Chỉ cần có em 17

Chỉ cần có em 31
Chỉ cần có em 30
Chỉ cần có em 29
Chỉ cần có em 28
Chỉ cần có em 27
Chỉ cần có em 26
Chỉ cần có em 25
Chỉ cần có em 24
Chỉ cần có em 23
Chỉ cần có em 22
Chỉ cần có em 21
Chỉ cần có em 20
Chỉ cần có em 19
Chỉ cần có em 18
Chỉ cần có em 17
Chỉ cần có em 16
Chỉ cần có em 15
Chỉ cần có em 14
Chỉ cần có em 13
Chỉ cần có em 12
Chỉ cần có em 11
Chỉ cần có em 10
Chỉ cần có em 9
Chỉ cần có em 8
Chỉ cần có em 7
Chỉ cần có em 6
Chỉ cần có em 5
Chỉ cần có em 4
Chỉ cần có em 3
Chỉ cần có em 2
Chỉ cần có em 1

Vừa ra khỏi nhà ông Khải, nhìn thấy bóng của Nam đang về, bà Mùi vội chạy ngay vào con hẻm sát bên cạnh, vì đã có thời gian làm giúp việc cho gia đình ông Khải nên bà khá rành đường ngang ngõ tắt ở khu vực này, bà dự đóan sau khi nghe Ba nói thì Nam sẽ chạy đi tìm, tôn trọng con gáι và cũng quá vội, nên bà chưa có thời gian tìm hiểu về gia đình của ông Khải sau khi bà Hải quα ᵭờι. Thực tình bà cũng rất muốn Nam và Mai gặp nhau, vì dù sao hai đứa cũng còn có bé Bo nữa, bà thương cháu ngoại không muốn nó thiệt thòi thiếu sự chăm sóc của cha hoặc mẹ, nhưng trong lúc này mọi chuyện còn rối ren, hơn nữa cuộc sống của hai mẹ con bà cháu vẫn còn chưa ổn định, thôi thì nếu còn duyên thì tức khắc chúng nó sẽ gặp lại nhau…

Nghe cha nói có bà Mùi đến nhà và vừa mới đi ra ngoài, Nam vội vàng quay xe, anh tìm khắp nơi không thấy bóng dáng bà Mùi, chợt nhớ tới lần anh chở Mai ra bến xe Miền tây nên anh đoán chắc chắn bà Mùi cũng sẽ đi ra đấy, nhưng tìm hoài cũng không thấy, Nam thất thểu quay về…

– Tình hình sao rồi con? Có tìm được không?

– Không thấy Ba ạ, con đi khắp nơi rồi…- Nam buồn rầu trả lời…

– Sao nhỉ? Bà ấy vừa ra khỏi nhà khoảng 10 phút thì con về…

– Con tìm khắp rồi, ra cả bến xe miền tây nhưng vẫn không thấy…

– Thôi rồi, ba quên không nhắc con…- ông Khải vỗ tay vào đùi như nhớ ra điều gì

– Có chuyện gì vậy Ba? – Nam ngạc nhiên

– Ba quên là khu vực này bà ấy rất rành, bởi đã có thời gian ở nhà mình hơn 5 năm…

– Hèn gì con cũng ngạc nhiên, tìm cách gì cũng không thấy…- Nam tỏ vẻ nuối tiếc

– Thôi con ạ, nếu mẹ con bà ấy không muốn gặp con thì con cũng không nên ép họ, Ba nghĩ nếu còn duyên…

Nói đến đây chợt ông dừng lại, nét mặt đượm buồn vội quay đi cố giấu hai giọt nước mắt đang rơi xuống gò má già nua, Nam cũng thế, anh biết ý Ba muốn gì nhưng trong lúc này anh chính là điểm ʇ⚡︎ựa cho ba, nếu anh tỏ ra yếu đuối thì cuộc sống của hai cha con thật mong manh, hai người đàn ông, hai thế hệ nhưng trong tâm mỗi người cùng chung một suy nghĩ và một ước mong, thật giản đơn nhưng cũng thật khó khăn bởi hai chữ BÌNH AN thật gần gũi mà ngược lại cũng thật xa vời, Nam cầm tay Ba an ủi:

– Ba giữ sức khỏe, đừng lo cho con…

– Nếu như khi còn sống mà mẹ con không ngăn cản con với Mai thì bây giờ…- ông Khải xót xa…

– Đừng nhắc nữa Ba ơi…- Nam nghe Ba nói mà không còn giữ nổi bình tĩnh, anh cất lên những lời cay đắng…

– Ba vẫn biết miệng không muốn nói nhưng cái đầu làm sao bảo nó đừng suy nghĩ, cầu ông trời cho con tôi được hạnh phúc…

Nam lặng lẽ đứng dậy đi lên phòng, anh không giấu nổi cảm xúc và không muốn Ba nhìn thấy anh yếu đuối, đúng lúc này thì điện thoại reo, anh vội lắng tai nghe…

– Chào anh…- tiếng anh Quân côпg αп bên đội điều tra…

– Em nghe ạ, tình hình sao rồi anh? – tiếng Nam khàn đặc vì khóc

– Có chuyện gì thế? Em khóc đấy à? – Anh Quân quan tâm

– Dạ, không có gì…

– Em phải mạnh mẽ lên thì mẹ em mới yên tâm nhắm mắt, đừng quá đau buồn…- Anh Quân nghĩ Nam buồn vì cái ૮.ɦ.ế.ƭ của mẹ nên an ủi

– Tình hình có manh mối gì không anh?

– Đã phục hồi được một số dữ liệu trong chiếc điện thoại, có thông tin của một số cuộc gọi cũng như tin nhắn…

– Em đến ngay, tốt quá…

Nam nói xong thì vội vàng chạy xuống lầu, thấy con trai đang ҳúc ᵭộпg, giờ lại vội vàng đi đâu đó, ông Khải không yên tâm:

– Có chuyện gì vậy con? Tìm thấy bà Mùi rồi à?

– Dạ con đi một chút rồi con về nói chuyện với Ba ạ…- Anh nói lấp lửng không muốn cho Ba lo lắng

– Đi cẩn thận nha con…

Ngồi cùng anh Quân mà tâm trí Nam không biết đang ở nơi đâu, trong những dữ liệu được khôi phục có cả những dòng tin như sám hối của Mẹ anh với mẹ con bà Mùi, những lời nói đầy hận thù gửi cho người đàn ông tên Châu, vậy ông ta là ai? Nếu anh là con ruột của mẹ và không cùng huyết thống với Ba thì có bao giờ người đàn ông đó chính là cha ruột của anh? Không! anh chỉ có một người cha duy nhất đó là Ba Khải, anh không chấp nhận một người cha vô trách nhiệm với con và bạc bẽo với vợ, hơn nữa anh cho dù không biết mẹ anh ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử vì lý do gì nhưng những lời trách móc đầy hận thù cũng đủ thấy ông ta không ra gì, nhất định anh sẽ gặp ông ta để hỏi cho ra nhẽ…

– Trong số dữ liệu này em biết 3 người, còn lại thì em không biết…

– Phải tìm gặp tất cả những người đó để phục vụ điều tra, nhất là người đàn ông tên Châu, cô Phương chủ nhà cho thuê có trình báo rằng trước khi ૮.ɦ.ế.ƭ, bà Hải có gặp chị với tâm trạng Һσα̉пg ℓσα̣п, nói rằng đã đưa số tiền lớn cho ông Châu mua nhà, nhưng thực chất là ông ta thuê chứ không phải mua…

– Em cũng có gặp chị chủ nhà rồi, thật кнốикιếρ…

– Theo thông tin báo về thì hiện nay người đàn ông này đang ở sòng bài Casino bên Campuchia, ông ta là một tay ς.ờ .๒.ạ.ς lão luyện, phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng mới tóm cổ lão ta về nước được, tiếc rằng mẹ em không còn, chỉ vài tin nhắn như thế này không đủ chứng cứ…

– Nhờ bên Ngân hàng can thiệp được không anh? Có thể mẹ em chuyển tiền cho ông ta qua hệ thống ngân hàng, vì số tiền lớn như thế không thể giao tiền mặt được…

– Anh cũng nghĩ thế, tình hình có gì thì anh sẽ báo cho em…

– Riêng 2 người tên Mùi và cô gáι tên Mai là người thân của em nên anh giao cho em nhé…

Được anh Quân đồng ý, Nam thu xếp lên đường, anh đã có địa chỉ nơi mẹ anh đã gặp Mai trước khi quα ᵭờι, nhất định anh sẽ gặp lại cô cho dù cô đã lập gia đình, anh sẽ chúc phúc cho cô được hạnh phúc…

Lần tìm theo địa chỉ mà côпg αп cung cấp, Nam tìm đến xóm chợ nơi mẹ con Mai từng sinh sống, nhưng anh hỏi thăm thì không ai biết, bởi bà Mùi bà con thường gọi là bà Hai, còn cô gáι tên Mai cũng thường gọi là cô Sáu, cho nên khi Nam hỏi bà Mùi và cô con gáι tên Mai thì ai cũng lắc đầu, hơn nữa Nam cứ tưởng Mai sẽ theo ngành sư phạm làm cô giáo, nhưng thực tế khi đó Mai theo học lớp Sơ Dược nên không ai biết thông tin để cung cấp cho anh, chán nản và thất vọng, anh lại đón xe quay về…

Mối tình ʋụпg Ϯɾộм của bà Lan với ông người yêu cũ cũng như cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, ông Vũ bắt đầu nghi ngờ khi thấy vợ dạo này thay đổi từ cách trang điểm đến cách ăn mặc, ông bắt đầu cho đệ ʇ⚡︎ử theo dõi, nhưng bà Lan cũng chẳng phải dạng vừa, bà cho tiền thằng đệ ʇ⚡︎ử để nó thông đồng với bà, hơn nữa bà sẽ cẩn thận hơn. Từ ngày gặp lại tình cũ, bà càng chán ghét ông chồng phát xít lúc nào cũng lầm lỳ và nhàm chán, bà đã nghĩ đến kế hoạch chuẩn bị cho sự ra đi, nếu vậy thì bà phải có thật nhiều tiền, bà bắt đầu thu gom tiền vay để làm vốn cho mình, tất cả tiền bà đều cho vào một tài khoản khác, nếu chồng có nghi ngờ thì bà nói là cho người đó vay với lãi suất cao…

Cho đệ ʇ⚡︎ử theo dõi mà không có kết quả, nên ông Vũ cũng không bận tâm nữa, ông cho rằng bà ấy hồi xuân nên mới thế, hơn nữa với cái tuổi 65 của ông thì cái chuyện ấy cũng hết đát rồi còn bà thì vẫn đang sung sức lắm, nhưng rồi ông có cảm giác vốn liếng hình như mỗi ngày một cạn dần, vì ông giao cho bà phụ trách mảng cho vay nên khi ông hỏi thì bà hay ʇ⚡︎ự ái, rồi lại làm mình làm mẩy để ông đau đầu, nên ông nghĩ chắc mình hay lo xa viển vông vậy thôi…

– Ông chủ, hình như bà hay sao ấy? – tên đệ ʇ⚡︎ử bỗng chỉ vào một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa siêu thị như chờ ai đó…

– Mày nói ai? Sao tao không nhìn thấy? – ông nhìn theo hướng tay tên đệ ʇ⚡︎ử đang chỉ

– Đúng bà rồi, ông có đi đến đó không?

– Đứng lại, xem tại sao bà ấy lại đứng đó? – ông kéo tay thằng đệ ʇ⚡︎ử đứng lùi vào sau một chiếc xe hơi để tiện quan sát

– Ôi ông ơi…- Tên đệ ʇ⚡︎ử chỉ vào một người đàn ông trung niên đang nắm tay bà Lan vợ ông đi ra ngoài vẫy một chiếc taxi…

– Khốn kiếp…- ông cҺửι thề, hai mắt vằn đỏ trông thật dữ tợn…

Tay ông Vũ đã theo như một thói quen thò vào túi quần, trong đó có một khẩu súng cực nhỏ luôn luôn có viên đạn đã lên nòng, hai mắt vằn đỏ, môi mím chặt, nhưng rồi ông chợt khựng lại, vẫy luôn một chiếc taxi đuổi theo chiếc xe kia, ông muốn biết hai người đi đâu? Làm gì? Ông có bắn thì cũng phải bắn trước mặt, ông không bao giờ hèn nhát bắn sau lưng…

Chiếc xe ta xi đang tгêภ đường chạy ra khỏi thành phố, chợt bà Lan nhìn thấy có một chiếc xa taxi màu vàng cứ chạy theo sau, trong xe cũng có hai người, bà bảo ông tài xế quẹo vào một con đường thì chiếc xe ấy lại cũng quẹo theo, bà tái mặt khi biết chắc chắn chiếc xe đó đang đi theo dõi mình, rất nhanh bà nói với người tình:

– Chiếc xe taxi màu vàng phía sau đang theo dõi chúng ta, bây giờ em sẽ đến nhà người bạn còn anh vẫn đi tiếp nhớ chưa?

– Anh biết rồi, em phải hết sức cẩn thận nhé…

– Nếu chẳng may xe dừng mà ông ta nhìn thấy anh, thì em nói anh là anh họ con chú Chín nhé…

– Em xuống đi, không sao đâu, anh sẽ biết cách đối phó…

Thấy chiếc taxi đi trước dừng lại trước một ngôi nhà, ông Vũ ra hiệu cho tài xế dừng lại để theo dõi:

– Dừng lại…

– Mình có chạy lên bắt quả tang không ông?

– Bắt cái đầu mày, ngồi im xem thế nào?

– Ơ bà xuống rồi kìa, còn người đàn ông kia đâu?

– Mày có im đi không hả?

– Xe chạy rồi kìa, đuổi theo không ông?

– Quay về…

Ông Vũ buông một câu cụt lủn làm cả tên đệ ʇ⚡︎ử lẫn tên tài xế đều ngạc nhiên, nhưng chúng làm sao hiểu bà Lan bằng ông? Ông mỉm cười khó hiểu…