Thế thân – Chương 158

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Diệp Chi! Xuống đây với tôi. Tôi muốn nhìn thấy em ngay bây giờ. Một chút thôi cũng được”. Ông Bảo lại lên tiếng giục giã.

“Xuống đây? Ông đang ở đây sao?”. Diệp Chi ngỡ ngàng nhìn xuống phía dưới. Chính là ông ta, chiếc xe của ông Bảo đang đậu ở dưới tòa nhà cô. Ông ta điên thật rồi. Ông ta đến tận đây để tìm cô trong tình trạng thế này sao? Diệp Chi vô cùng lo lắng.

“Diệp Chi! Xin em hãy xuống với tôi, một chút thôi cũng được. Nếu không tôi sẽ ở lại đây. Tôi sẽ không đi đâu cả”.

Diệp Chi đắn đo một lúc. Ông Bảo đang kích động như thế có nói gì ông ta cũng nhất định không nghe. Chẳng nhẽ để ông ta cả đêm ở lại đây, chắc chắn ông ta sẽ làm loạn khu chung cư này lên cho mà xem. Chần chữ mãi Diệp Chi cũng quyết định ra gặp ông ta. “Dù sao đây cũng là nơi công cộng, ông ta chắc chắn cũng không dám làm gì mình đâu”. Diệp Chi nhủ thầm rồi lấy thêm một chiếc áo khoác vào mình đi xuống dưới.

Bây giờ đã 11 giờ đêm, dưới sân chung cư bây giờ cũng ít người qua lại. Khu này chủ yếu dành cho nhân viên công chức nên họ thường đi ngủ sớm, rất ít khi ra đường lúc này. Thỉnh thoảng có vài thanh niên đi chơi về muộn. Nhưng khoảng 12 giờ là sẽ không còn người qua lại nữa. Diệp Chi vừa đi xuống dưới vừa nhìn quanh xem có ai đi qua nữa không. Cảm giác hơi sợ sệt một chút nhưng vẫn cố can đảm bước thêm vài bước nữa mới rón rén lại gần xe ông Bảo.

Vừa thấy bóng Diệp Chi đến gần ông Bảo ngay lập tức mở cửa xe rồi quơ tay lôi thật mạnh Diệp Chi vào xe. Vì quá bất ngờ, Diệp Chi không kịp trở tay liền bị ngã sấp vào trong xe. Ông Bảo nhanh tay đóng kín cửa xe rồi đ-è ς-ô א-ย-ố-ภ-ﻮ.

“Ông định làm gì?” Diệp Chi hai tay ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ mình sợ hãï kêu lên.

“Làm gì ư? Diệp Chi! Tôi yêu em! Em là của tôi” Lão già đốn mạt vừa nói vừa ʇ⚡︎ự cởi áo mình ra rồi với tay lật ngửa người Diệp Chi. Diệp Chi bị lật ngửa người, cố lấy hết sức dùng chân đạp vào ռ.ɠ-ự.ɕ ông ta đang hùng hổ lao tới người cô. Bị một cú đạp khá mạnh, ông Bảo ngã ra nghế nhưng giây lát sau đã vội ngồi dậy ngay được.

“Em không được cự tuyệt tôi. Diệp Chi” Ông ta vừa nói vừa xông vào mặc cho Diệp Chi cố sức giãy ᵭ.ậ..℘ “Tránh xa tôi ra. Ông bị điên rồi”

“Tôi không điên! Là em ép tôi. Tôi nhất định phải có được em đêm này”

Không gian trong xe ô tô quá chật hẹp, cô không thể nào chạy được. Cứ ngã xuống một cái thì ς.-ơ τ.ɧ.ể ông Bảo cũng đã vồ ngay tới thân thể cô. Người đàn ông cao lớn này tuy tuổi đã cao nhưng trong lúc này, sức ông ta cứ như mãnh thú. Chiếc áo ngoài của ông ta đã bị cởi bung ra, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể mồ hôi bóng nhẫy.

“Diệp Chi” Ông ta kêu lên khi ς.-ơ τ.ɧ.ể mình đã chạm được vào ς.-ơ τ.ɧ.ể Diệp Chi. Chiếc áo ngoài của cô cũng bị xé rách lột thành hai mảnh quăng đi. Cơ thể Diệp Chi run rẩy trong chiếc váy mỏng. Nhìn thấy cảnh này, ς.-ơ τ.ɧ.ể ông Bảo càng trở nên hung hãn như thác lũ, mắt ông ta hau háu nhìn xuống ς.-ơ τ.ɧ.ể, cô thẫn thờ giây lát rồi bất chợt thò tay vào cổ ռ.ɠ-ự.ɕ cô định xé rách thì bỗng ông ta kêu lên

“Á…” Miệng Diệp Chi ngậm chặt lấy tay ông ta cắn một miếng đau điếng. Ông Bảo theo phản xạ liền thả tay mình xa, lấy tay còn lại xoa lấy mu bàn tay mình đau đớn. Chỉ chờ có vậy, Diệp Chi đã kịp mở tung cửa bỏ chạy. Nhưng ς.-ơ τ.ɧ.ể cô vừa lọt qua cửa thì chiếc váy bị mắc lại. Ông Bảo giật mình túm tà váy lại. Diệp Chi cố sức kéo lê chiếc váy, tà váy mỏng bị sức mạnh kéo đi.

“Tạch” tiếng vải vóc bị xé toạch vang lên. Chiếc váy đã bị dứt khiến Diệp Chi ngã lăn xuống đường. Ông Bảo thấy vậy liền vội lao về phía cô thì bất ngờ từ đâu một cú đấm trời giáng vào mặt ông ta.

“Lão già khốn khϊếp”

Diệp Chi ngước lên nhìn. Người đàn ông đó chính là Đức Tuấn. Anh vừa chạy đến đây thì thấy cảnh một cô gáι đang cố chạy thoát ra khỏi một chiếc xe hơi. Đoán biết có chuyện xấu đối với cô kia nên anh vội xuống xe chạy đến, không ngờ cô gáι này lại chính là Uyên Linh của anh.

“Thằng nhãi này! Mày dám xen vào việc của tao” Ông Bảo bị ngã nhưng cố đứng dậy xông vào Đức Tuấn. Đức Tuấn đang cúi xuống đỡ Uyên Linh lên thì bất ngờ bị ông Bảo ᵭάпҺ cho một cú từ sau lưng ngã sấp vào người cô.

“Đức Tuấn” Uyên Linh kêu lên.

Đức Tuấn liền đứng phắt dậy, quay lại phía sau dang chân đạp một cú thật mạnh về phía ông Bảo khiến ông ta ngã lăn quay ba bốn ʋòпg rồi nằm im tại chỗ.

“Uyên Linh! Em có sao không?”

Đức Tuấn cúi xuống, cởi chiếc áo ngoài của mình ra rồi khoác cho Uyên Linh. Cô vẫn còn run rẩy sợ hãï.

“Đức Tuấn” cô ôm chầm lấy anh khóc nức nở.

“Được rồi! Không sao rồi. Để anh đưa em vào nhà”. Đức Tuấn bế bổng Uyên Linh lên rồi đi về phía cổng chung cư bỏ mặc ông Bảo vẫn đang thoi thóp với tay nhìn theo.

“Diệp Chi! Không được!” Ông ta kêu lên khe khẽ rồi bất lực nằm xuống. Cơ thể không thể đứng dậy được nữa rồi, toàn thân ông ta rã rời, chân tay mềm nhũn.

***

Đức Tuấn đưa Uyên Linh đến phòng số 7. Một tay bế Uyên Linh, chân phải co lên làm điểm ʇ⚡︎ựa, tay còn lại quẹt thẻ từ. Cánh cửa từ từ mở ra, Uyên Linh nhíu mắt bởi ánh sáng của đèn điện. Đức Tuấn bế thẳng cô vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cơ thể Uyên Linh nhỏ bé được ủ trong chiếc áo khoác của Đức Tuấn vẫn co ro không muốn rời khỏi. Mắt cô ướt nhòe.

“Không sao rồi Uyên Linh” Đức Tuấn cúi xuống hôn lên trán cô rồi từ từ cởi chiếc áo khoác ngoài ra. Uyên Linh bất ngờ ôm lấy cổ anh.

“Đức Tuấn” Cô kêu lên, nước mắt tuôn rơi, hai tay vẫn run run như chưa hoàn hồn. Phải rồi, làm sao có thể bình tĩnh ngay được khi cô vừa thoát khỏi một cuộc cưỡng hϊếp kinh hoàng. Nếu không có Đức Tuấn kịp thời đến cứu, chắc chắn đêm nay cô đã bị lão già đó làm ทɦụ☪ rồi.

“An toàn rồi Uyên Linh!”

Đức Tuấn quàng tay mình qua vai Uyên Linh dỗ dành. Lúc nãy anh thật sự muốn dang tay ᵭ.ậ..℘ ૮.ɦ.ế.ƭ tên già кнốикιếρ đó. Nếu không thấy Uyên Linh đang co ro sợ hãï nằm dưới đất thì chắc chắn anh còn ra tay thêm mấy phát nữa. Cú đáp lúc nãy cũng khá mạnh, không biết lão già ta có may mắn thoát ૮.ɦ.ế.ƭ hay không. Đức Tuấn cũng chẳng quan tâm đến. Anh chỉ muốn bế Uyên Linh tránh xa cái cảnh tượng nhơ nhớp, xấu xa đấy. Hai lần Uyên Linh suýt bị cưỡng hϊếp cũng chính là hai lần Đức Tuấn đã kịp thời đến để giải cứu cô. Chứng kiến cảnh người con gáι mình yêu bị kẻ khác làm ทɦụ☪, có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chứ? Nhưng Đức Tuấn phải bảo vệ cô trước, không thể để sự ích kỷ trong lòng mình khiến Uyên Linh bị tổn thương hơn nữa.

Số kiếp dường như có một sự sắp đặt sẵn mà không thể giải thích được.Từ ngày khẳng định Diệp Chi chính là Uyên Linh, Đức Tuấn luôn muốn đến thăm cô, muốn hỏi cô nhiều chuyện mà anh không biết về cô. Ba năm qua có quá nhiều điều muốn nói nhưng Uyên Linh lại không muốn nói. Thậm chí ngay địa chỉ nhà cô, Uyên Linh cũng không cho Đức Tuấn. Sau cuộc gặp gỡ giữa hai người ở nhà Công Lý, Uyên Linh đã đoán trước sẽ có nhiều điều không hay xảy ra nên cô hạn chế không dám gặp Đức Tuấn nữa. Ngay cả điện thoại cô cũng không nghe. Cô muốn yên lặng nghe ngóng động tĩnh bên ông Bảo thế nào rồi mới hành động tiếp. Không ngờ Hồng Diễm quá cao tay, cô ta đã tìm ra bí mật của Uyên Linh quá nhanh như vậy. Đức Tuấn không còn cách nào khác khi Uyên Linh không cho địa chỉ nhà. Anh đành cho người theo dõi bí mật và cuối cùng cũng tìm được nhà cô. Chính là hôm nay khi nhân viên của anh đưa địa chỉ nhà Uyên Linh, Đức Tuấn đã vội vàng ʇ⚡︎ự mình lái xe tìm đến dù trời đã rất khuya rồi. Chỉ cần nhìn thấy nơi cô sinh sống, Đức Tuấn cũng cảm thấy yên tâm rồi. Nhưng thật không ngờ, vừa tìm được đến nơi thì anh đã chứng kiến ngay cảnh tượng tồi tệ này. Uyên Linh của anh đang bị chính kẻ thù không đội trời chung của mình đang ra sức chiếm đoạt. Đức Tuấn như con mãnh thú bị kẻ địch đụng vào lãnh địa của mình chỉ muốn một phát ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ hắn. Nhưng còn Uyên Linh Ϯộι nghiệp của anh đang nằm co ro sợ hãï, anh không thể bỏ mặc.

Đức Tuấn lặng im ôm chặt Uyên Linh trong lòng mình chờ cho cô bĩnh tĩnh lại. Uyên Linh vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn khóc một lúc. Sợ hãi, tủi ทɦụ☪, xấu hổ… tất cả cảm xúc lẫn lộn cùng òa về một lúc dâng lên. Uyên Linh không còn đủ sức để tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cỏi, lạnh lùng, kiêu hãnh như mọi khi nữa. Sự yếu đuối của cô đã hoàn toàn bộc phát khi nằm trong ʋòпg tay của Đức Tuấn, người đàn ông mà cô yêu nhất tгêภ đời này. Uyên Linh để mặc tất cả, không cố chứng tỏ cũng chẳng gượng gạo, hoàn toàn thả lỏng trước mặt anh. Uyên Linh bây giờ mới chính là bản thân cô 3 năm trước đây. Đức Tuấn cảm giác như mình vừa tìm được người vợ mà anh từng bao năm tìm kiếm và mong mỏi ấy. Anh vỗ vỗ vào lưng cô dịu dàng cho tới khi không còn nghe thấy tiếng nấc nào nữa.

Đức Tuấn ngừng lại. Hình như Uyên Linh đã không khóc nữa rồi. Đầu cô gục vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh mềm nhũn. Anh nâng đầu cô dạy. Đôi mắt mệt mỏi của Uyên Linh đã nhắm nghiền, những giọt nước mắt còn vương vương tгêภ hàng mi dài rủ xuống. Đức Tuấn ngửa đầu Uyên Linh xuống tay mình. Tay kia lau nhẹ mi mắt cô. Lúc này nhìn cô thật thoải mái. Bao nhiêu mệt nhọc, toan tính đã bay biến. Con người ta dù có thế nào thì khi ngủ cũng là giây phút thư thái nhất. Nhìn Uyên Linh thật đẹp, giống như một cô công chúa đang ngủ say.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77