Thế thân – Chương 228

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Cảm ơn cô vì đã thay tôi chăm sóc Uyên Linh những ngày qua”

Văn Thành vặn vẹo hai tay mãi mới có thể thốt nên lời. Từ lúc đi vào ngồi chung xe với Thư Kỳ, không hiểu sao anh lại cảm thấy ngượng ngùng, rất khó mở lời. Anh cũng không phải là kiểu đàn ông hay ngượng trước phái đẹp. Trái lại còn khá ʇ⚡︎ự tin và rất ít khi để ý đến họ trừ Uyên Linh. Nhưng khi gặp Thư Kỳ anh lại có cảm giác gì đó không ʇ⚡︎ự nhiên cho lắm.

“Được rồi mà! Tôi giúp Tử Yên là vì mang ơn cô ấy”

“Mang ơn?” Văn Thành ngạc nhiên.

“Anh không biết đấy thôi. Trước kia tôi chỉ có một mình, cũng chẳng có nổi lấy một người bạn thân. Suốt ngày chỉ cắm đầu vào vẽ. Từ khi quen cô ấy, tôi có nhiều thời gian đi ra ngoài hơn. Cô ấy cũng dậy tôi nhiều thứ lắm. Nào là nấu ăn, cắm hoa, trồng cây… Rất thú vị. Đến giờ tôi mới biết, ngoài công việc vẽ vời của mình lại còn có nhiều thứ hay ho như vậy”

Thư Kỳ rất hồ hởi kể về những trải nghiệm đáng nhớ mà Uyên Linh đã dạy cô.

“Tôi nói anh nghe, không chỉ tôi rất thích cô ấy mà ngay cả bố mẹ tôi cũng rất thích Uyên Linh nữa. Mẹ tôi thường hay giục tôi đến thăm Uyên Linh nữa đó. Còn nấu cho cô ấy những món tốt cho thai phụ. Món này cũng là mẹ tôi dậy”

Thư Kỳ vừa nói vừa cười, kể lại câu chuyện về mình và Uyên Linh. Giọng nói vui vẻ pha chút ngây thơ. Quả thực Văn Thành chưa gặp cô gáι nào lại còn giữ được nét lương thiện trong sáng ở độ tuổi này của Thư Kỳ.

“À, mà tôi nghe nói anh là bác sĩ phải không? Chắc là bận lắm nhỉ?”

“Chuyện này cũng là Uyên Linh nói với cô sao?”

“Phải! Cô ấy kể với tôi rất nhiều về anh. Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy và anh là một cặp cơ chứ. Nhưng cô ấy lại bảo anh là người bạn tốt nhất của cô ấy. Có thể gọi là tri kỉ”

Nói xong cô lại nhìn sang phía Văn Thành, đôi mắt to tròn nhìn anh “Quả thật là anh cũng rất đẹp trai. Tôi không nghĩ là anh đã 35 tuổi rồi đâu đấy”

Thư Kỳ cứ như con chim non ríu rít phá tan cảnh ngại ngùng ban đầu của hai người. Ở bên cô gáι này chắc sẽ chẳng giây phút nào được nghỉ ngơi cái tai mất. Nhưng Văn Thành lại thấy thích cái cảm giác này, được cô nỉ non nói chuyện rất vui tai.

“Có vẻ như Uyên Linh rất tin tưởng cô nhỉ?”

Văn Thành mãi mới xen được một câu giữa muôn ngàn câu nói của Thư Kỳ.

“Cũng không thể so sánh với anh được. Trong mắt Uyên Linh, anh là một người đặc biệt không ai có thể thay thế được”

Nói xong liền nhíu mày một cái hỏi tiếp “Tôi hỏi anh chuyện này có vẻ hơi riêng tư một chút có được không?”

“Chuyện gì xin cô cứ nói” Văn Thành nghĩ thầm “Từ nãy giờ không phải chỉ một mình cô nói hay sao, lại còn ngại ngần cái gì nữa chứ”

Thư Kỳ ngập ngừng một lúc liền hỏi khẽ, lần này là lần hiếm hoi cô không tỏ ra hớn hở về câu chuyện của mình “Chồng Uyên Linh đâu? Tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến bố đứa trẻ. Có lần tôi cũng hỏi nhưng cô ấy có vẻ rất buồn không muốn nói. Tôi để ý có lần cô ấy còn khóc nữa. Có phải cha đứa trẻ ૮.ɦ.ế.ƭ rồi không?”

Văn Thành nghe xong cũng thoáng buồn. Tinh thần suy sụp hẳn.

“Không phải chứ? Tôi đoán đúng rồi sao? Anh ấy ૮.ɦ.ế.ƭ rồi?”

Thư Kỳ ngỡ ngàng, xịu mặt xuống, ánh mắt tỏ vẻ bi thương.

“Anh ta không ૮.ɦ.ế.ƭ. Anh ta không xứng đáng làm cha đứa trẻ, không xứng đáng với cô ấy”

Văn Thành tức giận, ánh mắt cau có.

“Hả? Anh làm sao lại giận vậy? Tôi đâu có làm gì anh đâu?” Thư Kỳ nói khẽ, có vẻ hơi phật lòng rồi.

“Xin lỗi cô! Tôi không giữ được bình tĩnh khi nhắc về cậu ta. Chính vì người đàn ông bội bạc này mà Uyên Linh phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Có nhà mà không thể về”

“Trời! Kinh khủng vậy sao? Hèn chi cô ấy không muốn nhắc đến anh ta”

“Thôi chúng ta cũng đừng nhắc đến anh ta nữa. Chuyện này, cô cũng nên hạn chế nhắc trước mặt Uyên Linh nhé”

“Ừm! Tôi biết rồi”

Văn Thành ʇ⚡︎ự nhiên lại trở nên nặng trĩu tâm tư. Trước khi sang đây anh cũng nghe nói Đức Tuấn đã kết hôn với Ý Lan rồi. Cậu ta cũng thật quá đáng lắm rồi. Hai lần bỏ rơi Uyên Linh kết hôn với người phụ nữ khác. Cũng không biết anh ta suy nghĩ thế nào nữa. lại còn nghe nói họ sắp có con nữa. Càng ngày Văn Thành càng thấy Đức Tuấn thật là loại đàn ông đáng khinh bỉ. Uyên một người phụ nữ đã không thể bảo vệ được cô ấy mà lại còn năm lần tổn thương cô ấy. Càng thương Uyên Linh thì Văn Thành càng thấy căm phẫn.

“Anh sao thế?”

Thư Kỳ thấy Văn Thành ngẩn người ra, tâm trạng rõ ràng là rất nặng nề liền hỏi.

“Sắp đến nhà tôi rồi”

“Ồ! Vậy sao?” Văn Thành bỗng dưng trở nên thờ ơ.

“Tôi làm anh buồn sao hay anh cảm thấy tôi phiền?” Thư Kỳ cảm giác như Văn Thành có vẻ như không có hứng thú với mình lắm liền hỏi. Đây là tính cách đặc biệt nhất của Thư Kỳ. Cô rất thẳng thắn. Có gì mắc mớ trong lòng liền thẳng thắn hỏi thẳng. Đây cũng là điểm mà Uyên Linh cảm thấy rất thích thú ở cô gáι này. Văn Thành là người ít nói, kín kẽ và thâm tình. Phải gặp một người rõ ràng, thẳng thắn, cởi mở như Thư Kỳ mới có thể hòa hợp được. Phải chăng đây chính là ý đồ của Uyên Linh muốn tìm bạn tram năm cho Văn Thành?

Văn Thành thấy Thư Kỳ nói vậy mới tá hỏa giật mình.

“Không…Không phải thế! Cô đừng hiểu lầm. Tôi…chỉ là không được vui khi nhắc đến cậu ta”

“Vậy mà tôi cứ ngỡ anh không thích tôi nên mới tỏ ra lạnh lùng thờ ơ như vậy”

Tâm trạng Thư Kỳ bỗng chuyển biến thành vui vẻ ngay tức khắc.

“Được rồi, đến cái ngõ kia là nhà tôi rồi. Chỗ có cái cổng trắng ấy. Phải rồi! Dừng dừng lại giùm tôi”

Thư Kỳ vui vẻ hướng dẫn người tài xế.

Chiếc ta xi dừng lại trước ngôi nhà có cái cổng màu trắng. Văn Thành xuống xe trước rồi lịch sự mở cửa xe bên kia cho Thư Kỳ.

“Tôi về nha!”

“Ừm! Cô về cẩn thận”

“Tạm biệt”

Thư Kỳ nhoẻn miệng cười rồi đi thẳng.

“Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?” Văn Thành lắc đầu ʇ⚡︎ự cười chính mình. Tự dưng anh thấy hơi xấu hổ cũng chẳng hiểu lý do vì sao.

***

Uyên Linh ngủ được một giấc ngắn thì tỉnh lại bởi tiếng khóc của con. Nhân viên y tế nhắc nhở đến giờ tắm cho trẻ. Uyên Linh vội vã chuẩn bị quần áo, vài đồ cần thiết rồi đi theo nhân viên y tế xuống phòng tắm trẻ sơ sinh. Tất cả việc chăm sóc cho trẻ đều được làm ᴅịcҺ vụ nhưng Uyên Linh vẫn muốn tận mắt nhìn thấy cách người ta chăm sóc con mình để học hỏi kinh nghiệm. Trước đó cô đã đọc rất nhiều sách vở hướng dẫn chăm sóc và nuôi dưỡng trẻ. Cô rất chịu khó tìm hiểu cả tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ, tỉ mỉ vào các diễn đàn của những bà mẹ trẻ để học hỏi nhưng khi sinh con ra rồi cô mới biết mình còn bao nhiêu bỡ ngỡ. Lý thuyết quả thật khác xa thực tế mà.Ngay cả việc bế con tưởng đơn giản thế mà ngày đầu tiên cô chật vật lắm mới có thể bế gọn con trong lòng mình. Bây giờ thì ổn rồi. Mọi việc đang có vẻ đi vào khuôn khổ. Những bỡ ngỡ ban đầu cũng giảm dần. Bây giờ là lúc cô vừa học vừa vận dụng những kiến thức lý thuyết vào việc chăm sóc con trai hằng ngày. Mọi việc quả thật vất vả nhưng cô thấy hạnh phúc vì điều đó. Ít nhất nó không khiến cô nghĩ đến những chuyện không vui trước đây nữa.

Uyên Linh bế con mình trở về phòng thì thấy Văn Thành đã ở đó từ lúc nào rồi.

“Em đi đâu vậy?”

“Em đi tắm cho con” Uyên Linh để con đặt khẽ xuống giường. Được tắm, мαssαge thoải mái, trẻ con thường ngủ luôn. Một ngày của nó chủ yếu là ăn, đi vệ sinh và ngủ. Thỉnh thoảng thức một lúc rồi lại ngủ ngay tức thì. Cũng may đứa trẻ này không mấy khi khóc đêm nên Uyên Linh cũng không mất ngủ nhiều lắm.

“Sao anh không nghỉ ngơi chút nữa”

“Anh không mệt. Anh muốn đến thăm mẹ con em”

“Em nói anh không cần phải lo lắng rồi mà. Em có ᴅịcҺ vụ chăm sóc rất tốt. Hơn nữa còn có Thư Kỳ hôm nào cũng đến đây trò chuyện nên em không buồn đâu”

Uyên Linh cười cười nhìn Văn Thành. Quả thật tâm trạng của cô khá tốt, khác xa với những gì anh nghĩ. Như vậy cũng tốt. Văn Thành nghĩ thầm. Thế mà anh còn lo lắng Uyên Linh sẽ tủi thân khi không có người thân bên cạnh khi sinh nở hoặc sẽ rất đau khổ khi nghĩ đến người đàn ông bội bạc của mình. Những người mẹ đơn thân thường có suy nghĩ tiêu cực như vậy. Xem ra anh đã nghĩ xa quá rồi.

“À, em quên mất. Anh thấy Thư Kỳ thế nào?”

Văn Thành bỗng thấy ngại ngùng khi Uyên Linh nhắc đến Thư Kỳ.

“Cô gáι này…quả thực rất giống em”

“Không phải. Ý em là hỏi về cảm nhận của anh về cô ấy cơ”

“Em hỏi như thế là có ý gì?”

Uyên Linh nắm tay Văn Thành, ҳúc ᵭộпg nói “Văn Thành, em nghĩ cũng đã đến lúc anh cần có một người bên cạnh mình. Anh không cần cả đời này lo lắng cho em như vậy. Anh đối tốt với em như vậy là quá đủ rồi. Em có thể ʇ⚡︎ự lo cho bản thân mình. Bây giờ em cũng đã làm mẹ. Tất cả mọi chuyện tгêภ đời này dù đắng cay ngọt ngào có vị gì mà em chưa nếm đủ chứ. Vì vậy anh không cần lo lắng cho em nữa. Thư Kỳ là một cô gáι rất tốt. Cô ấy bản tính lương thiện trong sáng lại cực kỳ không để bụng những chuyện nhỏ nhặt. Cô ấy như một con chim nhỏ có thể phá tan mọi không khí u uất nặng nề. Ở bên cô ấy, em đoán chắc dù có sỏi đá thì trái tιм anh cũng sẽ nở hoa. Năng lượng tích cực của cô ấy tỏa ra quả thực rất lớn”

“Em nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

“Em hy vọng anh có thể mở lòng mình ra một lần nữa. Đừng khép kín chỉ vì một người luôn làm anh tổn thương. Hãy cho mình cơ hội. Em nghĩ anh sẽ không hối hận đâu”

“Đồ ngốc! Em vẫn không chừa cái Ϯộι chỉ nghĩ cho người khác được hay sao? Xem kìa, thân mình còn chưa lo xong lại đi lo mai mối cho anh”

Văn Thành búng nhẹ lên trán Uyên Linh, cười cười.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77