Thế thân – Chương 187

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Uyên Linh! Yên nào”

Uyên Linh ngơ ngác dừng tại chỗ, nhìn Đức Tuấn “Có chuyện gì sao?”

Đức Tuấn không nói mà khẽ lấy tay nâng mặt Uyên Linh lên rồi bất ngờ hôn lên má cô.

“Trời đất! Đây là chỗ đông người đấy!” Uyên Linh xấu hổ cúi xuống ngượng ngùng vừa nói nhưng lại không dám nhìn lên. Lần trước Đức Tuấn cũng đã có một màn tỏ tình sến súa trước bao nhiêu người khiến cô vừa hạnh phúc lại vừa ngượng đến chín mặt, không còn lối thoát. Đức Tuấn dường như càng ngày càng dày mặt hơn trước rất nhiều rồi thì phải.

“Mọi người thấy thì càng tốt chứ sao! Anh đang muốn cho tất cả mọi người đều được chứng kiến tình yêu của hai chúng ta nồng nàn đến mức nào. Phải khiến tất cả mọi người phải ghen tị”

“Anh thật là…càng ngày càng làm quá lên rồi đấy! Anh còn con nít sao? Mau ăn nhanh lên còn đến tòa án. Cũng tại anh cả đấy. Mới sáng sớm đã đến nhà em làm gì chứ? Lại còn chưa ăn sáng nữa khiến em chưa kịp nấu bữa sáng cho mọi người đã bị bố bắt đi cũng anh ra ngoài như thế này đây”

Uyên Linh bĩu môi giận dỗi. Đức Tuấn dừng lại rồi khẽ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Uyên Linh, mắt dim lim nói khẽ:

“Chỉ nghĩ đến vài phút nữa thôi chúng ta đã đường đường chính chính trở thành vợ chồng, anh không thể kiềm chế được hạnh phúc này. Anh thật sự hạnh phúc! Vô cùng hạnh phúc! Cảm ơn em! Uyên Linh”

Đức Tuấn vừa nói vừa hôn lên mu bàn tay của Uyên Linh.

“Được rồi mà!” Uyên Linh vội rút tay lại nhìn xung quanh xem có ai đang chú ý đến mình không. Uyên Linh càng tỏ ra ngại ngùng càng trở nên đáng yêu lạ kỳ. Gò má ửng hồng, đôi mắt lúng liếng, cặp lông mi dài cong ngơ ngác như con thú nhỏ…Tất cả mọi thứ đáng yêu nhất tгêภ đời như dồn vào hết trong con người cô khiến Đức Tuấn không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa. Anh bất chợt đi lại phía sau Uyên Linh quàng tay qua vai cô, khẽ nói:

“Uyên Linh! Thật sự cảm ơn em! Cảm ơn em đã chấp nhận anh một lần nữa! Cảm ơn em đã cho anh thêm một cơ hội nữa ở bên em”

Uyên Linh đưa tay mình lên cầm lấy tay Đức Tuấn khẽ mỉm cười. Không phải cô cho anh cơ hội mà cô cũng đang cho chính bản thân mình cơ hội. Hạnh phúc không phải chỉ ngồi chờ đợi người khác mang đến cho mình mà là phải ʇ⚡︎ự mình nắm lấy.

“Reng! Reng”

Tiếng chuông điện thoại chợt reo làm cả Đức Tuấn và Uyên Linh giật nảy mình.

“Điện thoại của anh” Uyên Linh nói khẽ.

“Kệ họ! Chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chuyện của chúng ta lúc này” Đức Tuấn có vẻ thờ ơ.

“Anh cứ nghe xem ai gọi, lỡ có chuyện gì gấp thì sao?”

Uyên Linh gỡ tay Đức Tuấn khỏi vai mình.

“Mau! Lại xem đi” Cô đẩy Đức Tuấn về chỗ ngồi cũ của mình.

Đức Tuấn không thể làm gì khác được đành miễn cưỡng lại chỗ rồi cầm điện thoại, có vẻ đang rất tức tối với người nào đó ʇ⚡︎ự dưng lại gọi điện đến không đúng lúc thế này. Phá hỏng không khí ngọt ngào của anh.

Đức Tuấn mở điện thoại ra thì cuộc gọi đã kết thúc, không kịp nhấc máy. Anh nhìn vào tên của người gọi hơi nhíu mày ngạc nhiên rồi quăng máy lại chỗ cũ, cũng không định gọi lại.

“Ai vậy?” Uyên Linh tò mò

“Không có gì, số điện lạ, chắc là họ nhầm máy” Đức Tuấn nói đại một người nào đó nhưng thật ra đó chính là ông nội Ý Lan. Không biết ông ấy gọi cho anh vào sáng sớm thế này để làm gì. Chắc lại là trò khỉ của Ý Lan đây mà. Đức Tuấn nghĩ đến cô ta đã cảm thấy khó chịu rồi nên cũng không muốn Uyên Linh bận tâm vào chuyện này nữa.

“Chúng ta mau chóng đến tòa án nhanh lên. Mình lề mề quá rồi đấy” Uyên Linh dường như cũng tin vào lời Đức Tuấn nói nên cũng không để ý nhiều.

“Reng! Reng” Tiếng điện thoại của Đức Tuấn lại vang lên.

“Anh xem coi ai gọi kìa?” Uyên Linh khẽ nhắc.

Đức Tuấn liếc qua thì thấy vẫn là tên của ông nội Ý Lan gọi đến. Đức Tuấn cũng không nỡ để ông ấy gọi nhiều quá nên đành miễn cường nhấc máy lên nghe.

“Đức Tuấn! Cậu đến ngay Ьệпh viện Hồng Ngọc cho tôi”

Không phải giọng của ông La, ông nội Ý Lan mà là giọng của bà nội cô. Giọng bà ta có vẻ gấp gáp và lo lắng lắm. Đức Tuấn cũng cảm thấy có điều gì đó lạ lắm.

“Có chuyện gì cần gấp không ạ? Cháu đang rất bận”

“Vứt hết mọi việc quỷ quái của cậu qua bên cho tôi! Có việc gì còn quan trọng hơn tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của Ý Lan chứ?”

“Ý Lan? Cô ấy bị làm sao?”

“Đừng nhiều lời! Mau đến đi” Vừa nói xong thì bà ta lập tức tắt máy. Đức Tuấn cũng không kịp hỏi gì thêm nữa.

“Ý Lan…cô ấy bị làm sao hả anh?”

Uyên Linh đứng bên cạnh cũng nghe được lờ mờ vài câu. Tuy không hiểu chính ҳάc là chuyện gì nhưng có thể đoán được Ý Lan là đang xảy ra chuyện gì đó nên đó rồi.

“Anh cũng không biết nữa” Đức Tuấn cũng có vẻ lo lắng.

Uyên Linh thoáng nhận ra tâm trạng này của anh nên cũng không nỡ làm Đức Tuấn khó xử liền nói “Anh mau đến thử xem đã có chuyện gì xảy ra rồi”

“Nhưng anh…” Đức Tuấn ngập ngừng.

“Anh còn do dự cái gì chứ? Lúc nãy em nghe bà La nói hình như Ý Lan có liên quan đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ gì đó. Nếu sự việc không nghiêm trọng thì chắc bà ấy đã không gọi cho anh đâu. Mau đi đi!”

“Không được! Còn em! Còn chuyện đăng ký kết hôn của chúng ta?”

“Em không sao! Đăng ký kết hôn thì ngày nào mà chẳng được chứ. Đó chẳng qua chỉ là một cái thủ tục thôi mà! Anh đi đi!” Uyên Linh vẫn một mực hối thúc.

Đức Tuấn thấy Uyên Linh nói cũng có lý. Bà La hồi nãy có vẻ đang rất lo lắng và vội vã, có thể Ý Lan đã xảy ra chuyện không hay rồi. Bà ta ít khi chủ động gọi điện cho anh, lại còn dùng số điện thoại của ông La nữa. Chắc là đã có chuyện xấu rồi. Dù gì thì bọn họ cũng đã từng cứu mình. Đức Tuấn cũng không thể tuyệt tình như vậy được.

“Vậy để anh đưa em về trước rồi đến đó Ьệпh viện sau”

“Không cần, chút nữa em ʇ⚡︎ự bắt xe về được. Chuyện của Ý Lan gấp hơn. Anh mau đến Ьệпh viện xem sao trước đi. Có gì thì gọi điện thoại cho em cũng được”

Nói xong Uyên Linh vội đẩy Đức Tuấn đứng lên rồi hối thúc anh mau đi đi. Đức Tuấn cũng không còn cách nào đành nghe theo ý của Uyên Linh cầm lấy chiếc khóa xe ô tô rồi miễn cưỡng bước đi, chốc chốc vẫn ngoảnh lại nhìn Uyên Linh như lưu luyến không muốn rời đi chút nào. Uyên Linh mỉm cười động viên nhưng trong lòng lại có gì đó rất bất an.

***

“Sao em về sớm vậy? Đức Tuấn đâu?” Thu Vân thấy Uyên Linh lững thững đi về một mình mà không thấy Đức Tuấn đi cũng liền hỏi.

“Đức Tuấn anh ấy có việc đột xuất phải đi rồi” Uyên Linh trả lời với giọng buồn bã.

“Lẽ nào bọn em chưa làm được thủ tục đăng ký sao?” Thu Vân thấy bây giờ còn rất sớm mà Uyên Linh đã về nhà rồi thì chắc chắn thủ tục vẫn chưa làm xong rồi.

Uyên Linh không nói mà chỉ gật đầu nhè nhẹ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao vẫn chưa làm đăng ký mà Đức Tuấn đã đi rồi?” Thu Vân rất lấy làm lạ khi Đức Tuấn bỗng nhiên đi một cách vội vã như vậy. Chuyện của Uyên Linh với cậu ta phải khó khăn lắm mới có thể đi đến được kết cục như ngày hôm nay. Thu Vân hiểu Đức Tuấn rất yêu Uyên Linh, cậu ta có thể bỏ tất cả để chỉ cần cái gật đầu đồng ý của Uyên Linh. Hôm nay Đức Tuấn còn nóng ruột đến rất nhà cô rất sớm để đưa Uyên Linh đi đăng ký kết hôn. Cậu ta nôn nao như vậy không thể nào có thể bỏ Uyên Linh một mình về đây được.

Uyên Linh ban đầu cũng không có ý định nói chuyện này cho ai biết cả. Đằng nào thì khi Đức Tuấn xong việc họ cũng sẽ đi đăng ký ngay. Cũng không cần làm kinh động đến mọi người làm gì. Nhưng thực sự khi Thu Vân hỏi đến vấn đề này lại đụng ngay vào nỗi lòng của Uyên Linh, cô như muốn tuôn hết ra cho nhẹ lòng. Miệng thì luôn hối thúc Đức Tuấn mau đi thăm Ý Lan coi có chuyện gì không nhưng khi anh vừa đi khỏi thì nước mắt cô đã chảy xuống rồi. Cô cảm thấy trái tιм mình đau nhói. Giống như thể Đức Tuấn đang phản bội mình vậy dù việc này là hoàn toàn do cô khuyên nhủ anh, không phải là ý muốn của Đức Tuấn.

Thấy Uyên Linh có vẻ như có rất nhiều tâm sự thì phải. Nét mặt u ám khó coi, Thu Vân đoán ngay đã có chuyện gì đó rồi. Cô lo lắng đến gần Uyên Linh đỡ cô ngồi xuống ghế nhẹ nhàng hỏi:

“Có chuyện gì vậy Uyên Linh? Em đừng giấu chị! Hãy nói cho chị biết đi! Chúng ta là chị em ruột, không có gì là không thể nói với nhau được. Em đừng giấu giếm một mình trong lòng. Hãy nói cho chị biết đi. Có phải Đức Tuấn đã làm chuyện gì có lỗi với em không?”

“Không! Không phải lỗi của Đức Tuấn” Uyên Linh đau lòng muốn khóc. Cô không đủ ʇ⚡︎ự tin nhìn vào mắt Thu Vân nữa.

“Là Ý Lan, cô ấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Bà nội cô ấy đã gọi điện cho Đức Tuấn và rất tức giận, bắt anh ấy hãy đến ngay Ьệпh viện gặp cô ấy”

“Ý Lan sao?” Thu Vân vừa nghe thấy tên Ý Lan đã cau mặt lại rồi. “Cô gáι đã tung tin đồn kết hôn với Đức Tuấn đó sao?”

Uyên Linh khẽ gật đầu. Thu Vân thấy vậy liền nghiến răng nói khẽ.

“Con bé đó chắc lại đang giở trò gì đây? Những chuyện này chị quá rõ mà. Nó chắc chắn là giở trò để ly gián em và Đức Tuấn thôi”

“Giở trò sao? Ý chị nói là cô ta giả vờ gọi Đức Tuấn đến?”

“Đúng vậy! Em nói xem cô ta chưa hỏi ý kiến Đức Tuấn mà đã mặt dày đi thông báo với mọi người là sẽ kết hôn với cậu ấy rồi. Cô ta chắc chắn có ý đồ xấu. Có lẽ cô ta đã biết tin em và Đức Tuấn hôm nay đi đăng ký kết hôn, không thể làm gì được nên đành giở cái trò ấu trĩ này. Những mẹo vặt này chị còn lạ gì nữa”

Nghe Thu Vân nói Uyên Linh mới ngớ người ra. Quả thực trước đây Thu Vân đã từng giở rất nhiều chiêu trò để đối phó và hãm hại Uyên Linh. Thu Vân là loại người nào, Ý Lan không thể qua được con mắt của cô. Nhưng Uyên Linh vẫn quá lương thiện, không nhìn ra mưu hèn kế bẩn của Ý Lan. Cô vô tình đã đẩy Đức Tuấn đến gần cô ta hơn rồi.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77