Đời chắc chẳng có gì buồn hơn là phải buông tay với người mình vô cùng yêu thương mà không ngày hẹn gặp
Ba năm trước , tôi phải chứng kiến một câu chuyện vô cùng buồn thảm. Nó cũng chẳng có gì to tát hơn là vượt ra ngoài cái lẽ tử sinh ở đời. Nhưng thật sự nó ám ảnh và làm tôi buồn bã lắm.
Tôi quen một cô gái người Hữu lũng, hồi ấy cô mới về nhập trường học viện quân y. Vào học viện quân y đối với học sinh miền xuôi đã là một điều vô cùng khó khăn rồi. Nhưng một cô bé miền núi, nhà nghèo thiếu thốn đủ bề mà đặt chân mình vào ngôi trường này thì cô phải thông minh, giỏi giang và nỗ lực biết nhường nào.
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ dành cho những người biết phấn đấu, điều đó chắc đúng với cô bé này. Tôi và cô bé thường xuyên liên lạc với nhau. Cũng chỉ là động viên em cố gắng học tập, đôi lúc nói vu vơ dăm ba câu chuyện vui vui. Cô bé thật nỗ lực. Nhà nghèo, nên cô phấn đấu cố gắng lắm, hè thường làm thêm vài việc để giúp đỡ bố mẹ ở nhà.
Các bạn đã bao giờ nhìn thấy những giọt sương mai đậu trên lá cỏ chưa? Tôi thấy em cứ mong manh như thể…Thật ra em là một cô bé xinh đẹp, hiền lành và trong sáng. Lần đầu nhìn thấy tôi đã ngỡ ngàng trước vẻ thánh thiện của cô gái miền núi này. Nhưng đằng sau cái ánh mắt sâu thẳm và buồn, đôi môi hồng hồng phớt rất con gái kia tôi còn mơ hồ thấy một điều gì đó ngoài tầm với của mình.
Thật sự tôi luôn ghét bản thân mình về sự dò xét kĩ càng những người tôi gặp gỡ, không phải là tôi khó tính đâu. Nhưng bất cứ khuôn mặt, giọng nói nào đối diện với tôi tôi đều tự thẩm trong đầu cả. Có những khuôn mặt người thoáng nhìn thôi đã thấy ở họ sự sang giàu phú quí trường thọ. Giọng nói ảnh hưởng rất lớn tới vận mạng của từng người. Đàn ông giọng nói mỏng quá không tốt.
Giọng nói ấm áp vừa đủ là người có một sức sống dài lâu. Nhưng cũng có những giọng nói vô cùng khỏe, ấm và vang, họ nói vừa nghe nhưng tôi vẫn cảm thấy ở họ quá thừa điều gì đó, người có giọng nói đó cũng không tốt. Không hiểu sao tôi đã đúng tới mấy lần. Mọi thứ trên đời này chỉ cần đủ các bạn ah, đừng thiếu cũng đừng thừa.
Tôi và cô bé sinh viên y khoa thân thiết, tất nhiên tôi cũng đã gặp gỡ cả người yêu cô ấy trong dịp 30.4 trên Hn. Tôi chẳng ngờ lần gặp thứ hai với cậu thanh niên ấy lại là cuộc gặp buồn bã trên chuyến xe ngược từ HN về LS.
Buổi chiều hôm ấy khi vừa về từ một chuyến đi xa thì tôi nhận được điện thoại của cậu ấy. Cuộc gọi chỉ ngắn gọn trong tiếng nấc, cậu ấy báo cô bé tử nạn rồi. Tôi lập tức bắt xe lên HN để cùng cậu ấy, thầy giáo chủ nhiệm lớp và mấy người bạn lên LS để tiễn biệt cô.
Cuộc đời là vô vàn những câu chuyện, đau thương có, hạnh phúc có. Tất cả mọi điều đến và đi trong cuộc đời này đều là có lý do chăng? Tôi không thể lý giải được lý do gì mà ông trời ban cho con người ta sự sống. Bắt người ta phải tự mình đấu tranh với tất cả để vươn lên. Rồi nửa vời lại bắt họ phải chết. Như cô bé, không phải chỉ là sự cố gắng và là cả ngàn vạn lần cố gắng để đạt được thành tích ấy, vậy mà tuổi còn xanh như chiếc lá mới ra khỏi cảnh mầm chồi đã bị số phận dập vùi giật xuống.
Đám ma người chết trẻ thật buồn, di ảnh với ánh mắt người trẻ như thất thần ngơ ngác với muôn vàn câu hỏi. Ấy là tôi tưởng tượng thế.
Suốt từ Hn lên đến đây, mấy người chúng tôi hầu như ít nói chuyện với nhau. Ai cũng buồn bã lắm. Anh thầy giáo giảng dạy là một người hiểu rất sâu về tâm linh có chia sẻ với tôi. Có lẽ cái chết của cô bé đã được số phận định trước rồi, trên khuôn mặt cô bé tuy xinh đẹp nhưng về phần tướng số thì là tướng đoản mệnh.
Có lẽ điều ấy chính là cái phần tôi luôn thấy có chút gì đó gờn gợn khi đối diện với em chăng?
Ông chú ruột cô bé kể cho chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện, thì ra nghỉ hè cô bé đi làm nương cùng bố mẹ, cô dùng xe máy để chở cỏ về nhà phơi đun nấu, nhưng không hiểu sao xe lại đâm vào vách đá, em ngã ra chấn thương sọ não, và chết ngay. Khi mọi người thấy thì em đã cứng lạnh mất rồi. Em chết ai oán lắm, mặt mũi đầy bùn đất, nhưng đôi mắt đẹp, trong veo vẫn mở, ngơ ngác như nhìn về phía xa xăm, đón đợi, ngóng trông một điều gì đó. Gia đình tìm mọi cách vuốt cho đôi mắt ấy nhắm lại yên nghỉ mà không thể được.
Thật sự tôi đã chứng kiến nhiều cái chết, nhưng những cái chết trẻ luôn làm tôi vô cùng đau lòng.
Cậu người yêu khóc như điên như dại, ôm chặt lấy quan tài mà lạy van ông trời, gào khóc gọi tên cô hãy trở dậy, tại sao không giữ lời hứa là sẽ trở thành bác sĩ và cùng nhau trở lại quê cô mà lại bỏ đi mỗi một mình.
Trên đời này chắc không có gì đau đớn và đáng sợ hơn nỗi đau chia cắt sinh tử. Người đi và những người ở lại, nếu trong sự sống thì chắc chắn chẳng cái gì có thể tách rời họ khỏi nhau, nhưng trước cái chết thì dù đau đớn đến bao nhiêu cũng đành bất lực đứng trên bờ sinh nhìn xuống vực tử chứ chẳng thể tiễn nhau bước thêm một bước nào.
Thầy giáo cô bé là một người biết về y khoa, mọi người cùng đều muốn cô bé được nhắm mắt thanh thản ra đi cho nhẹ nhàng siêu thoát, chứ cứ mở mắt trừng trừng như vậy thì ai oán lắm, sau này việc âm phần cũng lo lắng và cậu người yêu cũng muốn nhìn mặt cô lần cuối nên gia đình đồng ý mở nắp quan tài để thầy xử lý.
Nắp quan tài được mở, cô bé mặc bộ đồng phục sinh viên, cậu người yêu ai giữ cũng không được, cậu vùng dậy, gào lên hai tiếng ”Em ơi” rồi giật phắt tấm khăn đỏ phủ mặt. Chúng tôi giật mình dạt ra, cô bé vẫn xinh xắn, tuy có nhợt nhạt. Đôi mắt vẫn mở to, hàng mi dài rợp bóng u buồn, ánh mắt như ngóng về nơi xa xôi chờ đợi một điều gì khẩn thiết lắm.
Có một chú bé bị bệnh qua đời ở bệnh viện, mắt chú bé cũng cứ mở vậy, như chờ đợi điều gì. Các vị bác sĩ thay nhau vuốt mà đôi mắt trẻ thơ ấy cũng không nhắm lại được. Chỉ khi người mẹ được vào, chị ấy tự tay mình vừa vuốt mắt cho con, vừa thủ thỉ bên tai những lời như dỗ dành thì đôi mắt thơ ngây ấy mới từ từ khép lại, thanh thản bình yên như cậu đang ngủ giấc ngủ trưa.
Lại nói về cô bé Hữu lũng, cậu người yêu nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của cô gái, bàn tay cậu đưa chầm chậm tôi có cảm giác như tay cậu đưa đến đâu là ruột cậu đứt vụn ra đến đấy. Ai cũng quặn thắt đứng nhìn mà chẳng thể giúp gì được họ giữa hai bờ vực âm dương. Kì lạ thật, cậu vuốt đến lần thứ hai thì đôi mắt xinh đẹp của cô gái từ từ khép lại, khuôn mặt thanh thản bình yên như giãn ra và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Từ hai khóe mắt, hai giọt lệ rất nhỏ, nặng và đặc như là muôn ngàn giọt nước mắt tích tụ đông cứng giờ mới được tan vào hai nửa giọt nước mắt quánh đặc ấy, nặng nhọc lăn xuống được một quãng ngắn ở thái dương thì khô đi và dừng lại.
Tôi đã từng nhìn thấy hai nửa giọt nước mắt nhỏ cũng nặng nề lăn ra từ khóe mắt một cô bé sáu tuổi ở phòng cấp cứu bệnh viện nhi Tw. Tim cô bé ngừng đập trước khi bác sĩ dùng mọi phương pháp kích thích tim hoạt động trở lại. Khi mọi nỗ lực cuối cùng đều phải dừng lại, có nghĩa là tim cô bé ngừng đập khoảng 20 phút, thì hai giọt nước mắt mới nặng nề lăn chảy.
Còn hiện tượng nước mắt cô bé Hữu lũng này thì tôi không thể giải thích được. Sau mười tiếng dòng nước mắt của cô mới tuôn rơi. Có lẽ là trước khi cô chết, điều cô mong chờ nhất là được gặp người yêu, tim cô ngừng đập nhưng ánh mắt thì cố gắng mở to, dõi nhìn và mong mỏi chăng.
Ngẫm cho cùng ở cuộc đời này, chẳng điều gì to tát và vượt ra khỏi tầm với con người ngoài hai chữ Tử Sinh. Cũng chẳng điều gì tuyệt vời hơn là yêu thương và được yêu thương cả.
Tôi đã từng biết yêu, rồi đã từng nghĩ Tình yêu là hai chữ mà người ta dùng để lừa đảo, chiếm hữu và lạm dụng nó để làm khổ nhau. Nhưng bên bờ vực tử sinh của cô bé, tôi mới biết rằng. Ở đời Tình Yêu là có thật. Đến Thần Chết mà cũng phải nán lại để chờ đợi cho hai người đang yêu gặp được nhau thì chắc chắn trên đời này chẳng có điều gì tuyệt vời hơn Tình Yêu nữa.
Hãy cứ yêu và cứ vui đi khi cuộc đời và trái tim mình còn cho phép. Yêu bao nhiêu cũng được, miễn là hãy lựa chọn một cách thông minh và đừng làm khổ những trái tim đã từng Yêu Thương bạn thật lòng.
Đời chắc chẳng có gì buồn hơn là phải buông tay với người mình vô cùng yêu thương mà không ngày hẹn gặp. Thật đấy.
P/s. Vô thường!
VẮN SỐ
Tác giả : Loan Ngẫn
Bài sưu tầm , ảnh minh họa