Thế thân – Chương 203

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Chẳng phải tôi đã kêu cô về rồi ư? Sao còn quay lại đây?”

Đức Tuấn thấy Đức Tùng dẫn Uyên Linh vào phòng mình thì vừa ngạc nhiên vừa có chút khó chịu liền hỏi.

Đức Tuấn biết càng tranh cãi sẽ càng làm cho Uyên Linh cảm thấy tổn thương mà Đức Tuấn lại càng ghét cô nên nghĩ ra một cách trung lập.

“Đức Tuấn! Anh không cần tỏ ra khó chịu như thế. Dù sao thì Uyên Linh cũng đã từng là vợ của anh. Bây giờ anh gặp пα̣п, chị ấy cũng chỉ là muốn chăm sóc anh như một người thân thôi. Một chút trách nhiệm thế này anh cũng khó khăn với chị ấy làm gì. Cứ để chị ấy chăm sóc anh cho trọn tình chọn nghĩa. Cứ cho là anh không còn tình cảm với chị ấy đi, nhưng vẫn còn có nghĩa mà. Huống hồ trước đây, anh đã từng rất yêu thương chị ấy”

Đức Tuấn nghe Đức Tùng ρhâп tích như vậy cũng có chút động lòng. Anh nhìn thấy Uyên Linh đang đứng xa xa mình, còn không dám lại gần sợ bị xua đuổi như lúc nãy liền có chút cảm thông rồi. Điều may mắn là hiện giờ Ý Lan không có ở đây, nếu không cô ta chắc chắn thêm mắm dặm muối lại sẽ khiến Đức Tuấn mềm lòng mà hùa về phía cô ta.

Đức Tuấn nhìn Uyên Linh một lúc không nói gì nữa. Coi như anh đã đồng ý rồi. Đức tùng có chút nhẹ nhõm.

“Được rồi, Uyên Linh! Đức Tuấn có lẽ nằm trong phòng lâu quá cũng thấy bí bách. Chị mau đưa anh ấy ra ngoài dạo một lát đi”

Đức Tuấn có chút bất ngờ nhìn Đức Tùng.

Uyên Linh nghe Đức Tùng nói như vậy như đang mở cho mình một con đường. Thế mà cô lại không nghĩ ra. Cô vui mừng lại gần Đức Tuấn nói “Vậy để em đưa anh đi dạo một lát, có lẽ tâm trạng sẽ thoải mái hơn”

Lời nói và ánh mắt của Uyên Linh dịu dàng quá khiến tâm Đức Tuấn cũng có chút xao động rồi. Anh không phản kháng nữa mà gật đầu đồng ý.

Đức Tùng thấy vậy liền hồ hởi đứng lên.

“Vậy để tôi đi lấy xe đẩy! Hai người ở đây cứ ʇ⚡︎ự nhiên nói chuyện, chờ tôi một lát nhé”

Cậu nhanh chân đứng dậy đi ra khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho hai người.

Uyên Linh bây giờ nhìn Đức Tuấn có một chút không ʇ⚡︎ự nhiên lắm. Đức Tuấn không còn giống như xưa nữa. Anh không còn nhớ đến cô như một người vợ, người phụ nữ mà anh đã từng yêu say đắm mà bây giờ cô là một người vợ không chung thủy trong mắt anh. Hồi nãy còn lớn tiếng xua đuổi cô. Uyên Linh rất chạnh lòng và đau khổ nhưng bây giờ cũng đỡ hơn một chút. Ít nhất là anh đã không xua đuổi cô nữa.

Đức Tuấn nhìn cô cũng có chút hối hận vì lúc nãy đã to tiếng với cô. Không hiểu sao, nhìn người phụ nữ này không hề xấu xa như Ý Lan đã nói. Rốt cục cô ấy là người như thế nào? Đức Tuấn cũng đang hoang mang lắm. Hai người cứ đứng lặng im nhìn nhau bối rối như vậy một hồi lâu cho đến khi Đức Tùng quay trở lại với chiếc xe lăn trong tay.

“Hai người sao thế? Cứ đứng nhìn nhau như vậy nãy giờ sao?”

Lời nói của Đức Tùng khiến cả Uyên Linh và Đức Tuấn có chút gượng gạo.

“Được rồi! không cần phải tỏ ra ngại ngùng như thế. Đức Tuấn! Để em đỡ anh xuống. Uyên Linh giúp tôi một tay”

Đức Tùng khẽ dìu tay Đức Tuấn đứng dậy. Lâu rồi không cử động nên Đức Tuấn có chút khó khăn, không giữ được thăng bằng khi đứng lên. Thực ra một mình Đức Tùng cũng có thể dìu Đức Tuấn đứng dậy nhưng anh muốn Uyên Linh giúp đỡ để có sự tương tác của cả hai đỡ ngượng ngùng.

“Xong rồi! Hai người đi chơi vui vẻ nhé! Không cần về đây sớm làm gì”

Đức Tùng cười đùa, cố tạo ra bầu không khí vui vẻ để phá tan màn băng giá đang ngăn cách giữa Uyên Linh và Đức Tuấn.

Uyên Linh đặt tay lên tay xe đẩy, nhìn Đức Tùng. Cậu mỉm cười gật đầu khích lệ. Uyên Linh dường như đang có một khoảng cách rất lớn với Đức Tuấn.

***

Buổi sáng trời mát mẻ, không khí dưới ban công Ьệпh viện dễ chịu và thông thoáng hơn hẳn. Không còn mùi tђยốς sát trùng nồng nặc như trong phòng Ьệпh. Lâu rồi Đức Tuấn không ra ngoài. Cảm giác khi được đi dạo thật dễ chịu và thoải mái.

Uyên Linh vẫn cảm thấy rất khó mở lời với Đức Tuấn. Những câu nói xua đuổi cô của Đức Tuấn hồi này lại bỗng dưng ùa về. Cô nhìn Đức Tuấn thì nước mắt cứ ứa ra rưng rức. Cảm giác tủi thân khiến cô như muốn lặng đi.

Đức Tuấn dường như cũng cảm nhận được sự khó xử của Uyên Linh và cũng thấy sự quá đáng của mình lúc trong phòng Ьệпh.

“Xin lỗi cô”

Anh bất giác nói nhưng không dám nhìn Uyên Linh.

“Vì chuyện gì?”

“Chuyện hồi nãy! Khi trong phòng tôi đã nặng lời với cô”

“Chuyện đó…Không có gì. Tôi quên rồi”

“Quên rồi! Sao cô còn khóc?”

Uyên Linh khá bất ngờ với câu nói này của Đức Tuấn. Rõ ràng Đức Tuấn ngồi tгêภ xe lăn đằng trước, cô đẩy đằng sau. Anh cũng không nhìn lại cô cơ mà, sao có thể biết cô đang khóc được chứ.

“Làm sao anh biết tôi khóc? Anh đâu có nhìn tôi”

“Tôi cảm nhận được”

Câu nói của Đức Tuấn ʇ⚡︎ự dưng làm trái tιм Uyên Linh trở nên thổn thức. Cô ảm thấy hình như đây mới chính là Đức Tuấn của ngày xưa. Anh ấy đang dần nhớ lại kí ức chăng.

Uyên Linh liền dừng xe lại, đi ʋòпg ra đằng trước nhìn anh “Đức Tuấn! Anh nhìn em đi! Có phải đã nhớ ra em rồi không?”

Nước mắt Uyên Linh rưng rưng, đôi mi rung lên vương vấn, giọng nói nghẹn ngào, chỉ vài điều này thôi cũng đủ khiến trái tιм của Đức Tuấn xao động rồi. Anh đưa tay định lau nước mắt cho cô thì chợt từ xa có tiếng gọi vọng lại “Đức Tuấn”

Là Ý Lan đang từ đâu chạy tới, gương mặt tối sầm lại, thoáng nét giận dữ. Cô ta liếc xéo Uyên Linh một cái rồi giở giọng đáng thương với Đức Tuấn “Anh làm em tìm mãi. Em tưởng anh lại bỏ rơi em”

Giọng nói của Ý Lan vừa nhõng nhẽo vừa đáng thương khiến Đức Tuấn cảm thấy như mình vừa phạm lỗi lầm gì đó với cô ta. Anh quên ngay hành động trước đó của mình đang định làm với Uyên Linh.

“Uyên Linh, cô ấy muốn đưa anh đi dạo một lúc”

Ý Lan nhíu mày khó chịu, ném cho Uyên Linh một cái nhìn sắc lẹm đến rùng mình. Xong đã quay ngay lại phía Đức Tuấn trưng ra ngay bộ mặt Ϯộι nghiệp.

“Vậy hai người cứ tiếp tục đi, em không làm phiền mọi người nữa”

Giọng nói vừa buồn tủi, ánh mắt rưng rưng còn định đứng dậy quay đi thì Đức Tuấn đã kéo tay cô lại “Ý Lan, anh không có ý đó”

“Đức Tuấn!” Ý Lan bỗng òa khóc “Em sợ anh không thương em nữa”

Đức Tuấn khá bất ngờ khi thấy Ý Lan ҳúc ᵭộпg như vậy liền kéo cô ta lại sát mình hơn dỗ dành “Em nói gì vậy Ý Lan? Làm sao anh có thể không thương em được?” Chỉ chờ có thế Ý Lan liền sà vào vào lòng Đức Tuấn nũng nịu, mắt mở to ngây thơ hai tay ôm chặt lấy anh.

Hai người họ xem Uyên Linh như người vô hình, cứ quấn lấy nhau tình tứ. Uyên Linh đứng trân trân nhìn họ, Đức Tuấn còn không thèm liếc cô đấy một cái. Lại chứng kiến cảnh anh quan tâm dịu dàng với người phụ nữ khác, trái tιм như bị ái xé nát. Không thể chịu đựng được cảnh tượng trái ngang này, cô liền tấm tức bỏ chạy. Ý Lan nhìn theo cô đang vừa chạy vừa khóc, đau lòng như vậy thì vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng thì cô ta cũng đợi được đến ngày này. Uyên Linh đã phải ấm ức nhìn hạnh phúc của họ mà đau lòng từ bỏ.

Uyên Linh chạy đi mang theo một trái tιм tan vỡ, cũng không biết phải đi đâu nữa. Đức Tuấn cứ như gai nhọn hết lần này đến lần khác làm trái tιм cô chảy ɱ.á.-ύ. Cô cũng không biết có nên tiếp tục mối quαп Һệ này không nữa, có đủ kiên nhẫn để đi bên cạnh Đức Tuấn đến cuối con đường này hay không?

***

Ý Lan đưa Đức Tuấn về thay Uyên Linh, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Đức Tuấn dường như cũng quên hẳn Uyên Linh rồi mặc dù mới đây thôi chính cô mới là người đưa anh đi dạo, mới là người phụ nữ đang đứng đằng sau lưng anh chứ không phải người phụ nữ đang cười nói lả lơi kia. Ánh mắt của anh cũng chỉ vừa mới thâm tình một chút đối với cô thôi nhưng đã vội thu liễm để dành cho người khác. Uyên Linh, cái tên đó hoàn toàn chẳng để lại chút gì trong cuộc đời anh nữa.

“Đức Tuấn! Uyên Linh đâu?”

Tiếng của Đức Tùng lớn như quát cắt ngang câu chuyện giữa Đức Tuấn và Ý Lan. Nụ cười chợt tắt ngấm tгêภ gương mặt đang tươi roi rói của Ý Lan. Cô ta có chút gì đó sợ hãï trước thái độ có vẻ như đang giận dữ của cậu.

“Uyên Linh, cô ta mới đây đã bỏ đi đâu rồi?”

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77