Thế thân – Chương 163

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Uyên Linh lên xe ô tô cùng với hai người vệ sĩ của Đức Tuấn. Ông Bình không đành nhưng cũng không còn cách nào. Uyên Linh nhất định không nói cô đi đâu nhưng ông biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến cu Bin. Cảm giác bất an cứ ngày càng lớn trong lòng ông khi chiếc xe của Uyên Linh tiến ra khỏi cổng. Tiếng xe cũng dần biến mất trong bóng tối. Ông Bình chợt đứng không vững nữa. Bà Kim Chung thấy vậy liền nắm thật chặt bàn tay ông trấn an. Bà biết trong lòng ông Bình đang vô cùng lo lắng cho đứa con gáι đáng thương này. Không biết lúc nào nó mới có thể bình an mà sống cho đời mình.

***

Chiếc xe chở Uyên Linh đi được một lúc thì anh chàng vệ sĩ mới hỏi Uyên Linh:

“Mình đi đâu đây thưa cô?”

Uyên Linh chợt giật mình. Bây giờ mà nói đến quảng trường rồi thả cô xuống thì chắc chắn hai người vệ sĩ này không đời nào đồng ý. Bọn họ là người của Đức Tuân đã được anh căn dặn phải theo sát Uyên Linh để bảo vệ cho cô. Nhưng Hồng Diễm lại yêu cầu cô chỉ đến một mình thôi. Bây giờ cô ta mà nhìn thấy cô đi cùng hai người khác nữa chắc chắn cu Bin sẽ gặp пguγ Һιểм. Tính cách cô ta thế nào, không phải Uyên Linh không biết. Cô ta chưa từng nhân nhượng với ai bao giờ, bất kể là thuộc hạ của mình. Huống hồ cu Bin lại là cháu ruột của Uyên Linh, là kẻ thù không đội trời chung của cô ta.

“Phải làm cách nào bây giờ?” Trong đầu Uyên Linh thật sự rất rối ren. Vừa phải tìm cách ᵭάпҺ lừa hai người vệ sĩ này lại phải tìm cách đối phó với Hồng Diễm để cứu cu Bin. “Không được mất bình tĩnh”. Uyên Linh cố nhủ mình.

“Cho tôi xuống trung tâm thương mại. Tôi muốn vào đó mua sắm một số thứ”

“Vâng” Anh chàng vệ sĩ đồng thời cũng là người lái xe không có chút nghi ngờ gì liền chạy thẳng vào trung tâm thương mại.

Uyên Linh xuống xe trước, người vệ sĩ đi sát theo cô ngay phía sau. Mãi vào đến chỗ mua sắm đồ gia dụng, Uyên Linh cố tình đi sang khu vực đồ lót nữ nhằm khiến cho hai người vệ sĩ có ý tránh xa mình một chút. Chờ lúc hai người họ có vẻ như ngại ngùng khi nhân viên tư vấn lại tư vấn mua hàng, Uyên Linh lợi dụng trốn ra phía sau rồi lẩn vào đám đông đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Lúc này là 7 giờ 30 phút tối. Chậm mất 30 phút so với giờ hẹn với Hồng Diễm. Uyên Linh nhìn đồng hồ có chút lo lắng. Không biết cô ta có làm gì cu Bin không? Uyên Linh vội vàng đi ra giữa đường vẫy một chiếc taxi rồi lên xe đi thẳng.

10 phút sau thì đến quảng trường như đã hẹn. Uyên Linh trả tiền taxi xong ʇ⚡︎ự mình bước xuống đứng khuất vào một góc. Cô biết Hồng Diễm chắc chắn đã bố trí người theo dõi cô rồi nên không muốn người khác bị liên lụy, Uyên Linh đứng một mình để cố ý cho bọn chúng biết mình đã giữ đúng lời hứa. Chờ khoảng 5 phút vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Uyên Linh định lấy điện thoại ra gọi thì quên mất mình không có số của Hồng Diễm. Điện thoại hồi này chúng gọi đến cho cô là của Thu Vân, gọi từ số của Văn. Lúc đi ra ngoài cô vội quá mà quên mất cầm điện thoại của Thu Vân đi rồi. Đang loay hoay không biết làm thế nào thì bỗng có chuông tin nhắn đến.

“Mày đi chậm gần 1 tiếng đồng hồ đấy. Không xem lời tao nói ra gì phải không?”

Uyên Linh liền lấy máy lên gọi theo số điện thoại vừa nhắn tin đến thì không ai nghe máy cả. Sau đó có 1 tin nhắn tiếp theo đến.

“Quay lại phía sau? Có một chiếc xe ô tô màu xanh đang chờ sẵn. Hãy lại gần đó, họ sẽ mở cửa xe cho mày lên”

Tin nhắn rõ ràng như thế. Có vẻ như bọn chúng đang ở đâu đó quanh đây và đang quan sát từng cử chỉ, hành động của cô. Uyên Linh chần chừ một lúc thì lại có một tin nhắn nữa gửi đến.

“Đi nhanh lên”

Uyên Linh nhìn quanh quẩn vẫn không phát hiện ra ai khả nghi. Mãi cho đến khi cô quay lại phía sau mình thì mới thấy một chiếc xe ô tô màu xanh đang chờ sẵn ở đó. Nhưng góc chờ khá khuất nên rất khó nhìn thấy. Uyên Linh liền từ từ tiến về phía chiếc xe. Vừa đến gần thì bỗng cάпh cửa mở ra, một bàn tay người đàn ông liền kéo cô vào xe nhanh như chớp.

Tгêภ xe có hai kẻ côn đồ. Một kẻ lái xe và tên còn lại ngồi phía sau, cũng là tên đã kéo cô vào trong xe.

“Các người…” Uyên Linh vừa mở miệng lên tiếng thì ngay lập tức bàn tay mạnh bạo của tên kia đã bịt miệng cô lại bằng một miếng băng keo màu đen.

“Câm miệng! Không được nói nhiều”

“Ưm…Ưm” Uyên Linh cố kêu lên nhưng miếng băng keo dán chặt tгêภ miệng khiến cô không thể nói thành tiếng.

“Đã bảo là im miệng đi mà. Chút nữa đến nơi tha hồ nói” Tên lưu manh đang lái xe bực mình quay xuống hàng ghế dưới mắng Uyên Linh.

“Trói cô ta lại kẻo lại gây tai họa” Hắn vừa nói vừa lái xe.

Tên thuộc hạ đang ngồi cùng Uyên Linh liền lấy ra một sợi dây thừng để sẵn tгêภ xe rồi túm chặt lấy hai tay chắp lại trói chặt mặc cho Uyên Linh ra sức chống cự. Uyên Linh ʇ⚡︎ự dưng bị bọn chúng bịt miệng lại còn trói tay thì vô cùng khó chịu liên tục vẫy vùng nhưng vô ích. Sức của cô quá yếu không thể chống lại với hai tên lưu manh lực lưỡng kia.

“Mẹ kiếp! Bảo nó đừng làm loạn nữa” Tên lưu manh đang lái xe bực mình quát lớn bởi tiếng giẫy đạp của Uyên Linh làm hắn mất tập trung khi lái xe.

“Cô muốn ૮.ɦ.ế.ƭ à?”

Uyên Linh nghe thấy bọn chúng nói thế liền im bặt. Dù sao có nói được hay không với bọn này cũng chẳng có tác dụng gì.

Xe bọn chúng chạy khoảng 10 phút thì dừng lại trước cổng nhà một ngôi biệt thự. Đó chính là biệt thự riêng của Hồng Diễm. Lần này cô ta không đưa Uyên Linh đến khu nhà hoang như những lần trước nữa mà mang hẳn về nhà mình. Uyên Linh có chút lấy làm lạ. Nhưng nghĩ lại, cu Bin được đem về đây cũng đỡ thảm hơn nếu như bị nhốt ở ngôi nhà hoang đó. Dù sao thì chỗ này cũng sạch sẽ hơn cái nơi bẩn thỉu, rách nát và đáng sợ kia.

“Đi”

Tên thuộc hạ đẩy Uyên Linh từ phía sau khi cô đang chần chừ nhìn ngôi nhà. Bị đẩy bất ngờ, Uyên Linh liền bước lên phía trước, từ từ tiến vào ngôi biệt thự trông thì rất đồ sợ, tiện nghi nhưng lại mang đầy vẻ âm u, kỳ quái giống hệt như chủ nhân của nó.

“Thưa cô chủ! Đã về rồi ạ” Tên thuộc hạ cúi xuống bẩm báo.

Hồng Diễm đang ngồi ở cửa sổ nghe thấy tiếng tên thuộc hạ liền quay người lại. Cô ta vừa trông thấy Uyên Linh bị bịt miệng bởi dải băng keo màu đen thì có vẻ như rất thỏa mãn.

“Thật bất ngờ quá! Mới mấy ngày trước thôi cô còn định lập mưu làm mẹ kế của tôi. Thế mà bây giờ đã trở thành một kẻ Ϯộι nhân dưới tay tôi! Ha ha! Thật là tức cười ૮.ɦ.ế.ƭ mất” Cô ta vừa nói vừa cười như đang chế giễu Uyên Linh.

“Ưm! Ưm!” Uyên Linh lắc lắc mình khó chịu muốn nói điều gì đó.

“Cởi khăn bịt miệng cho nó” Hồng Diễm ra lệnh.

Tên thuộc hạ thấy vậy liền xé miếng băng keo tгêภ miệng Uyên Linh ra.

“Cu Bin đâu?”

“Cô yên tâm. Nó vẫn chưa ૮.ɦ.ế.ƭ được đâu”

“Cô đã nói nếu chỉ cần tôi đến đây thì cô sẽ thả nó ra. Cô không định nuốt lời đấy chứ?”

“Đương nhiên. Tôi tuy rằng đã từng làm không biết bao chuyện xấu nhưng cũng có nguyên tắc của mình. Chuyện tôi đã hứa thì tất nhiên tôi phải giữ lời rồi. Cô đến đây rồi thì thằng bé đó coi như hết tác dụng rồi”

Hồng Diễm nói xong thì nhìn lại phía sau nói với tên thuộc hạ:

“Mang nó ra đây”

“Vâng”

Ngay lập tức cả cu Bin và Văn đều được hai tên lưu manh áp tải đến. Văn bị ᵭάпҺ thâm tím mặt mày nhưng cu Bin thì có vẻ như vẫn không sao. Vừa thấy Uyên Linh, cu Bin đã kêu lớn:

“Dì ơi, mau cứu con”

“Bin! Đừng sợ! Có dì đây rồi. Con nhất định sẽ không sao”

“Con không muốn ở đây chút nào. Người phụ nữ này thật đáng sợ. Cô ta trông giống như mụ phù thủy vậy. Vừa xấu xí vừa ᵭộc ác” Thằng bé vừa nói xong thì ngay lập tức bị một cái tát như trời giáng vào mặt.

“Khốn kiếp! Dám mắng tao xấu xí ư”

“Không!” Cả Uyên Linh và Văn đều hét lên lao về phía cu Bin thì bị mấy tên thuộc hạ gần đó ngăn lại.

Đôi mắt Hồng Diễm long lên sòng sọc nhìn cu Bin như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Còn thằng bé thì sợ hãï co mình lại.

“Tát thật mạnh vào mồm nó cho tao” Hồng Diễm ra lệnh cho tên thuộc hạ đang đứng gần cu Bin.

Ngay lập tức cu Bin liền bị ăn thêm mấy cú tát liên tục vào mặt. Gương mặt non nớt của đứa trẻ bị bàn tay to khỏe của tên lưu manh tát mạnh không chịu nổi đỏ ửng lên, ɱ.á.-ύ từ miệng chảy ra thành vệt dài rơi rớt xuống cằm.

“Dừng lại! Các người mau dừng lại đi! Nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Xin các người”

Uyên Linh ngồi thụp xuống khóc lóc cầu xin. Cô chưa từng phải qùγ lạy cầu xin ai đó tha cho mình. Nhưng những người thân của cô phải chịu tổn thương thì cô không nỡ nhìn thấy. Cô không thể chịu đựng được.

“Đủ rồi” Hồng Diễm ra lệnh.

“Bin ơi! Con có sao không?” Uyên Linh liền nhào đến chỗ cu Bin ôm chầm lấy thằng bé. Tên thuộc hạ cũng bất ngờ không kịp cản lại. Cu Bin bị ᵭάпҺ cho đau quá, một phần cũng sợ nên không dám hé răng. Nó sợ hãï núp vào ռ.ɠ-ự.ɕ Uyên Linh, còn không dám khóc nữa.

“Cô thả nó ra đi! Nó chỉ là một đứa trẻ thôi. Nó không liên quan gì đến ân oán giữa hai chúng ta”

Uyên Linh vừa ôm cu Bin dỗ dành vừa quay lại nói với Hồng Diễm như van xin.

“Sao lại không liên quan? Nó là cháu ruột của cô má. Phàm là những người liên quan đến cô đều đáng ૮.ɦ.ế.ƭ cả. Nhưng tôi đã hứa sẽ thả nó ra thì nhất định sẽ thả”

Nói xong, Hồng Diễm liền ra lệnh cho hai tên thuộc hạ đang đứng đằng sau cu Bin và Văn:

“Bịt mắt chúng nó lại, đem đến một quãng vắng rồi thả chúng nó xuống”

“Vâng ạ!” Hai tên thuộc hạ đồng thanh nói.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77