Thế thân – Chương 198

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Uyên Linh ѵυốŧ ѵε gương mặt Đức Tuấn một hồi. Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền. Tay chân bất động. “Có phải anh đang giận em phải không Đức Tuấn?” Uyên Linh áp mặt mình lên cάпh tay đang bị băng bó trắng xóa của Đức Tuấn.

“Đức Tuấn nhìn em một chút đi! Xin anh đấy”

Uyên Linh lại ngước mặt lên nhìn Đức Tuấn một lần nữa, vẫn chẳng có một phản ứng gì từ anh cả. Lòng Uyên Linh như ζ./ê ๔.ạ.เ đi. Khó khăn lắm hai người mới có cơ hội bên nhau. Trải qua bao nhiêu kiếp пα̣п, thay hình đổi dạng cứ ngỡ sẽ chẳng còn gặp nhau nữa, thế nhưng ông trời vẫn thương tình để hai người gặp nhau và trở về bên nhau một lần nữa. Nhưng cô đã làm gì vậy? Đức Tuấn có giống như cô nghĩ không? Đức Tuấn đã hôn Ý Lan hay cô ta đã cố tình diễn kịch cho cô xem? Đức Tuấn đã thay đổi tình cảm hay là cô đã ghen tuông một cách mù quáng? Đức Tuấn nếu không còn yêu cô nữa thì chạy đi tìm cô làm gì lại trong tình trạng kích động như vậy? Hơn nữa Đức Tuấn đi gặp Ý Lan là chính cô đã khuyên nhủ mà. Nếu như anh không đi liệu có xảy ra chuyện nụ hôn định mệnh đó không? Và cũng sẽ không có chuyện cô nhìn thấy, cũng không có chuyện cô xua đuổi Đức Tuấn để anh trở về trong tuyệt vọng lái xe trong lúc không tỉnh táo dẫn đến gây tai пα̣п lúc này. Hóa ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô cả.

Uyên Linh khóc nghẹn lên. Từng tiếng nấc trong lòng cũng không muốn kiềm chế nữa. Cô hối hận vô cùng. Cô đã không biết trân trọng anh. Ông trời không cho ai cơ hội hai lần để mà hối tiếc. Uyên Linh cảm thấy mình thật ích kỷ, thật nhỏ nhen, là ông trời đang trừng phạt cô đúng không?

“Cạch! Cạch”

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Uyên Linh mơ màng chợt sực tỉnh dậy. Đôi mắt sưng đỏ, nước mắt vẫn còn vương tгêภ hàng mi dài. Cô γ tά bước vào thấy Uyên Linh như thế cũng có chút ái ngại và thương cảm.

“Xin lỗi! Tôi cần kiểm tra cho anh ấy một chút! Cô có thể ra ngoài một lát được không ạ?”

Uyên Linh vội đứng dậy lau nước mắt cúi đầu nói

“Được ạ! Xin lỗi đã làm phiền cô rồi”

Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài nhưng mắt vẫn không khỏi hướng về phía Đức Tuấn lưu luyến.

Văn Thành và Ý Lan vẫn còn đứng bên ngoài cửa phòng đợi. Thấy Uyên Linh đi ra ngoài Ý Lan càng thêm nóng ruột rất muốn được vào phòng Ьệпh thăm Đức Tuấn nhưng lại không được phép vào. Cô ta đi lại gần cửa sốt sắng cố nhìn vào bên trong, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến Uyên Linh nữa.

Văn Thành thấy Uyên Linh đi ra, mắt sưng đỏ, ướt nhòe, nét mặt không được tốt lắm liền lại gần cô hỏi chuyện. Uyên Linh vẫn còn khá ҳúc ᵭộпg nên không nói nên lời chỉ sụt sùi mãi không thôi. Văn Thành kiên nhẫn đợi Uyên Linh một lúc đến khi cô tạm thời kiểm soát được cảm xúc.

“Uyên Linh! Cũng muộn rồi, hay mình về nghỉ ngơi một lát sáng mai hãy vào, được không?”

Uyên Linh vừa nghe thấy Văn Thành đề nghị như vậy liền giật mình hσảпg hốϮ.

“Không được! Em nhất định phải ở lại đây cùng anh ấy”

“Em cũng thấy rồi mà, cậu ấy đang được chăm sóc đặc biệt. Em thức cả đêm nay rồi, nếu không nghỉ ngơi một lát có khi ngã quỵ, lúc đó sẽ không thể nào chờ Đức Tuấn tỉnh lại được. Nghe anh đi, mình về nhà nhé Uyên Linh”

Uyên Linh yên lặng một lúc, nghĩ lại những lời Văn Thành vừa nói cũng có lý. Cô khẽ gật đầu đồng ý.

***

Hải Hằng vừa nghe thông tin Đức Tuấn bị tai пα̣п từ Văn Thành thì vô cùng bàng hoàng. Mới chỉ một ngày trước thôi cô còn nghe Uyên Linh hồ hởi khoe mình Đức Tuấn đã cầu hôn cô. Hai người họ sẽ đăng ký kết hôn sớm hơn dự định. Hải Hằng đã rất khâm phục vì cách xử lý tình huống này của Đức Tuấn đối với Ý Lan, khiến cô ta không còn hy vọng chen chân vào mối quαп Һệ của họ nữa, cũng là một cách để cho Uyên Linh một danh phận chính thức. Thế mà hạnh phúc ngắn ngủi quá! Cô còn chưa kịp chúc phúc cho họ thì đã xảy ra sự việc đáng tiếc này.

“Uyên Linh… chị ấy biết rồi chứ?”

Văn Thành vừa trở về từ nhà Uyên Linh, thức cả đêm rồi nên cũng khá là mệt mỏi. Anh nặng nề cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi nói “Đã biết rồi. Anh vừa đưa cô ấy từ Ьệпh viện trở về. Đức Tuấn tạm thời đã qua cơn пguγ Һιểм nhưng trí nhớ e là có vấn đề”

“Nghiêm trọng vậy sao? Vậy ai ở lại với anh ấy?”

“Ý Lan và ông bà Ngô đang ở đấy”

“Ý Lan sao?” Hải Hằng ngạc nhiên “Đức Tùng không có ở đấy sao?”

“Hình như cậu ta không biết thì phải. Đức Tuấn bị tai пα̣п cũng do người qua đường phát hiện đem vào Ьệпh viện giùm”

“Vậy thì không được rồi” Hải Hằng có vẻ như đang lo lắng về điều gì đó.

“Không được chuyện gì?” Văn Thành thấy em gáι mình phản ứng hơi lạ liền hỏi.

“Không thể để Ý Lan ở đó một mình được. Phải nói cho Đức Tùng biết để anh ấy đến chăm sóc cho Đức Tuấn”

“Ừm! Em nói cũng phải, dù sao bọn họ cùng là anh em, nên nói cho Đức Tùng biết”

Chưa cần Văn Thành nói hết, Hải Hằng đã lấy điện thoại gọi cho Đức Tùng. Xong cô cũng vội vàng với chiếc chìa khóa xe để tгêภ bàn, khoác thêm chiếc áo rồi quay lại nói với Văn Thành mỗi một câu “Em đến cùng anh ấy”.

Văn Thành còn chưa kịp nói câu gì thì tiếng xe của Hải Hằng đã đi xa dần ngoài đầu ngõ.

***

“Ý Lan, sao cô ta lại ở đây?” Đức Tùng và Hải Hằng vừa hỏi thăm được phòng của Đức Tuấn đi đến nơi đã thấy Ý Lan và ông bà Ngô vẫn còn ngồi ở đó.

“Cô đến đây làm gì?” Đức Tùng gằn giọng, vừa thấy mặt Ý Lan đã khó chịu rồi.

“Tôi đến đây làm gì cũng không cần báo cáo cho anh biết” Ý Lan vừa thấy Đức Tùng cũng đã muốn gây gổ.

“Tôi nói cho cô biết, ở đây không có việc của cô. Mau cút đi đi”

Đức Tuấn càng nói chuyện với Ý Lan lại càng thấy bực bội.

“Đức Tùng! Thôi đi! Mau vào xem Đức Tuấn sao rồi” Hải Hằng kéo tay cậu ta khuyên can. Đức Tùng ban đầu cũng không ghét Ý Lan đến mức như vậy. Nhưng từ khi biết được ý đồ của cô ta với Đức Tuấn, muốn chen vào mối quαп Һệ giữa Uyên Linh với anh trai mình thì cậu bỗng ghét cay ghét đắng cô gáι này. Đặc biệt là cái lần cô ta giả điên giả ҟҺùпg đến nhà anh làm ầm lên. Chuyện của Đức Tuấn và Uyên Linh ra nông nỗi này cũng chính là do cô ta mà nên. Đức Tùng là người thẳng thắn, không thể giấu được cảm xúc, yêu thì nói yêu mà ghét thì cũng ghét ra mặt. Đặc biệt là những ai cố tình làm tổn thương đến Uyên Linh thì đều là kẻ thù trong mắt cậu. Ý Lan trở thành một cái gai trước mắt, lúc nào nhìn thấy cô ta cũng thấy ngứa mắt không thể chịu được.

Ý Lan bị Đức Tùng chọc tức cũng lên cơn điên định lao vào trận chiến với cậu nhưng đã được ông Ngô can lại.

“Ý Lan! Đừng làm loạn nữa. Mình về thôi”

“Không được! Con muốn ở đây để chăm sóc cho anh ấy”

“Ý Lan, chẳng phải con vừa vào thăm cậu ấy rồi hay sao. Bác sĩ cũng nói cậu ấy bị hôn mê cũng chưa biết lúc nào mới tỉnh. Con cũng mới vừa tỉnh lại. Mau về nghỉ ngơi rồi vào thăm cậu ấy sau cũng được mà”. Bà Ngô cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ cháu mình.

“Không! Con không muốn về! Con nhất định phải ở lại đây” Ý Lan khăng khăng không chịu nghe lời bà nội mình.

“Ý Lan ngoan! Con muốn Đức Tuấn tỉnh dậy thấy con trong bộ dạng thế này sao? Con nhìn lại mình đi! người ngợm xanh xao, tóc tai bù xù, trông chẳng xinh đẹp chút nào. Chưa kể chuyện con thức cả đêm hôm qua đến giờ, mắt thâm đen như gấu trúc, người như già đi thêm mấy tuổi. Đức Tuấn chắc chắn không thích một cô gáι như vậy”

Ý Lan sau khi nghe bà mình nói một hồi thì mới lấy điện thoại ra soi lại bộ dạng của mình. Quả thật nhìn xấu xí gớm ghiếc không ra dáng một thiếu nữ gì cả. Cô ta vội vàng đồng ý đi theo ông bà nội mình về nhà. Cô ta rất sợ mình trở nên xấu xí trước mặt Đức Tuấn. Cô ta muốn mình phải trở nên xinh đẹp và tươi tắn nhất trước mặt anh.

Ông bà Ngô cuối cùng cũng khuyên nhủ được cháu mình về nhà. Cả ba bọn họ chầm chậm rời đi. Ý Lan vẫn thỉnh thoảng quay lại nhìn chằm chằm vào căn phòng của Đức Tuấn, lưu luyến không muốn rời. Cô ta quả thật rất quan tâm đến anh, hết lòng hết dạ muốn chăm sóc đến anh.

Ý Lan đi rồi, Đức Tùng mới tạm thời hết khó chịu. Bây giờ cậu mới nhớ đến tình trạng của Đức Tuấn nên vội mở cửa phòng vào thăm anh mình.

Thấy Đức Tuấn bị băng bó khắp đầu, hai tay cũng bị băng bằng vải trắng kín mít, nằm bất động. Cậu vô cùng Һσα̉пg ℓσα̣п, chạy đến giường Đức Tuấn gọi khẽ.

“Đức Tuấn! Anh tỉnh lại đi”

Đức Tuấn vẫn nằm bất động tгêภ giường Ьệпh như thể một ҳάc ૮.ɦ.ế.ƭ không hồn.

“Đức Tùng! Đừng gọi anh ấy nữa” Hải Hằng kéo tay anh nói khẽ “Em nghe Văn Thành nói, anh ấy tạm thời bị hôn mê sâu chưa tỉnh lại được đâu. Có thể trí nhớ sẽ còn bị ảnh hưởng nữa. Anh nên đến gặp bác sĩ để hỏi cho rõ”

Đức Tùng ngẩng mặt lên nhìn Hải Hằng. Đức Tuấn bị hôn mê sâu ư? Còn có thể bị mất trí nhớ nữa sao? Không thể nào như thế được! Đức Tùng nắm chặt lấy tay mình, cố kìm nén cơn ҳúc ᵭộпg. Đức Tuấn, một con người khỏe mạnh, anh tuấn như thế. Mới chỉ vừa hôm qua thôi mà hôm nay đã trở thành người tàn phế rồi sao? Không được! Đức Tuấn! Đức Tùng đứng dậy định đi hỏi bác sĩ cho rõ tình hình của anh trai mình nhưng lại bị lảo đảo. Hải Hằng đứng ngay kế bên anh liền đỡ lấy “Đức Tùng! Anh bình tĩnh lại đi. Đức Tuấn cần anh lúc này. Uyên Linh cũng cần anh lúc này”

Đức Tùng nhìn Hải Hằng, mắt nhòe đi. Dù là đàn ông nhưng cậu cũng không thể bình tĩnh được khi nhìn thấy anh mình đang nằm bất động tгêภ giường Ьệпh như thế kia. Còn không biết sống ૮.ɦ.ế.ƭ như thế nào nữa. Đức Tuấn là người thân còn lại duy nhất của cậu tгêภ đời này. Cậu không thể nào để mất người thân một lần nữa. Mất mát như vậy đã đủ rồi. Nước mắt Đức Tùng chợt rơi xuống. Lần đầu tiên, Đức Tùng khóc vì Đức Tuấn, người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, một thời luôn là cái bóng quá lớn ngăn cản cuộc đời của cậu.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77