Người đàn bà cũ 20
Tác giả: Nguyễn Hiền
Chợt nhớ đến cái tên Hải Trùm mà cậu nhân viên nhắc lúc chiều. Thanh Tùng bỗng thắc mắc, không biết hắn là ai mà cậu ta lại sợ đến thế? Tốt nhất anh cũng không dây đến làm gì kẻo lại mang vạ vào thân, một khi không còn tình cảm gì với cô ta nữa. Bây giờ anh chỉ muốn biết con trai đang ở đâu mà thôi. Muốn làm được điều đó thì một mình anhy không làm được, nhất là bên cạnh cô ta luôn có người đó. Tốt nhất là nên báo côпg αп thì may ra nhờ họ truy tìm mà ra. Nghĩ vậy Thanh Tùng gọi điện báo cáo với Quốc Trường xem ý kiến của anh ta thế nào.
Đang thiu thiu ngủ thì điện thoại của Quốc Trường đổ chuông, nhìn màn hình lưu tên Thanh Tùng thì anh cầm máy và lên tiếng:
– Alo…khuya rồi còn chưa đi ngủ hay sao mà gọi vào giờ này?
Lúc này Thanh Tùng mới chợt nhìn đồng hồ thấy đã hơn 10 giờ, quán đã nghỉ nên vội vàng đứng dậy ra về. Tiếng của Quốc Trường đầu dây bên kia vẫn thắc mắc:
– Alo, ông bị sao vậy hả? tại sao gọi cho tôi rồi không nói gì là sao?
Dắt xe ra khỏi quán để bác bảo vệ đóng cửa, Thanh Tùng trả lời:
– Xin lỗi anh, tôi không nghĩ lại khuya đến thế…
Chợt Quốc Trường lại hỏi:
– Giờ anh đang ở đâu?
– Tôi vừa rời khỏi quán HÀ VY 2…
– Giờ này ai bán gì mà ông còn ở đó?
Lúc này Thanh Tùng mới kể cho Trường nghe tóm tắt tình hình mấy ngày mai phục ở quán café Z bờ sông, và việc nhìn thấy cô Đào đi với tên Hải Trùm. Bỗng Quốc Trường cắt ngang:
– Anh vừa nói tên người đàn ông đi với cô ta tên là gì?
– Hắn tên là Hải Trùm, tôi cũng chỉ biết qua lời của cậu nhân viên quán đó…
– Hải Trùm…
Quốc Trường lặp lại tên ông ta như muốn nhớ về một ai đó. Thấy anh im lặng, Thanh Tùng thắc mắc:
– Ủa, anh sao vậy? anh quen ông ta à?
– Không có gì, thôi nhé…
Nói xong Quốc Trường chủ động tắt máy làm Thanh Tùng ngỡ ngàng, anh lắc đầu bởi chưa nói được gì thì anh ta đã tắt máy rồi, thôi cũng khuya rồi có gì để mai nói. Nán lại một hồi rồi Thanh Tùng cũng đi về nhà. Vừa về đến cổng thì anh thấy trong nhà tối om, hơi bực mình bởi ý nghĩ sao giờ này mà mẹ anh còn chưa về. Đang loay hoay mở cổng thì bỗng một vật lạnh gí ngay ๓.ạ.ภ .ﻮ sườn, và anh hiểu rằng mình đã gặp пguγ Һιểм. Một giọng nói còn lạnh hơn cả dao, ghé sát mang tai anh tuy nhỏ nhưng thật đanh:
– Muốn sống thì theo tao…
– Ông là ai? tại sao lại bắt tôi? Tôi là thằng mới ra tù, không công ăn việc làm thì làm gì có tiền. Tôi nghĩ ông nhầm người rồi…
– Đ.M đừng nói nhiều nghe mày…
Kèm theo tiếng cҺửι thề là tiếng Rầm, chiếc xe máy của anh đã bị hắn đạp đổ xuống đất. Như vậy chứng tỏ bọn chúng không phải bắt anh vì tiền hay ςư-ớ.ק của mà là một vấn đề khác. Thấy thế trong đầu anh luôn đặt ra nhiều câu hỏi và hoàn toàn im lặng xem chúng làm những gì?
Chúng bịt mặt rồi tống anh lên xe, phải gần một giờ đồng hồ thì xe dừng lại. Như vậy có thể chúng đã chở anh ra vùng ngoại ô Thành phố, còn chính ҳάc đi đâu thì anh không biết. Chúng lại kéo anh xuống xe rồi tiếp tục đi bộ khoảng mấy trăm mét thì dừng lại. Thấy xung quanh hoàn toàn im ắng, Thanh Tùng kéo tấm khăn bịt mặt ra thì thấy mình đang ở trong một căn nhà cấp 4 giữa cάпh đồng. Cửa xung quanh đã được đóng kín và hoàn toàn im lặng không một bóng người. May mà anh cũng đã lót dạ bởi dĩa cơm trứng ốp la chan nước tương ở quán, nếu không thì đêm nay chấp nhận ôm bụng đói mà ngủ thôi.
Ngả lưng xuống nền nhà, Thanh Tùng lấy điện thoại để gọi báo cho Quốc Trường nhưng tìm hoài mà không thấy. Anh thắc mắc rõ ràng khi nói chuyện với Trường xong thì anh bỏ vào túi quần và chạy về nhà. Nếu nói rằng bọn chúng lấy thì lấy vào lúc nào và tại sao anh không biết gì, còn nếu bị rớt ở cổng nhà thì lại càng không phải bởi anh cất rất cẩn thận. Nhưng cho dù chúng có lấy thì cũng không mở được, bởi điện thoại anh đã cài Pass nên muốn mở cũng không đơn giản. Suốt đêm anh nằm suy nghĩ thấy cuộc đời mình đã phải trả một cái giá quá đắt, chỉ vì sai lầm và lòng tham mà có hối hận cũng không kịp. Thôi thì chúng muốn chém muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ gì cũng được, có một điều anh muốn biết người bắt mình là ai? và tại sao lại bắt anh về đây? biết bao câu hỏi trong đầu mà không trả lời được, cuối cùng anh ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Sáng Quốc Trường đến cơ quan trình bày với lãnh đạo, anh nghi tên Hải Trùm chính là tên Hoàn sẹo, một tên trùm ma túy đang bị côпg αп truy nã cách đây 3 năm. Khi côпg αп đuổi theo xe chở ma túy của hắn. Hắn đã dùng súng chống trả quyết liệt và chạy thoát. Vì không được tham gia vụ này nên Trường không rõ mặt hắn, sở dĩ anh nhớ mặt hắn chẳng qua nhìn ảnh trong giấy truy nã mà thôi. Giờ anh lại nhìn thấy hắn cặp kè với cô Đào trong video của quán café Z bờ sông khi cô ta gặp lại cô Lý. Nay qua lời trình bày của Thanh Tùng thì anh quyết định báo cáo lãnh đạo.
Lấy điện thoại gọi cho Thanh Tùng không được, bỗng một cảm giác lo lắng xuất hiện trong đầu. Rõ ràng tối khuya hôm qua anh còn nói chuyện điện thoại với anh ta, vậy mà tại sao bây giờ lại khóa máy không liên lạc được. Điện thoại cho nhân viên quán HÀ VY 2 hỏi thăm xem anh ta có đến quán không thì nhận được câu trả lời là sáng giờ không thấy đến. Tức thì anh chạy vội đến nhà, mấy người dân đang xúm quanh chiếc xe gắn máy của Thanh Tùng bị đạp đổ vào bụi cây ven đường. Vừa nhận ra Quốc Trường thì mọi người xúm lại báo cáo. Sở dĩ họ phải trông coi chiếc xe vì sợ kẻ gian nhân cơ hội này sẽ chôm mất. Nhìn vào trong nhà thì cửa vẫn khóa ngoài, chứng tỏ đêm qua bà Thành không về.
Sau khi lập biên bản thì anh đưa xe về cơ quan. Từ đó tới giờ anh không ngừng suy nghĩ, rõ ràng anh ta không đến quán café để tiếp tục theo dõi cô Đào. Vậy anh ta đi đâu chứ? Chiếc xe gắn máy nằm ở trước cổng mà không có chủ nhân. Có bao giờ anh ta bị bắt không? ai bắt và bị bắt về chuyện gì chứ?
Đúng lúc đó thì bà Thành hớt hải vừa khóc vừa chạy đến trình báo về việc con trai mất tích. Khi được hỏi đến việc đêm qua bà đi đâu? thì bà ta ấp úng một hồi khai nhận rằng mình ᵭάпҺ bạc thâu đêm, mãi sáng mới về thì nghe bà con chòm xóm méc lại. Vì cũng vô cùng lo lắng nên anh cũng không có thời gian nói về bà ta ᵭάпҺ bạc. Chợt như nhớ ra chuyện gì, anh hỏi bà Thành:
– Tôi nhớ không lầm thì khi bị bắt, anh Tùng con bà đã bị thu điện thoại để làm tang chứng vụ án, vậy khi về anh ấy mua điện thoại mới phải không?
– Không phải mua điện thoại mới mà sài điện thoại của tôi…
Anh chỉ vào cái điện thoại mà bà ta đang cầm tгêภ tay:
– Vậy còn cái này là điện thoại này? không lẽ bà có hai cái?
– Cái điện thoại mà thằng Tùng đang sài là con dâu Ngọc Huyền mua cho tôi, còn cái này…
Nói rồi bà ta ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói thật nhỏ:
– Cái điện thoại này là cô Đào cho tôi khi mẹ con cổ dọn về nhà tôi ở…
– Thế tại sao cô ta lại bỏ đi? Bà có biết hiện nay cô ta đi đâu không?
– Tôi không biết…
– Bà phải đi tìm cháu trai nối dõi tông đường chứ?
Bà Thành cúi gằm mặt xuống, khẽ kéo vạt áo lau vội giọt nước mắt đang chực rơi xuống, lát sau bà ta tỏ ra hối hận:
– Cũng chỉ vì thói tham tiền nên theo cô ta mà phá hạnh phúc của con dâu, đẩy tương lai của con trai xuống vực thẳm. Bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi…
Lúc này Trường mới lên tiếng:
– Bà thì hối hận gì chứ? Lúc nào tiền cũng đầy túi để đi ᵭάпҺ bạc. Vậy tiền ở đâu mà bà ᵭάпҺ bạc chứ?
Bà ta im lặng, bởi lúc này đây bà biết trả lời thế nào cho đủ khi vừa qua bà đã gây nên chuyện tày đình. Chợt nhớ bà ta khai Thanh Tùng đang giữ cái điện thoại mà Ngọc Huyền đã mua, anh đứng dậy đi ra ngoài rồi gọi cho cô. Thật tình anh hoàn toàn không muốn cho cô biết tin Thanh Tùng mất tích. Nhưng có khi nào từ cái điện thoại đó mà tìm ra dấu vết của anh ta. Điện thoại đổ chuông và tiếng Ngọc Huyền cũng cảm thấy mệt mỏi:
– Alo, anh gọi cho em ạ?
Nghe tiếng nói khan đục làm anh lo lắng:
– Em Ьệпh à? Nghe tiếng không bình thường…
– Không sao, em chỉ bị cảm cúm thôi…
– Nghe lời anh làm việc vừa thôi, phải chăm sóc sức khỏe bản thân nhé…
Không quan tâm vào lời căn dặn của Trường mà cô hỏi lại:
– Anh gọi cho em có chuyện gì không?
Khéo léo không nhắc đến việc Thanh Tùng mất tích, anh hỏi cô về chuyện ngày trước có mua cho bà Thành cái điện thoại thì Huyền có vẻ ngạc nhiên:
– Có chuyện gì không?
Trường lúng túng một hồi rồi trả lời:
– Cũng không có gì, chẳng qua bà Thành khai như vậy…
Anh càng lúng túng nói lùng quanh thì càng làm cho cô nghi ngờ. Ngọc Huyền hỏi anh:
– Anh nói rõ cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng Quốc Trường đành nói thật. Anh kể cho cô nghe việc tối qua còn nói chuyện với Thanh Tùng, nhưng sáng nay thì không liên lạc được nữa. Hiện nay anh ta đang sử dụng điện thoại của bà Thành, nên anh chợt nghĩ có thể từ chiếc điện thoại này mà tìm ra manh mối của anh ta…
Ngọc Huyền im lặng. Thực tình kể từ khi anh ta phản bội thì cô đã không muốn nghĩ đến chứ chưa nói đến ly hôn. Nhưng không hiểu sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác buộc cô phải bận tâm. Cô đã vượt qua những tháng ngày khổ đau, và giờ đây đã hoàn toàn cân bằng được cuộc sống. Nghĩ lại cuộc hôn nhân của mình, đúng là cô đã làm khổ bản thân quá nhiều chỉ vì muốn níu kéo một tổ ấm gia đình cho các con. Giờ đây cô không muốn dính đến chuyện tình cảm thêm một lần nào nữa, chỉ lấy hai con làm điểm ʇ⚡︎ựa để nỗ lực phấn ᵭấu, và mạnh mẽ mỗi ngày mà thôi…
Vậy mà cứ hết chuyện này đến chuyện khác bắt cô phải suy nghĩ. Tại sao anh ta lại mất tích? Thà không biết thì thôi, đằng này biết rồi mà cô không quan tâm, rồi nhỡ có chuyện gì xảy ra với Ba lũ trẻ, thì sau này các con sẽ oán trách mẹ quá vô tình. Nhưng bây giờ cô cũng biết làm gì chứ? Chợt nhớ đến cái điện thoại, vì mẹ chồng cứ vắng nhà thường xuyên, có khi hai ba ngày mới về nên khi mua điện thoại cho bà thì cô yêu cầu gài định vị, để lỡ có chuyện gì còn biết mà tìm.
Lục tìm chiếc điện thoại cũ để trong ngăn kéo, cô mang sạc pin và trong khi chờ đợi thì cô trả lời Quốc Trường:
– Em nhớ hồi đó có gắn định vị vào điện thoại đó…
Trường tỏ ra mừng rỡ:
– Tốt quá. Em kiểm tra xem hiện nay anh ta đang ở đâu?
– Hồi đó gắn vào cái điện thoại cũ, nhưng nó hết pin nên em đang sạc…
– Anh sẽ đến ngay…
Nói rồi anh cúp máy. Chỉ 30 phút sau thì đã có mặt ở nhà Ngọc Huyền, lúc này cô khởi động điện thoại rồi đưa cho Trường kiểm tra. Nhưng thật kỳ lạ là màn hình định vị tối thui, chứng tỏ điện thoại mà Thanh Tùng đang sử dụng hoàn toàn tắt máy. Quốc Trường nói với cô:
– Cảm ơn em, anh sẽ mang cái điện thoại này về đơn vị, để bộ phận kỹ thuật ҺìпҺ sự kích hoạt định vị. Nếu có tin tức gì của anh ta thì anh sẽ báo cho em đỡ lo lắng…
Ngọc Huyền im lặng, tuy cô không nói ra nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt thì không giấu nổi nỗi lo lắng. Tim Trường bỗng nhói đau, anh lẳng lặng không nói gì rồi ra xe về đơn vị…