Chỉ cần có em 18
Sau khi thả bà Lan xuống, xe tiếp tục chạy ra vùng ngoại ô thành phố như không có chuyện gì xảy ra, khi xe chạy được khoảng 10 km thì phải dừng lại bởi phía trước có một vụ va quẹt giữa đường, hai xe chắn ngang đường còn tài xế thì mải cãi nhau, tài xế taxi bắt buộc phải dừng lại, bấm còi xin đường nhưng hình như không ai bận tâm, chờ một lúc thì tài xế mở cửa bước xuống xem tình hình thế nào, bỗng anh ta nhìn thấy chiếc xe taxi của mình do một người khác lái chở ông khách tгêภ xe bỗng chạy đi, anh ta hσảпg hốϮ chạy theo, miệng la:
– Cướp…ςư-ớ.ק…
– Im ngay…- khẩu súng đã dí ngay vào mang tai làm anh ta ú ớ không thành tiếng, kèm theo tiếng rít lạnh bên tai…
– Xin ông tha cho tôi…- anh tài xế ấp úng, run rẩy van xin…
– Đến địa chỉ này lấy xe về…- ông ta dúi vào tay tài xế một mẩu giấy ghi tên địa chỉ…
– Dạ, con cảm ơn ông…
Người đàn ông quay lưng bước lên một chiếc xe hơi đồng thời vụ va chạm cũng giải tán, không gian trở lại yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ Ϯộι nghiệp anh tài xế taxi cứ đứng lớ ngớ giữa đường mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả tiền bạc anh đều để tгêภ xe, bỗng có một chiếc bán tải chạy tới, anh giơ tay vẫy đi nhờ đến địa chỉ ghi trong mảnh giấy thì xuống, thấy xe taxi của anh cũng đậu cách đó khoảng 200m nhưng đến nơi thì người đàn ông đã biến mất…
Bà Lan tỏ ra lo lắng khi gọi cho người tình mà không được, không hiểu có chuyện gì xảy ra, chợt bà giật mình lo sợ, có khi nào chồng bà phát hiện rồi không? rõ ràng từ lúc bà xuống thì chiếc taxi màu vàng cũng quay trở ra đi ngược chiều với chiếc xe kia mà, bà ʇ⚡︎ự động viên mình, chắc do bà có tật giật mình nên suy đoán vậy thôi…
Về đến nhà, bà thấy ông Vũ đang nằm xem ti vi ngoài phòng khách, lấy thái độ hết sức ʇ⚡︎ự nhiên, bà tỏ ra bình thường như mọi ngày giống như mình mới đi thu tiền góp về, sau khi ăn cơm xong, ông Vũ nói với Bà Lan:
– Vợ chồng mình già rồi, giờ nghỉ ngơi thôi…
– Thì công việc này cũng có vất vả gì đâu…
– Tôi cho gọi con Huyền tới, bà bàn giao toàn bộ khách vay cho nó, nó ăn lương thì nó phải làm…
– Không được đâu, chẳng làm gì tôi buồn lắm, đi lại thu tiền cũng vui,…
– Bà vui hay lý do khác? – ông Vũ ngạc nhiên quay lại nhìn vợ, mặt gườm gườm khó coi làm bà Lan lúng túng…
– Tiền của mình phải trực tiếp quản lý, làm sao có thể giao hết cho người ngoài…nhỡ may…
– Nó dám không? tôi nói bàn giao là bàn giao, đó là lệnh…- nói xong ông Vũ lôi khẩu súng ra lau sạch bóng, miệng thổi phù phù vào nòng súng làm bà Lan hồn vía lên mây chẳng nói lại được lời nào…
Như một cái ҳάc không hồn, bà Lan lẳng lặng đi lên phòng, giờ phải làm sao đây với số tiền bà đã gom góp để bỏ trốn cùng người tình, bà biết bàn giao kiểu nào? nếu đưa hết thì bà hoàn toàn tay trắng, chỉ cần cố gắng kéo dài thêm 1 hoặc 2 ngày là bà cũng đủ thời gian để chạy trốn, nhưng không làm sao có thể gọi cho người tình thì bà biết đi đâu? Còn nếu phải bàn giao hết số tiền thì đồng nghĩa với việc bà sẽ mãi mãi ở lại ngôi nhà này, sống nốt quãng đời còn lại bên người đàn ông khô khan, lạnh lùng và tàn nhẫn…
– Bà ơi, bà làm sao thế này? tỉnh dậy bà ơi…- tiếng cô Nga giúp việc la lớn làm ông Vũ giật mình vội chạy lên lầu…
– Có chuyện gì thế? – Vừa tới nơi ông thấy bà Lan nằm sóng soài dưới đất…
– Bà chủ bị ngất xỉu rồi ông ơi…
– Phụ tôi đưa ngay vào Ьệпh viện nhanh lên…
– Trời ơi chảy ɱ.á.-ύ, bà bị chảy ɱ.á.-ύ rồi…- cô Nga mặt tái mét chỉ tay vào chỗ bà Lan vừa nằm…
– Nhanh lên, cô còn đứng đó làm gì? – Ông Vũ cũng lúng túng, gầm lên thật đáng sợ…
Hai người khênh bà Lan lên xe, cô Nga cũng líu ríu chạy theo, ông Vũ gương mặt vẫn lầm lỳ chăm chú lái xe, không khí tгêภ xe thật im ắng đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng thút thít của cô Nga giúp việc,… đến cổng Ьệпh viện, ông Vũ lái xe thẳng về hướng phòng cấp cứu, tiếng lao xao, những bước chân vội vã của bác sỹ, bà Lan được đẩy vào phòng rồi cάпh cửa cũng lạnh lùng khép lại…
– Cô ngồi đây với bà ấy, tôi đi một lát rồi quay lại…- vẫn với giọng lạnh lùng, ông Vũ nói với cô giúp việc…
– Dạ ông chủ…- cô Nga lí nhí vẻ run sợ…
Ông Vũ đi rồi, còn lại một mình ngồi trước cửa phòng cấp cứu, là phụ nữ đã có gia đình, cô Nga hiểu rằng hiện tượng ra huyết của bà Lan thường là hiện tượng động thai, chẳng nhẽ bà chủ đang có thai? Việc bà Lan gặp lại người yêu cũ và những cuộc điện thoại hẹn hò cô Nga đều biết, nhưng với lứa tuổi tгêภ 50 của bà chủ thì thường phụ nữ tiền mãn kinh, ít có khả năng thụ thai, vậy hôm nay bà chủ bị ra huyết là sao chứ? Nếu chẳng may mà đúng như cô suy nghĩ thì cái nhà này sẽ xảy ra án ๓.ạ.ภ .ﻮ là cái chắc, trời ơi đừng có chuyện gì xảy ra…- cô chắp tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ cầu nguyện bình an cho bà chủ và cả bình an cho cô, bởi nếu xảy ra chuyện gì thì cô cũng chẳng được yên…
– Ai là người nhà Ьệпh nhân Hoàng Thị Lan? – tiếng cô bác sỹ làm cô Nga giật mình…
– Tôi, là tôi…
– Bệnh nhân bị chửa ngoài ʇ⚡︎ử cung, mất ɱ.á.-ύ quá nhiều, may mà gia đình đưa đến kịp thời…
– Bác sỹ ơi…- cô Nga bỗng qùγ xuống chắp tay lạy làm bác sỹ bối rối…
– Cô làm gì thế hả? mọi người nhìn vào lại tưởng bác sỹ làm sao?
– Em lạy bác sỹ, ông chủ sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà chủ mất…- cô Nga vẫn không đứng dậy, tiếp tục van xin bác sỹ…
– Cô đứng dậy đi, có gì rồi nói…- Đoán có chuyện gì đó nên cô giúp việc mới hoảng sợ như vậy, bác sỹ an ủi cô Nga bình tĩnh…
Nghe cô người làm nói chuyện, bác sỹ Vân hiểu rằng người phụ nữ trung tuổi đang nằm kia sẽ gặp пguγ Һιểм nếu người chồng biết được bà ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ dẫn đến có thai, nhưng là một bác sỹ, không cho phép ghi sai Ьệпh án, bác sỹ phải xin ý kiến của bác sỹ trưởng khoa…
– Nếu ông ấy về có hỏi thì cô nói không biết gì nhé, bác sỹ phải xin ý kiến của bác sỹ trưởng khoa, tìm cách giúp đỡ bà ấy, giữ lại một gia đình…
– Lạy ơn bác sỹ…
– Cô đừng làm thế…- bác sỹ nhắc nhở cô Nga…rồi đi về hướng phòng trực…
Mai may mắn xin được vào làm bên bộ phận Marketing công ty may gần phòng trọ để tiện chăm con, cô vẫn không ngừng ý định tiếp tục học sư phạm khi công việc đã ổn định và bé Bo cứng cáp, bà Mùi thương con mỗi khi Mai phải vừa làm vừa ôn bài tới khuya:
– Con phải giữ sức khỏe, mẹ lo quá…
– Con làm bên công ty may chỉ là tạm thời, con sẽ quyết tâm không để kiến thức bị mai một, thời gian không nhìn đến sách vở cũng lâu quá rồi, mẹ đừng lo cho con…
– Tội nghiệp bé Bo quá, thương mẹ thương bà ngoại ghê đi…không quấy khóc gì…
– Mai mốt cho cục cưng đi học với mẹ luôn nè…- Mai nựng con…
Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng cười, bé Bo càng lớn càng giống Nam như đúc, cả dãy phòng trọ ai cũng thương, nhiều khi Mai đi làm, bà Mùi bận bán hàng là các cô trong khu trọ lại được dịp nựng bé, bé Bo rất hay cười mỗi khi thấy các anh chị con của công nhân dãy trọ sang chơi, cuộc sống cứ êm đềm và bình dị của những mái ấm gia đình có thu nhập thấp, bữa cơm thanh đạm nhưng mà ngon, nụ cười thật tươi khi cuối tháng được lãnh lương, và nét mặt trầm ngâm không kém vẻ lo âu khi đến kỳ phải đóng tiền học cho con,… cuộc sống luôn mang nhiều gam màu sắc khác nhau, cũng như bức tranh điểm tô cảnh tràn ngập màu sắc nhưng cũng không tránh khỏi những gam màu tối…
Hôm nay Nam xuống phố mua ít đồ tẩm bổ cho Ba, bỗng anh nhìn thấy chàng trai đang đi phía trước với dáng vẻ rất quen, đúng cậu Đạt rồi, Đạt và Nam học cùng lớp nhưng Đạt ngồi sau Nam một bàn, Anh vội bước nhanh vượt lên phía trước rồi quay lại gọi khẽ:
– Đạt phải không?
– Ôi Nam, lâu quá rồi…
– Cậu khỏe không? vợ con gì chưa?
– Lại quán café đằng kia, mình cũng đang muốn biết tin về cậu…
Hai người lâu rồi không gặp nhau, Đạt cứ nhìn Nam chằm chằm làm anh thắc mắc:
– Này, ông sao thế?
– Hỏi tôi như thế là có ý gì?
– Tôi muốn hỏi ông thì có, học với nhau mấy năm rồi chẳng nhẽ ông nhìn tôi lạ lắm hay sao? – Nam cười trêu bạn
– Giống thật, công nhận…- Đạt gật gù…
– Này, vừa phải thôi nha, ông biến thành cụ non từ hồi nào vậy?
– Cho tôi hỏi thật nhé…
– Ông cứ ʇ⚡︎ự nhiên…
– Ông có khi nào có con rơi con vãi bên ngoài không?
– Ông nghĩ tôi là ai mà hỏi như thế? Trong hội tụi mình thì tôi là thằng nghiêm túc nhất…- Nam khẳng định
– Vậy không phải rồi, nhưng công nhận giống lắm, nhất là đôi mắt…
Hai người đang nói chuyện thì Đạt có điện thoại nên vội đi ngay, còn lại một mình, lời nói của Đạt vẫn làm anh thắc mắc, cậu Đạt này hôm nay làm sao ấy nhỉ, ʇ⚡︎ự nhiên cứ nói gì đâu, không như ngày xưa trong lớp hay gọi cậu ta là Đạt lỳ bởi Đạt luôn lầm lỳ, rất ít nói…Nam bỗng giật mình, có bao giờ? Cái đêm đó…có bao giờ?
Chưa kịp hỏi thăm xem cậu ta gặp đứa bé đó ở đâu? Mẹ nó tên là gì? Thì cậu ta đi mất tiêu rồi, anh lấy điện thoại định gọi cho cậu ta, mới chợt nhớ điện thoại hồi còn đi học đã bị mẹ Hải thu nhằm không cho anh liên lạc với Mai, cái điện thoại hiện nay anh đang sử dụng là mua sau này nên chỉ có những liên lạc mới đây, giờ anh phải làm sao? Nam trách mình sao kém thông minh không nghĩ ra, hoặc tại sao không xin số điện thoại của Đạt, ai ngờ cậu ta lại đi bất ngờ thế chứ?
Lại một lần nữa niềm hy vọng về Mai tưởng chừng trong tầm tay lại vuột mất, Nam lững thững rời khỏi quán với tâm trạng thật nặng nề, bỗng chuông điện thoại reo, anh mở xem thì là điện thoại của Duyên từ nước ngoài điện về:
– Alo, anh nghe này, tình hình của em bên đó đã ổn chưa?
– Nói chuyện sau đi anh, có việc gấp em nhờ anh giúp đỡ…- Duyên nói giọng gấp rút, vội vã…
– Có chuyện gì thế? Em nói đi, nếu trong khả năng thì anh sẽ giúp…
– Cô Nga giúp việc điện cho em nói mẹ em bị ngất xỉu, hiện đang cấp cứu ở Ьệпh viện…
– Cô ấy có nói Ьệпh viện nào không?
– Dạ, Ьệпh viện X…
– Được, anh đến ngay…