Thế thân – Chương 190

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Đức Tuấn nhanh chóng lấy xe trong gara Ьệпh viện, cũng chẳng thèm vào nói với Ý Lan một câu đã lái xe đi mất. Tâm trạng như lửa đốt. Không biết giờ này Uyên Linh đi đâu. Đức Tuấn cứ lái xe bon bon tгêภ đường một cách vô định như vậy. Anh cố bình tâm lại để nghĩ xem cô sẽ đi đâu: Về nhà? Chắc sẽ không đâu. Tâm trạng của cô bây giờ không tốt.

Về nhà trong tình trạng này chắc chắn mọi người sẽ hỏi. Uyên Linh từ nhỏ đã không muốn người khác liên lụy đến chuyện không vui của mình. Cô sẽ không mang bộ mặt sầu thảm cùng tâm trạng không mấy tích cực này về nhà sẽ ảnh hưởng đến họ. Chỉ còn hai chỗ Uyên Linh có thể đi đến: Mộ bà Thu Hiền và bờ hồ, nơi cô thường hay đến đó mỗi khi có chuyện buồn. Nghĩ vậy, Đức Tuấn liền nhằm hướng bờ hồ đến trước.

Đức Tuấn tăng ga chạy thật nhanh. Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Uyên Linh. Anh muốn biết Uyên Linh vẫn ổn. Trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình ảnh của Uyên Linh, nhất định phải gặp được Uyên Linh.

“Reng! Reng!” Tiếng điện thoại trong túi anh vang lên.

“Uyên Linh” Đức Tuấn bất giác kêu lên. Có phải Uyên Linh đang gọi anh? Đức Tuấn giảm ga từ từ, rút điện thoại từ trong túi mình ra. Tгêภ màn hình hiện lên tên người gọi có lưu trong danh bạ. Không phải là Uyên Linh mà là ông nội Ý Lan. Đức Tuấn nhíu mày khó chịu rồi vứt điện thoại sang một bên không nghe. Anh tiếp tục rồ ga, chạy thật nhanh đến chỗ của Uyên Linh.

“Reng! Reng” Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo. Đức Tuấn không giảm ga xuống nữa mà ghé mắt trông qua, vẫn là số máy của ông Ngô. Đức Tuấn tức giận tắt máy để người gọi không thể liên lạc được nữa. Anh cảm thấy những người nhà Ý Lan thật phiền, không muốn dính dáng đến họ vào lúc này nữa. Bây giờ điều quan trọng nhất với anh đó là phải tìm được Uyên Linh.
***

“Cậu ta tắt máy rồi” Ông Ngô thất vọng nói lại với vợ mình. Ý Lan cũng nghe thấy. Cô ta liền la lên:

“Đấy! Ông bà thấy chưa? Anh ấy đã không cần con nữa rồi. Anh ấy đã bỏ con đi theo người đàn bà đó. Anh ấy không màng đến sự sống ૮.ɦ.ế.ƭ của con. Vậy thì còn con sống làm gì nữa. Hu! Hu! Hãy để con ૮.ɦ.ế.ƭ quách cho xong. Hu! Hu”

Ý Lan vừa nói vừa lăn ra gào khóc đòi sống đòi ૮.ɦ.ế.ƭ như người ăn vạ khiến ông Ngô cũng cảm thấy bực bội.

“Cháu có im lặng đi một chút được không? Đừng có làm ҟҺùпg làm điên nữa. Con làm loạn thế này chưa đủ hay sao?” Ông Ngô bất ngờ lên tiếng mắng Ý Lan. Sự ҟҺùпg điên của cô ta càng ngày càng quá quắt khiến ông nội cô, người thân của cô ta cũng cảm thấy ngứa mắt.

“Ngay đến cả ông cũng thấy con đáng ghét vậy sao? Ông cũng không cần con nữa chứ gì? Vậy thì thôi, con cũng không còn lý do gì để sống tiếp nữa”

Ý Lan giương mắt lên nhìn ông Ngô giận dữ rồi bất ngờ lao đầu mình vào tường. Bà Ngô lúc này cũng đang chú ý đến ông Ngô nên có chút lơ đãng không để ý đến Ý Lan nên cô ta đã nhanh chóng ᵭ.ậ..℘ đầu mình vào tường.

“Bụp”

Máu từ tгêภ trán cô ta túa ra.

“Ý Lan”

Bà Ngô hét lên rồi lao vào ôm lấy cô ta khóc lóc

“Ý Lan! Sao con lại dại dột như vậy chứ? Con ૮.ɦ.ế.ƭ rồi để hai ông bà già này lại sao? Con không cần chúng ta nữa hay sao? ý Lan”

Gương mặt Ý Lan bị ɱ.á.-ύ chảy rơi rớt xuống cả mắt. Cô ta không động đậy cũng chẳng nói chẳng rằng gì nữa.

“Ý Lan!”

Ý Lan vẫn im lặng. Cô ta là đang giận dỗi với ông nội mình.

“Ý Lan! Đừng làm bà sợ mà. Con hãy nói điều gì với chúng ta đi”

Bà Ngô đỡ Ý Lan trong tay vừa khóc lóc van xin.

“Chẳng phải ông bà cũng không cần cháu nữa hay sao?” Cô ta ngóc đầu dậy giận dỗi.

“Ai nói chúng ta không cần cháu? Cháu là cháu gáι duy nhất của nhà ta, không cần cháu thì cần ai?”

“Chẳng phải ông nội lúc nãy cũng thấy cháu đáng ghét lắm hay sao? Cháu làm phiền mọi người, cháu khiến mọi người phải lo lắng, khổ sở. Chi bằng ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rồi. Còn không có Đức Tuấn nữa. Chẳng ai thương yêu cháu. Cháu ૮.ɦ.ế.ƭ đi xong! Hu! Hu”

Ý Lan lại bắt đầu làm mình làm mẩy khóc lóc ỉ ôi.

“Ông vừa lòng rồi chứ? Nó ૮.ɦ.ế.ƭ đi ông mới hài lòng phải không? Vậy thì ông cứ sống một mình đi” Bà Ngô ngước nhìn ông Ngô quát to giận dữ.

Ông Ngô lúc nãy là quá nóng tính nên mới lỡ miệng nói vài câu khó nghe. Thế mà Ý Lan đã giận dỗi đâm đầu vào tường muốn ૮.ɦ.ế.ƭ rồi. Thấy cháu mình bị thương như thế, ông cũng xót lắm. Dù sao Ý Lan cũng là do tay ông nuôi lớn từ nhỏ, thương còn hơn bản thân mình nữa, làm sao có thể nói là ghét bỏ được. Chẳng qua lời nói trong lúc tức giận khiến ông có phần nhẫn tâm như thế thôi.

“Bà còn không hiểu tính tôi sao? Tôi làm gì có ý đó?”

Ông Ngô xuống nước dỗ dành vợ mình.

“Nếu không có ý đó sao ông còn nói những lời khó nghe như vậy với Ý Lan? Ông thừa biết nó đang trong tình trạng như thế nào mà, lại còn chọc giận nó nữa”

“Thì tôi cũng chỉ là nóng giận quá mà lỡ miệng thôi. Ai ngờ nó lại dại dột như vậy”

Ý Lan nghe thấy ông mình có vẻ như hối hận vì hành động vừa rồi. Lại thêm bà Ngô cũng đang đứng về phía mình. Cô ta bắt đầu tấп côпg bước kế tiếp.

“Bà! Bà đứng nói nữa vô ích thôi! Hu hu!. Ông cũng giống Đức Tuấn thôi. Họ không cần chúng ta. Cuộc đời này của cháu coi như bỏ đi rồi. Hai người cháu yêu nhất đã không cần cháu nữa”

Ý Lan vừa nói vừa khóc nức nở. Bà Ngô có dỗ dành kiểu gì cũng không chịu nín.

“Ông còn đứng đó làm gì?” Bà Ngô liếc chồng.

“Ý Lan à! Ông không phải ghét bỏ cháu. Cháu biết mà, ông rất thương cháu. Không bao giờ ghét cháu cả, cũng không thấy phiền gì cả”

“Nếu vậy thì ông mau tìm Đức Tuấn về cho cháu đi! Cháu không muốn sống nếu không có anh ấy”

“Chuyện này…Không thể được. Cháu cũng thấy rồi đó, Đức Tuấn nó…”

Chưa nói hết câu bà Ngô đã tức giận đẩy chồng mình ra, mắt lườm chồng một cái rồi thay thế ông ngồi gần Ý Lan.

“Chuyện Đức Tuấn con đừng lo. Ông bà nhất định sẽ tìm cách nói chuyện để cậu ta quay về với con. Ý Lan con phải ngoan, phải dưỡng Ьệпh thật tốt thì mới có thể khỏe lại ở bên Đức Tuấn được”

Ông Ngô nghe vợ mình nói vậy liền kéo tay bà ta lại nói khẽ ” Bà đang nói cái gì vậy? Rõ ràng bà biết Đức Tuấn không có ý đó mà còn hứa với nó làm gì?”

Bà Ngô giật tay mình khỏi tay chồng nghiến răng nói khẽ

“Ông không thấy Ý Lan nó đang đau khổ thế nào à? Chuyện Đức Tuấn chúng ta nhất định phải làm cho xong. Cậu ta phải trở về với Ý Lan”

“Bà lấy gì để bắt ta quay về? Bà cũng điên rồi sao? Bà cũng biết Đức Tuấn là người như thế nào mà. Nó không phải dạng người dễ thỏa hiệp. Tuy rằng chúng ta từng giúp nó nhưng chuyện tình cảm với Ý Lan nó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Chúng ta là ai mà nó phải nghe lời chúng ta chứ”

Ông Ngô dường như rất hiểu tính cách của Đức Tuấn. Tuy rằng ông bà là người có ơn với anh ta nhưng để lấy chuyện này đổi lấy tình cảm thì chắc chắn anh ta không làm. Đức Tuấn là người có tài, lại khẳng khái và thẳng thắn. Càng không phải là người dễ đầu hàng trước khó khăn. Dù dùng cách nào để bắt ép hay đe dọa cũng khó làm cậu ta hồi tâm chuyển ý.

“Nó không nghe lời chúng ta nhưng nó phải nghe lời người khác” Bà Ngô nói có vẻ như đã tìm ra cách gì đó rồi.

“Bà nói thế là có ý gì?”

“Chút nữa tôi sẽ nói với ông”

Nói xong bà quay người lại tiếp tục dỗ dành Ý Lan.

“Cháu ngoan của ta! Bây giờ cháu hãy ngoan ngoãn để bác sĩ chăm sóc điều trị vết thương. Chuyện của Đức Tuấn bà đã có cách để đưa cậu ấy về bên cháu”

Ý Lan nãy giờ vẫn căng tai nghe lén cuộc nói chuyện của ông bà mình. Cô cũng cảm thấy bà Ngô có vẻ như đã có cách thuyết phục Đức Tuấn rồi. Có thể bà đã nắm được điểm yếu nào đó của anh ta. Thế nên bà mới quả quyết như vậy. Cô ta mừng thầm trong bụng, mọi chuyện có vẻ đang đi theo đúng hướng của cô ta bày ra.

“Bà, bà nói thật sao? Bà không lừa cháu chứ?”

“Không lừa! Cháu có thấy bà nói dối cháu bao giờ chưa? Bà nói được là chắc chắn làm được. Nào! Ngoan ngoãn nghe lời bà”

Nói xong quay sang nói với người giúp việc “Gọi bác sĩ vào đây cho tôi”

“Vâng” Người giúp việc nghe lệnh bà Ngô đi ra ngoài.

Một lát sau bác sĩ điều trị cho Ý Lan cũng đến. Cô ta cũng chịu để bác sĩ băng bó vết thương cho mình. Còn bà Ngô thì kéo ông Ngô ra ngoài bàn bạc vấn đề gì đó. Chỉ thấy ông Ngô nhíu mày khó chịu rồi lại không nói gì. Có lẽ ông cũng đã nghe theo sự sắp đặt của vợ mình rồi.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77