Quen rồi, trước giờ vẫn vậy mà!”. “Trước giờ” của bạn là từ lúc còn yêu. Thật là “tương kính như tân”. Nhưng sao có thể “quen” hoài vậy được, khi mà cuộc sống hôn nhân đã làm cũ đi tất cả? Cảm thấy rất thắc mắc vì điều đó.

Thỉnh thoảng, chồng bạn hài hước, dí dỏm một câu nói vui, chọc phá vợ. Bạn vẫn tươi như hoa, cười khoe chiếc răng khểnh đến là duyên. Trông bạn lấp lánh niềm hạnh phúc của người phụ nữ luôn tin chắc mình được yêu. Chồng bạn vô tư nựng cằm vợ:
“Vợ tôi dù có nói gì cũng chỉ cười thôi. Tôi chịu nhất vậy đó. Dù có bao nhiêu lần chọn lại, tôi cũng chỉ chọn vợ tôi thôi!… Em hỉ!”.

Bạn bảo, chắc ảnh “tê tê” rồi nên mới “môi mép” vậy đó.

Nhưng cứ nhìn những gì anh dành cho vợ con thì biết ngay anh rất thật lòng. Nghe kể, có lần đi uống bia, tiếp khách, mấy cô gái trẻ chèo kéo định tìm cách quyến rũ anh, đã phải “quê độ” vì anh nói thẳng:
“Đừng mất công nữa em ơi. Em không so với vợ anh được đâu!”.

Có người nghe vậy không tin, bảo đàn ông cỡ như anh, đẹp trai, phong độ, có chức quyền, có tiền… ra ngoài “chân dài” cứ gọi là đếm không xuể! Nhưng tôi tin, tin tình yêu của anh dành cho vợ, tin vào những điều tốt đẹp từ tình yêu…
Anh bảo trên đời đàn bà đẹp thiếu gì. Cái đẹp nào rồi cũng tàn phai, cái còn lại là “cái tình”. Anh yêu bạn còn bởi cái tình của bạn. Ngày xưa bạn “lá ngọc cành vàng” nhưng không chê gia đình anh nghèo khó, đã cùng anh chung vai suốt những tháng năm dài vất vả, khó nhọc để có ngày hôm nay. Còn “cái tình” của anh dành cho vợ là cả khi anh kéo bằng được mấy đứa tôi lên chơi, kèm theo lời nhắn tất cả anh “đài thọ” hết, không phải lăn tăn ngại ngùng gì! Anh bảo, cuộc sống đã tốt hơn nhiều, muốn vợ gặp lại đám bạn thân thuở hàn vi để ôn lại kỷ niệm thời “bao cấp” đi học xa nhà, gì cũng thấy thiếu. Cái thời từng rủ nhau đứa đứng canh, đứa lội ruộng cắt trộm rau muống, hoặc leo cây hái mít non của trường để… cải thiện!. Có lần bị bảo vệ trường bắt quả tang, còn ráng gân cổ cãi chày cãi cối, rằng tại ở đây đói quá mới làm vậy, chứ ở nhà ai mà thèm!
Rồi cuối cùng phải làm bản kiểm điểm cả đám… Nhắc lại chuyện cũ đến đâu, cười bò ra đến đó. Nhìn vợ ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui, anh cười tràn đầy hạnh phúc…

Người ta cứ bảo, thuở hàn vi vợ chồng dễ gắn bó với nhau hơn khi đã thành đạt, giàu có, thế nên mới có câu “giàu đổi bạn, sang đổi vợ”. Nhưng nhìn vợ chồng bạn bây giờ, tôi tin không phải bao giờ cũng vậy. Nhìn bạn, tôi tin tình yêu có thể làm ra những điều kỳ diệu. Tôi hiểu vì sao bạn mình như bị thời gian lãng quên. Nét đẹp đằm thắm lẫn chút hồn nhiên, không vướng bận ưu tư của bạn đang toát lên vẻ viên mãn của người phụ nữ được yêu, được trân quý…

Tôi cũng tin, người đàn ông hạnh phúc sẽ luôn biết cách làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc…

TG: Hoài Thu

Ảnh minh họa

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *