Chỉ cần có em 12
Trái ngược với bà Vũ cứ khóc sướt mướt vì thương cháu, Duyên lầm lì không nói gì, ai hỏi cũng không nói, thậm chí cô ta cũng không thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt, sự im lặng thật đáng sợ, bà Vũ cầm cái khăn nhúng nước ấm lau tay cho con, miệng nói:
– Con đói chưa? Mẹ mua cháo cho con ăn nhé…
– ……………..- Duyên không trả lời, hai mắt vẫn trân trân nhìn lên trần nhà không chớp mắt, thấy thế bà Vũ nói lớn:
– Con sao thế? Có gì phải nói thì người ta mới biết chứ?…
– Có chuyện gì mà ầm ĩ lên thế hả? bà nói nhỏ một chút không được hay sao? – Đúng lúc này ông Hoàng Vũ vừa đến, thấy tiếng bà Vũ đang cằn nhằn nên ông lên tiếng…
– Đó ông xem, nó cứ im lặng không nói gì? Con ơi là con…- bà bỗng khóc bù lu bù loa…
– Bà có im đi không hả? còn chưa được đau đầu hay sao mà làm rối thêm lên…
– Ông làm gì mà lại la tôi? Mặc kệ cha con ông, tôi chịu hết nổi rồi…
Nói rồi bà chạy vụt ra ngoài, thật tình bà chỉ lấy cớ để thoát thân thôi, bởi bà sợ ông sẽ hỏi về nhóm ɱ.á.-ύ của con gáι thì bà không biết trả lời ra sao,… Còn ông Vũ, sẵn đang bực mình vì bà Hải bỏ trốn giờ lại thêm chuyện bà vợ làm mình làm mẩy nên ông cũng phát điên, ông gầm gừ nhìn con gáι đang nằm khóc tгêภ giường một hồi rồi cũng lẳng lặng đi ra ngoài, miệng lẩm nhẩm:
– Chết tiệt…
Xuống xe, bà Hải nhìn trước sau không thấy chiếc xe ôm nào nên bà đành cuốc bộ vào trong làng, bà cứ thế bước đi chứ thật ra bà cũng không biết đi đâu bây giờ, đi khoảng hơn nửa tiếng chợt nhìn thấy chiếc xe đạp của ai dựng bên mé ruộng, xung quanh vắng lặng không một bóng người, kẹt quá nên bà lấy đại chiếc xe chạy vào trong làng, bỗng tiếng la lớn làm bà giật mình:
– Này Bà kia? Đứng lại…
Quá hσảпg hốϮ, ૮.ɦ.ế.ƭ rồi quân của ông Vũ đã đuổi kịp bà, không cần nghĩ suy cứ thế bà gò lưng ra đạp, nhưng sức của người đàn bà hơn 50 tuổi làm sao bằng sức chạy của thanh niên tuổi hai mươi, nên chẳng mấy chốc bà ta bị tóm lại:
– Tôi xin cậu đừng bắt tôi…- Bà ta qùγ mọp xuống lạy lia lịa…
– Bà đang làm gì thế? Tôi đã làm gì bà đâu…
– Thế cậu gọi bắt tôi còn gì?
– Tôi gọi bà trả xe đạp lại cho tôi chứ tôi bắt bà gạo đâu mà nuôi?
Hú hồn, đúng là có tật giật mình, bà ta lại cười giảo hoạt:
– Này cậu, ở trong đây có nhà trọ cho thuê không?
– Bà ở nơi khác đến hả? nhà cho thuê thì có chứ nhà trọ thì không?
– Ở đâu? Nhờ cậu thuê giùm tui với…
– Nhà tui nè, cho bà thuê rồi vợ chồng tui về ở với bà già, mỗi tháng có thêm chút tiền lo cho mấy sấp nhỏ…
– Vậy coi sao được, vậy đi, cậu cho tôi ở nhờ nhưng tôi vẫn trả tiền thuê hàng tháng…
– Bà nói thiệt hay là nói giỡn chơi vậy hả?
– Tui nói thiệt, tui ở một mình cũng buồn lắm…- Nói rồi bà ta móc túi lấy 5 triệu đưa cho chàng trai
Chân bước theo chàng trai về nhà mà bà luôn ngó ngược ngó xuôi xem có ai bám theo mình không? thấy lạ chàng trai tên Minh thắc mắc:
– Bà bị sao thế? Sao không lo bước mà mải nhìn gì đâu không à…
– Nói thật với cậu, tôi bị mất trí nên phải cố gắng nhớ đường đi, mai mốt còn về…- Bà ta quả thật lươn lẹo, kiểu gì cũng nói được
– Ôi trời, khi nào bà về thì tôi chở ra lộ đón xe dễ ẹc à…
Duyên ra viện, cô vẫn lầm lì không nói, khi biết bà Hải đã ôm số tiền bỏ trốn, cô cũng không có phản ứng gì, vì người còn yếu hơn nữa Nam đang phải chăm sóc cho ông Khải trong Ьệпh viện nên tạm thời cô về bên mẹ đẻ nghỉ ngơi,…
Khi biết sự thật mẹ anh đã vay ba mẹ của Duyên một số tiền lớn, hai cha con bị sốc vô cùng, ông Khải lúc nào cũng hết thở dài lại ngồi гêภ rỉ:
– Con ơi, bây giờ phải làm sao? Bà ấy vay nhiều tiền như thế để làm gì? Đưa cho ai? Sao tui khổ thế này hả trời?
– Ba ít nói chút được không? bà ấy đi rồi có nghe thấy đâu, toàn Ba nói cho con nghe không à…- Nam cũng rối nên la lớn…thấy Ba ngồi im, hai mắt ngập nước thì anh lại hối hận, ôm lấy Ba, anh nói; Con rối quá nên có nặng lời, con xin lỗi Ba…
– Giờ mình phải làm sao con ơi, lấy tiền đâu mà trả cho người ta? – ông Khải tiếp tục гêภ rỉ
– Bình tĩnh mới nghĩ ra cách giải quyết, để con nói chuyện xem ý ông bà ấy như thế nào, cùng lắm thì bán đất để trả, vấn đề con cần là sức khỏe của Ba, còn tiền bạc thì kiếm sẽ có…
– Ba hận bà ấy lắm…
– Sự việc xảy ra rồi, Ba có hận cũng đâu giải quyết được gì…
– Khổ thân con…
Khi đã tạm thời ổn định chỗ ở, bà Hải mới dám mở điện thoại, ôi trời toàn là các cuộc gọi nhỡ, những tin nhắn đe dọa của ông Vũ và đám Һγ siпh, rồi điện thoại và tin nhắn của ông Châu, người yêu cũ của Bà, trước khi gặp và lấy ông Khải bà và ông Châu yêu nhau, nhưng hồi đó nhà ông Châu nghèo nên mẹ bà không đồng ý mà nhờ mai mối rồi bà lấy ông Khải, tuy sức khỏe yếu nhưng ông Khải hiền lành lại là con một, gia đình lại giàu có, tương lai toàn bộ tài sản sẽ do bà nắm giữ,…sau khi hai người chia tay thì bà không có tin tức gì về người cũ nữa…
Bỗng cách đây hai năm bà tình cờ gặp lại ông, ông Châu vẫn khỏe, cường tráng ở cái tuổi 55 khác xa với thân hình ốm yếu không còn sức sống của ông Khải chồng bà, người phụ nữ đang ở cái tuổi hồi xuân gặp lại tình cũ như nắng hạn gặp mưa rào, hai người lao vào nhau bất chấp luân thường đạo lý, bà cứ đắm chìm trong men say tình và nghe ông Châu vẽ về một viễn cảnh tương lai của hai người:
– Em hy sinh quá nhiều vì người chồng bất lực ấy…
– Em cảm ơn anh, chỉ có anh là hiểu và thương em thôi…
– Từ bây giờ em phải lo và chăm sóc cho bản thân mình, thu vén tiền bạc, tài sản đưa anh mua nhà và gây dựng làm ăn, sau khi gọn gàng thì em chỉ việc ngã vào ʋòпg tay anh, hai đứa mình tận hưởng những tháng ngày còn lại, bù đắp cho em mấy chục năm tuổi trẻ sống trong đơn côi…
Lời ông Châu cứ như mật ngọt rót vào tai bà Hải, trong lúc men tình ngây ngất, bà thu gom hết tiền hàng đưa cho ông mua nhà, tiền mặt không còn thì bà nghĩ đến đất đai, vì đứng chung tên trong sổ với chồng nên bà không thể bán hay thế chấp ngân hàng, đành phải vay của vợ chồng ông Vũ…và rồi con gáι của bà Vũ từ nước ngoài trở về, bà Hải nghĩ rằng đây là cơ hội để kết giao tình thân giữa hai gia đình nên muốn tác hợp cho con trai, bà nghĩ một khi đã là sui gia thì bà cần bao nhiêu tiền chẳng có, đúng lúc đó bà nghe tin Nam đã có người yêu tên Mai nên bà phải nhanh tay ngăn chặn, không thể để cho ông bà Vũ và Duyên phát hiện ra, và thế là cô gáι trẻ tên Mai phải gánh chịu những toan tính chia rẽ của bà…
– Alo…- tiếng ông Châu gọi làm bà giật mình
– Anh ơi huhu…- bà òa khóc nức nở
– Có chuyện gì thế? Ai làm em phải khóc? Nói anh nghe xem nào?
– Xảy ra chuyện rồi anh ơi, anh đang ở đâu để em đến? em cô đơn quá…
Rồi với giọng đẫm nước mắt, bà kể cho ông Châu nghe toàn bộ câu chuyện nhưng khôn khéo không nói đến số tiền 500 triệu đồng mà bà đang giữ, ông Châu nghe chuyện bà kể mà không nói một lời nào, thấy lạ bà hỏi ông:
– Anh đâu rồi? sao không nói gì?
– Anh đang nghĩ cách xem mình nên giải quyết như thế nào? khi đi em có mang theo được số tiền nào không? xong chuyến hàng này là hai đứa mình bay sang nước ngoài sinh sống…
– Anh đang ở đâu? Em đến với anh nhé…
– Lúc này em nên ở yên một chỗ, đừng đi lại kẻo chúng nó phát hiện ra, em chuyển tiền cho anh ngay nhé, anh thu xếp rồi sẽ cho người đón em…
Bà Hải ngạc nhiên, không biết ông Châu buôn hàng gì mà cần nhiều vốn đến thế? Bà có nên nói cho ông biết về số tiền bà đang giữ hay không? nếu chẳng may đưa cho ông ấy đến đồng tiền cuối cùng mà xảy ra chuyện gì thì bà hoàn toàn tay trắng, lúc đó chỉ có con đường ૮.ɦ.ế.ƭ mà thôi…
Nhìn Duyên với vẻ mặt hốc hác, làn da xanh mướt không trang điểm, hai mắt quầng thâm mà Nam giật mình, cầm tay cô anh động viên:
– Sao thế này? Em phải mạnh mẽ lên chứ?
– Em gặp anh để cảm ơn anh đã truyền ɱ.á.-ύ cứu em…
– Đó là việc anh cần làm mà, nhưng sao em biết là anh đã truyền ɱ.á.-ύ cho em?
– Trong Ьệпh án ghi rõ, hơn nữa lúc đó em vẫn tỉnh mà, em buồn lắm,…
– Thôi em à, đừng suy nghĩ quá nhiều mà ảnh hưởng đến sức khỏe, chuyện người lớn…
– Vì muốn để cho mẹ được sống yên ổn, giờ em phải đi sang nước ngoài, nếu ba em mà biết em không phải con gáι của ông thì không chỉ mẹ mà ngay cả em cũng không sống nổi…
– Tội nghiệp em quá, mong mọi chuyện bình an…
– Em và anh làm thủ tục ly hôn trước khi em lên đường, em cũng chỉ biết làm đến đó thôi, còn mọi chuyện vượt xa tầm suy nghĩ của em thì em xin lỗi…
– Anh biết em là cô gáι rất tốt bụng, anh cảm ơn em…- Nam ҳúc ᵭộпg…
Duyên buồn bã đứng dậy ra về, nhìn theo dáng cô đi mà anh quặn lòng, cuộc đời có nhiều biến cố xảy ra mà đôi khi không lường trước được, có bao giờ anh nghĩ đến mẹ anh, tuy vẻ ngoài đanh đá chua ngoa nhưng hết mực lo cho con và chăm sóc chồng chu đáo, vậy mà giờ đây đang phải lẩn trốn về Ϯộι lừa đảo, Ba anh vẫn khẳng định là mẹ ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ nhưng anh không tin, còn việc mẹ vay tiền để làm gì thì anh vẫn chưa hiểu được, Nam lặng lẽ bước ra ngoài, trời mây đang kéo đến, báo hiệu một cơn giông tố…