Chỉ cần có em 19
Nam đến ngay Ьệпh viện thì thấy ông Hoàng Vũ đang chỉ chỏ gì đó, còn cô Nga thì đang cúi mặt, vì ở xa nên anh không nghe được hai người đang nói gì, dừng lại một chút, anh lưỡng lự không biết có nên đến vào lúc này không? thấy vẻ mặt của ông Vũ có vẻ căng thẳng, anh định quay về nhưng đúng lúc đó cô Nga nhìn thấy vội gọi lớn:
– Cậu chủ ơi, ở đây nè…
– Dạ cô…- không còn cách nào khác, Nam đành tiến lại lễ phép chào ông Vũ
– Con chào Ba…
– Ờ, sao con biết mà đến? – ông Vũ hỏi bất ngờ làm anh lúng túng trong mấy giây, nhưng nhanh trí Nam trả lời…
– Dạ, con đi thăm người bạn ở khoa xương khớp, con nhìn thấy Ba nên ghé lại xem có chuyện gì?
– Mẹ vợ con bị té, bác sỹ chưa thông báo…- ông Vũ trả lời hờ hững…
– Có con ở đây rồi, Ba về nhà nghỉ ngơi đi ạ – anh nói khéo để ông Vũ bớt căng thẳng…
– Vậy con giúp Ba, Ba đi một lát rồi về…
– Ba về nhà nghỉ ngơi luôn nhé, mẹ chắc không sao đâu, Ьệпh phụ nữ ấy mà…
– Phụ nữ tiền mãn kinh thường hay rối loạn kinh nguyệt như thế? – cô Nga xen vào…
Ông Vũ về rồi, lúc này cô Nga mới ghé lại ngồi gần Nam, giờ đây cô vẫn còn lo sợ ông Vũ sẽ biết chuyện thì không biết điều gì sẽ xảy ra, thấy thái độ có vẻ lo sợ của cô giúp việc, anh hỏi nhỏ:
– Mẹ Lan bị sao vậy cô?
– Duyên gọi cho con phải không?
– Dạ, Duyên mới gọi cho con, nhưng con vội nên chưa hỏi mẹ Lan bị Ьệпh gì?
– Bà chủ bị chửa ngoài ʇ⚡︎ử cung…
– Mẹ Lan có…- Nam la hốt hoảng nhưng vội bịt miệng lại
– Đúng rồi, nhưng không phải của ông chủ mà là…
– Của ai? Ba Vũ có biết người đó không?
– Tôi sợ lắm cậu ơi, tôi cũng không biết ông chủ có biết không? nhưng thái độ lạ lắm…
– Cô cũng đừng lo lắng quá, tuyệt đối không được nói chuyện này với ai…
– Tôi biết rồi…huhu tôi lo cho bà chủ quá…
Nam lững thững đi ra ngoài suy nghĩ, người đàn ông chủ nhân của cái thai này là ai? Duyên có biết không? tại sao Duyên cũng như anh không trùng huyết thống với cha mình? Nhất định anh phải hỏi mẹ Lan, biết đâu anh và Duyên cùng nhóm ɱ.á.-ύ? Biết đâu?…anh liền gọi cho Duyên:
– Alo…
– Anh đến Ьệпh viện chưa? – Anh chưa kịp hỏi thì Duyên đã hỏi trước…
– Anh đang ở Ьệпh viện nè, nghe cô Nga nói mẹ Lan bị…
– Em biết rồi, anh cố gắng nghĩ cách để bảo vệ mẹ, ông ấy…- Duyên ngập ngừng…
– Có phải là em đã biết Ba Vũ không phải là Ba ruột của em không?
– Em nói với anh trước khi em quay trở lại Anh quốc, anh quên rồi sao?
– Vậy em có biết Ba ruột em là ai không?
– Em không kịp hỏi mẹ đã vội đi ngay…
– Liệu Ba ruột của em và người đàn ông chủ của bào thai kia có phải là một người không?
– Em cũng không biết, rốt cuộc tất cả đều là пα̣п nhân của đồng tiền…
– Anh cũng không biết sẽ thế nào khi Ba Vũ biết được chuyện này…
– Em nhờ anh, nếu tình hình căng quá, anh thu xếp cho mẹ Lan sang bên này với em nhé…
– Cũng phải vậy thôi, chờ mẹ tỉnh dậy anh sẽ nói…
Đang nói chuyện với Duyên, chợt Nam nhìn thấy bóng ông Vũ đang đi từ phòng trưởng khoa lên, ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, thì ra ông ta đến gặp trưởng khoa hỏi thăm về tình hình của bà Lan, đây là sự quan tâm của người chồng lo lắng cho vợ hay là cuộc điều tra cũng của người chồng đối với vợ? chính anh bây giờ cũng cảm thấy vô cùng lo sợ, không biết bác sỹ đã nói thế nào? bác sỹ có nói thật không? anh định giả vờ như không nhìn thấy ông Vũ nên bước ra phía cuối hành lang thì ông Vũ gọi giật lại:
– Nam!
– Ơ Ba, con tưởng Ba về nhà nghỉ ngơi rồi chứ?
– Trước khi về, Ba muốn ghé bác sỹ trưởng khoa hỏi thăm xem Ьệпh tình của bà ấy như thế nào?
– Bác sỹ nói sao ạ? – Nam giả bộ tò mò
– Bệnh phụ nữ tiền mãn kinh ấy mà, hơn nữa bà ấy còn bị u sơ ʇ⚡︎ử cung tương đối lớn nên ra huyết, bác sỹ cũng phẫu thuật bóc đi rồi…
– Phụ nữ khổ Ba nhỉ? Con nhất định sẽ thương vợ nhiều hơn…
– Phụ nữ khổ hay sướиɠ cũng do họ mà thôi…
– Thôi vậy là yên tâm rồi, Ba về nghỉ đi ạ…
– Ừ, vậy phiền con rồi, có gì mai Ba vào, giờ Ba về nghỉ một chút…
– Dạ, Ba về ạ…- Anh đi cùng ông một đoạn ra đến cổng Ьệпh viện thì quay lại…
Nhìn bà Lan nằm yếu ớt tгêภ giường Ьệпh, Nam lại gần cầm tay bà xoa nhẹ, giật mình bà Lan mở mắt ra nhìn thì thấy anh đang cầm tay mình, bà cảm động giọng yếu ớt:
– Sao con biết mà đến đây?
– Duyên gọi cho con…- anh nói và quay sang cô Nga, Nam nói:
– Con nhờ cô xuống căn tin Ьệпh viện mua giúp cho con hộp cháo ϮhịϮ bằm nhé…
– Mẹ không ăn đâu…- Bà Lan thều thào, hai mắt đã ngấn nước…
– Mẹ phải ăn mới khỏe được…- anh nháy mắt cho mẹ Lan hiểu ý mình…
– Vậy nhờ cô mua hộp nhỏ thôi, cô cũng ăn luôn đi kẻo mệt…
Khi cô Nga cầm tiền đi mua cháo, Nam nắm tay mẹ Lan nói chuyện, bà Lan vừa lo lắng vừa ҳúc ᵭộпg, vì còn yếu nên bà không nói được nhiều, mà chỉ tiếng được tiếng mất nói sơ bộ cho Nam biết về cha của Duyên mà bà mới gặp lại gần đây…
– Nguy hiểm quá nếu ông ấy biết được…- Nam lo lắng…
– Chắc ông ấy biết rồi…
– Sao mẹ nói thế?
– Bởi mẹ không thể nào liên lạc được với Ba của Duyên…
– Giờ con cũng không biết phải làm sao để giúp mẹ…
– Con cố gắng nghĩ cách, mẹ đang lo ông ấy bị ông Vũ bắt rồi…
– Hay con thuê thám ʇ⚡︎ử theo dõi ông ấy nha mẹ, nếu đúng như vậy phải báo côпg αп…
– Nguy hiểm lắm, con phải hết sức cẩn thận…
Nghe tiếng động ở cửa, Nam vội đứng dậy đi pha sữa, ông Vũ đột ngột bước vào làm hai người giật mình, không biết lúc Bà Lan và Nam nói chuyện thì ông ấy có nghe được không? Nam lễ phép:
– Ba không ở nhà nghỉ, mẹ mới tỉnh nên con định sáng mai mới điện cho Ba…
– Cô Nga đâu rồi? – ông Vũ không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại
– Dạ, cô Nga vừa đi xuống căn tin mua cháo cho mẹ…
– Sao con không đi cho nhanh mà lại sai cái bà chậm như rùa ấy…
– Dạ, mẹ muốn cô Nga ăn luôn, sợ cô ấy mệt…
– À là vậy…- quay sang vợ, ông nói tiếp: Bà thấy thế nào?
– Còn chóng mặt lắm…
– Không sao đâu, Ьệпh phụ nữ ấy mà, nghỉ ngơi ăn uống một thời gian sẽ khỏe…- ông động viên
Bà Lan nằm quay mặt vào tường im lặng không nói gì, Bà giả vờ ngủ đề phòng ông thấy bà mệt lại yêu cầu bàn giao tiền với lý do để bà được nghỉ ngơi. Thấy vợ không trả lời, ông nghĩ bà đã ngủ nên đứng dậy đi ra ngoài, hé mắt nhìn thấy như vậy nên bà Lan yên tâm, trong cái gia đình này, chẳng ai hiểu ông bằng bà, nhìn bên ngoài người ta ai cũng khen ông Vũ hiền lành ít nói, chứ có ai biết rằng trong cái đầu kia đang nghĩ gì và cάпh tay phải luôn đút túi quần luôn nắm chặt khẩu súng đã lên nòng, sẵn sàng nhả đạn vào đầu bất kỳ ai, chính bà cũng nhầm tưởng tai hại như vậy, nghĩ ông hiền lành, lại giàu có, bà có thể yên tâm dựa vào ông trong suốt cuộc đời, ai ngờ khi đã lấy nhau rồi thì bà mới hiểu, nhưng lúc đó cũng đã quá muộn, chỉ cần chống đối hay ông ấy thường nói là viên đạn này sẽ dành cho kẻ phản bội…
– Mẹ ơi, dậy ăn chút cháo cho khỏe…- tiếng Nam khẽ nói…
– Ông ấy đi chưa?
– Ba vừa đi rồi, không biết đi về hay công việc, không biết tí nữa có quay trở lại không? – Nam nói giọng lo lắng…
– Chút xíu nữa mẹ ăn, miệng đắng lắm…
– Cố gắng nha mẹ, Duyên muốn mẹ qua bển với cổ á…
– Mẹ không đi đâu, cho dù có ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ cũng ở lại…
– Thôi đừng nhắc đến chuyện đó, mẹ kể cho con nghe tiếp đi mẹ…
Nam cũng muốn hỏi lắm, vì mẹ anh ૮.ɦ.ế.ƭ rồi nên anh không biết Ba ruột của mình là ai? Anh suy nghĩ có nên nói cho bà Lan biết anh đã từng xét nghiệm ADN với Ba Khải và kết quả là hai cha con không cùng huyết thống hay không? nếu biết thì nhỡ có khi nào bà Lan sẽ nói với Ba anh thì sao? Nhưng tại sao anh và Duyên lại cùng nhóm ɱ.á.-ύ? Người với người trùng nhóm ɱ.á.-ύ là bình thường, vậy thì anh không nên nói ra điều này, không phải anh sợ mà chẳng qua anh chỉ muốn Ba Khải không bị tổn thương mà thôi…
– Con cố gắng giúp mẹ tìm Ba của Duyên nhé…- bà nắm tay anh khẩn khoản…
– Con sẽ nghĩ cách, Hy vọng Bác ấy vẫn bình an…- anh động viên để bà yên tâm…
– Mẹ lo lắm mà không biết phải làm sao…
Căn dặn cô Nga chăm sóc bà Lan xong Nam trở về nhà, bởi ba anh đang ở nhà chờ anh về, ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, những lời mà Đạt bạn anh nói vẫn còn văng vẳng bên tai, nhất định anh sẽ tìm cách xin được số điện thoại của Đạt để tìm đến nơi có đứa trẻ mà cậu ấy nói, rồi chưa kịp xin thì lại xảy ra chuyện của Mẹ Lan, anh mỉm cười nhìn Ba Khải làm ông ngạc nhiên:
– Nay con trai Ba có chuyện gì mà vui vậy nè?
– Con đang tưởng tượng xem ngày xưa Ba tán mẹ Hải thế nào nhỉ?
– Có tán gì đâu, do bà nội con mai mối…
– Thế ba không yêu mẹ mà ba cũng lấy à?
– Thì cứ cưới xong rồi về sống với nhau vậy thôi, ai dè bà ấy dữ như quỷ hihi…
Ông Khải như sống lại một thời tuổi trẻ, hồi đó ông rát gáι lắm, nếu không có mẹ ông mai mối và nhà ông không giàu có thì ông cũng ế vợ tới già…
– Ba còn nhớ ngày Ba cưới mẹ không? – Nam tò mò…
– Con hỏi chuyện đó làm gì? – bỗng ông hỏi lại…
– Con hỏi ba cưới mẹ mùa nào mà có thằng con xuất sắc như con nè hihi
– Quỷ à, hình như là mùa xuân, bởi khi rước mẹ con về được hơn một tháng thì tết hay sao ấy…- Ông Khải bỗng trầm ngâm nhớ về quá khứ…
– Phải vậy chứ, sau này con cũng phải cưới vợ vào mùa xuân…
Như vậy là đã rõ, khi về với Ba Khải, mẹ anh đã có thai anh, vì ngày Nam ra đời là cuối mùa hạ đầu mùa thu, Nam chợt thở dài rồi lại nghĩ đến Mai, giờ này em đang ở đâu?