Người ăn xin già – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc
NGƯỜI ĂN XIN GIÀ
Một thiếu phụ sang trọng bước trên đường, cô tình cờ nhìn thấy một người ăn xin rách rưới ngồi co ro trong gió lạnh nơi góc phố.
Người ăn xin già nua, râu ria không cạo, dơ bẩn và lạnh cóng, run rẩy trong một thùng giấy carton quấn xung quanh.
Thiếu phụ dừng lại trước người ăn xin và lo lắng hỏi: “Ông có sao không, thưa ông?”.
Người ăn xin ngước lên nhìn cô, cho là cô cũng như những người khác chỉ muốn chế giễu ông.
“Hãy để tôi yên!”, ông gằn trong cổ họng.
Đáp lại trước thái độ khó chịu của người ăn xin, thiếu phụ quỳ xuống mỉm cười cầm lấy tay ông và hỏi: “Ông có đói bụng không?”.
“Không! Tôi vừa mới ăn tối với Ngài Tổng Thống xong.”, ông trả lời với vẻ đắc chí. “Bây giờ cô hãy đi đi!”.
Rồi ông ngạc nhiên khi thấy một bàn tay dịu dàng ôm nhẹ trên vai mình …
“Cô làm gì vậy? Hãy để tôi yên đi mà”, ông hỏi lại.
Thiếu phụ cố kéo người ăn xin đứng dậy và nói: “Tôi muốn đưa ông đi ăn, và sưởi ấm cho ông một chút ..”, cô cương quyết.
Một chút khó khăn, rồi cô cũng lôi được ông bước vào một quán ăn sang trọng gần đó.
Viên quản lý bước ra, liếc nhìn người ăn xin dơ bẩn rồi hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”.
“Tôi muốn đãi ông ấy một bữa ăn tối ở đây”, thiếu phụ trả lời.
“Không! Người này không thể ăn ở đây được. Để tôi làm ăn buôn bán với chứ!”, viên quản lý cương quyết lắc đầu.
Jack, người ăn xin mỉm cười nói với thiếu phụ: “Thấy chưa! Tôi đã nói với cô rồi mà. Nếu cô đã thấy đủ rồi, làm ơn để tôi đi”.
Thiếu phụ quay sang viên quản lý và hỏi: “Ông có biết ngân hàng ‘Eddy Và Những Cộng Sự’ ở cuối phố không? Thưa ông!”.
Viên quản lý thay đổi thái độ và tươi cười nói: ” Oh, dĩ nhiên tôi biết chứ! Các nhân viên ngân hàng đó mỗi tuần đều đến đây hội họp và ăn uống. Họ đều là khách quen ở đây mà!”.
Hình minh hoạ
Vừa ngồi xuống thiếu phụ vừa nói: “Vậy tốt quá thưa ông! Tôi là Penelope Eddy, Tổng Giám Đốc kiêm CEO của ngân hàng đó. Vậy không phiền ông khi tôi ăn tối ở đây chứ?”.
Viên quản lý còn đang ngớ người, thiếu phụ quay sang ông già ăn xin và hỏi: “Jack, ông thật sự không nhớ ra tôi sao?”.
Người ăn xin nheo mắt, cố tìm thấy một điều gì đó quen thuộc trên khuôn mặt người thiếu phụ, rồi sau một lúc ông ấp úng: “Tôi .. hình như đã trông thấy cô .. rồi thì phải ..”.
“Tôi là cô gái nhỏ ngày xưa, khi ông còn làm ở đây. Tôi đã từng bước qua cánh cửa kia trong cơn đói và lạnh giữa một đêm Tháng Hai buốt giá.”, thiếu phụ nhắc lại.
“Khi đó tôi vừa tốt nghiệp Đại Học, tôi đã đến thành phố này để tìm việc làm, nhưng đã lang thang tìm mãi vẫn không có chút hy vọng nào ..”, cô nói tiếp.
“Khi chỉ còn vài đồng bạc lẻ cuối cùng trong túi, người chủ trọ đã đuổi tôi đi trong một đêm lạnh lẽo”, cô tiếp tục kể lại.
“Tôi đã lang thang nhiều ngày, và một đêm tôi đã đứng trước cánh cửa tiệm này với hy vọng xin làm một việc gì đó để đổi lấy thức ăn”.
“Chính ông đã làm cho tôi một cái sandwich kẹp thịt thật ngon lành, mang cho tôi một ly cafe nóng trong lúc tôi muốn khụy xuống vì đói và lạnh. Tôi đã rất lo sợ ông sẽ gặp phiền phức. Và tôi đã nhìn thấy ông vét tiền trong túi nhét vào hóa đơn ở quầy trả tiền.”, cô xúc động.
“Rồi cô đã bắt đầu tự khởi nghiệp công việc làm ăn của mình sao?”, Jack hỏi lại.
“Oh thật may mắn, tôi đã xin được một công việc chiều hôm sau. Tôi cố gắng làm việc và thăng tiến mãi cho đến ngày hôm nay.”, thiếu phụ mỉm cười nhìn ông.
“Nếu ông có khó khăn gì, xin hãy nhớ cánh cửa nhà tôi luôn mở rộng chào đón ông!”, thiếu phụ tiếp lời.
Nước mắt chạy quanh trên đôi mắt người ăn xin, Jack run run hỏi lại: “Tôi biết phải cảm ơn cô thế nào đây?”.
“Đừng cảm ơn tôi, thưa ông. Xin hãy cảm ơn Chúa vì Người đã mang tôi đến gặp ông đêm hôm đó ..”, thiếu phụ nắm chặt đôi tay lạnh cóng của Jack, người ăn xin già …
Thằng Bờm