Bố mẹ chồng ra riêng – Hạnh phúc tuổi già
Bố mẹ chồng… ra riêng.
Chúng tôi muốn bố mẹ ở lại ngôi nhà khang trang ông bà đã gắn bó hơn nửa đời người, chúng tôi sẽ dọn sang căn nhà lâu nay vẫn cho thuê, nhưng mẹ chồng tôi không chịu.
Nhà chồng có ba anh em trai, tôi là dâu út. Khi tôi cưới, các anh chị đều đã ở riêng. Tôi nghĩ vợ chồng tôi đương nhiên sẽ sống cùng bố mẹ. Chồng tôi cũng xác định vậy và làm tư tưởng cho tôi.
Nhưng vài tháng sau ngày cưới, một tối, sau bữa cơm, bố mẹ gọi chúng tôi ra bàn uống trà rồi nói: “Bố mẹ đã thống nhất rồi, các con còn trẻ, cần có không gian riêng. Sắp tới, sửa xong cái nhà bên kia, bố mẹ sẽ dọn sang đó ở”.
Quyết định đột ngột đó khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: Không biết thời gian qua, vợ chồng tôi có làm chuyện gì thất lễ khiến bố mẹ phật ý hay không?
Chắc hiểu được tâm trạng tôi, mẹ chồng giải thích: “Các con rất hiếu đạo, hòa thuận, hạnh phúc, có các con sống cùng, bố mẹ rất vui. Thế nhưng bố mẹ già rồi, tính khí, thói quen sinh hoạt khác các con nên sống cùng sẽ có những lúc bất tiện, không thoải mái cho cả hai bên”.
Bố mẹ đã quyết vậy vợ chồng tôi không thể thay đổi. Chồng tôi muốn bố mẹ ở lại ngôi nhà khang trang mà ông bà đã gắn bó hơn nửa đời người, chúng tôi sẽ dọn sang căn nhà lâu nay vẫn cho thuê, nhưng mẹ tôi không chịu. Bà bảo: “Các con ở đây tiện đi làm và sau này có con tiện cho con đi học. Hơn nữa, bố mẹ thích sống trong căn nhà nhỏ cho ấm áp và đỡ phải quét dọn nhiều”.
Hai tháng sau, bố mẹ chồng tôi dọn ra ngoài. Những ngày đầu, tôi thấy hụt hẫng. Đơn giản như thói quen mỗi sáng dắt xe ra cổng là nổ máy đi luôn, nay phải xuống xe khóa cổng. Hay tối đi làm về, vào bếp tôi chỉ việc nấu thức ăn, mẹ chồng đã cắm nồi cơm sẵn.
Những hôm chồng về muộn, tôi phải ăn cơm một mình. Hồi còn ở cùng bố mẹ, chúng tôi ý tứ nhịn nhau, giờ thì bực lên là hay cãi cọ. Chỗ bố mẹ ở cách vợ chồng tôi không xa. Mỗi tuần tôi qua thăm ông bà vài lần, vừa để thăm bố mẹ, vừa xem thiếu gì còn mua. Nhưng thường khi trở về, giỏ xe tôi đầy hơn: lúc thì lọ sấu dầm, lúc lọ dưa muối, lọ muối mè mẹ làm sẵn.
Bà không làm riêng cho tôi, mà cho mỗi nhà một hộp, các chị dâu tôi cũng đến mang về. Dần dà chúng tôi có thói quen cần loại đồ ăn thức uống nào mà không tiện làm hay mua là gọi điện cho bà. Mẹ chồng tôi chẳng bao giờ từ chối. Với người phụ nữ cả đời vì chồng vì con ấy, đến lúc bạc đầu bà vẫn thấy được phục vụ người khác là hạnh phúc.
Cũng như các chị dâu, tôi dần ít để ý đến bố mẹ chồng hơn, phần vì công việc bận, phần vì nghĩ ông bà vẫn mạnh khỏe. Thi thoảng, mẹ chồng tôi có ốm vặt, nhưng vài bữa lại khỏi. Bố mẹ tôi có các chỉ số an toàn với các bệnh như huyết áp, tiểu đường, tim mạch… mà người già thường mắc. Ông bà ăn uống, sinh hoạt lành mạnh, ngày nào cũng tập dưỡng sinh, ngủ nghỉ điều độ, đúng giờ. Có lần, cả nhà tụ họp, bố chồng tôi còn phê bình mấy cậu trai bia bọt nhiều mà không chịu tập tành, bụng như cái trống.
Khi con gái đầu lòng của tôi hơn một tuổi, tôi phải chuyển công tác sang nơi làm mới. Do đặc thù công việc, tôi thường phải đi sớm, về muộn. Mẹ chồng biết tôi vất vả nên chạy qua chạy lại đỡ đần. Để không phiền chồng tôi đưa đón, bà mua vé xe buýt tháng rồi tự đi. Một lần, trong lúc qua đường, không may mẹ bị chiếc xe máy ngược chiều tông ngã. Cú ngã khiến chân bà rạn xương, không đi lại được.
Việc nhà tôi rối tung, tôi cầu cứu mẹ tôi ở dưới quê lên giúp. Mẹ tôi lớn tuổi, lại chưa quen việc nên gần như mọi thứ tôi phải chuẩn bị sẵn. Buổi trưa, vừa hết giờ làm, tôi nháo nhào về cho con ăn rồi sấp ngửa đến công ty vào giờ làm việc chiều. Có hôm trên đường về nhà, tôi tranh thủ ghé thăm mẹ chồng, ngồi chưa nóng chỗ bà đã “đuổi”: “Thôi, con về đi, về lo cho bé Bông. Mẹ có bố lo rồi”.
Cuối tuần, chồng ở nhà trông con, tôi dậy sớm sang thăm mẹ chồng. Cổng không khóa nên tôi cứ thế đi vào. Nhà cửa yên ắng, tôi dừng trước cửa phòng khi nhìn thấy bố chồng đang dìu mẹ chồng tôi tập đi: “Một… hai… ba, được rồi, bước thêm bước nữa nhé!”.
Giọng bố chồng tôi nhẹ mà ấm. Hai vai gồng nhô cao, mẹ chồng tôi dồn sức bước, rồi bà dừng lại nói: “Bước đến đầu mép giường là tạm nghỉ ông nhé, chiều tập tiếp. Tôi phải sớm đi lại bình thường để còn sang trông cháu. Khổ thân mẹ nó, vừa đi làm vừa lo chăm con mặt mũi phờ phạc”.
Bố chồng ôn tồn: “Chiều tôi không đi chơi cờ nữa, ở nhà với bà. Mình già rồi giúp được gì cho con cháu thì giúp, nếu không cũng phải cố gắng luyện tập sống cho khỏe mạnh để chúng nó đỡ phải lo lắng, bận tâm về mình”.
Rồi ông đỡ bà ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa lưng cho bà, không hay biết có cô con dâu nãy giờ vẫn đứng lặng ở cửa nhìn hai tấm lưng nhỏ thó, nước mắt cứ thế trào ra…
Thu Hoàn