Chồng cũ
CHỒNG CŨ
Anh hẹn chị ở nơi cuối sân ga
Tách caffe lúc chiều tà đã nguội
Vừa thấy anh chưa buông lời chào hỏi
Chị đã cau mày ” Anh tệ thế ư ?
Bao năm rồi chẳng mua nổi chiếc xe
Có chuyện chi mà hẹn tôi cần gặp ”
Anh cười trừ, tính chị hay xéo xắt
Bao năm rồi anh sống đã thành quen
Từ bận ra toà ký giấy ly hôn
Hai người thôi cũng không còn gặp nữa
Anh để lại cho chị hết nhà cửa
Chỉ nhận mình xin được phép nuôi con
Anh biết chị chẳng níu giữ bé Hương
Nó khuyết khuyết bị thiểu năng trí tuệ
Trong mắt chị, anh là người dở tệ
Có đứa con cũng chẳng vẹn hình hài
Đã nhiều lần chị chì chiết chê bai
Trách móc anh, coi con như gánh nặng
Chị bảo anh là đàn ông vô dụng
Chẳng có tài tháo vát giống người ta
Chắc có lẽ chị ngỡ xứ cờ hoa
Sướng như tiên, ai cũng giàu như nước
Chị đâu biết, rằng mấy mươi năm trước
Để có được tấm giấy đón chị sang
Mất mấy năm anh cật lực đi làm
Để tích cóp, còn thêm ca buổi tối
Tính anh hiền chẳng phải người ăn nói
Chị bảo cù lần nên quyết ly hôn
Biết phận mình anh lặng lẽ ký đơn
Hai bố con rời khỏi ngôi nhà cũ
Chị lấy chồng chừng nửa năm sau đó
Chẳng thăm con chỉ gọi có đôi lần
Cảnh gà trống anh chật vật mấy năm
Vừa đi làm vừa chăm con gái nhỏ
Bé Hương khờ nhưng rất biết thương Bố
Chẳng mấy khi để bố phải ưu phiền
Nhưng phận người đâu có được bình yên
Hồi đầu năm anh ốm liền cả tháng
Hôm bác sĩ hẹn trao tờ giấy khám
Ông nhìn anh thương cảm báo tin buồn
“Tôi rất tiếc, chẳng còn cách nào hơn
Bệnh của anh ung thư giai đoạn cuối ”
Cả đất trời như tối sầm chới với
Ôi cuộc đời nghiệt ngã đến vậy sao
Không có anh bé Hương sống thế nào
Đau xót quá, con anh còn thơ dại
Đã mấy tháng sau khi được xuất viện
Anh vẫn đi làm và ráng chăm con
Phải dạy dỗ cho con bé nhiều hơn
Để mai này nó vẫn còn bước tiếp
Nó ngây thơ cũng không hề hay biết
Nhưng thấy bố buồn ánh mắt trầm tư
Anh lặng lẽ đã viết một bức thư
Dặn dò con và để trong chiếc hộp
Một ngày kia thế nào nó cũng đọc
Để nó bớt buồn khi bố rời xa
Anh nghĩ rằng chỉ có mẹ có cha
Hiểu được con và thương con mình nhất
Nhưng có điều anh không dám nói thật
Nên tạm thời phải dối gạt chị thôi
Anh nhìn chị như khẩn khoản bùi ngùi
“Trông giúp con, vài tháng thôi em nhé ”
Cũng từ bữa bé Hương sang nhà Mẹ
Nó ưu tư luôn quanh quẩn trong phòng
Ít nói chuyện và ngày ngày đợi mong
Cuộc điện thoại để hỏi thăm từ bố
Nó cũng biết mẹ chẳng hề thương nó
Chắc là vì đã hứa với bố thôi
Đứa em trai mẹ cũng chẳng cho chơi
Ngôi nhà rộng nó như người xa lạ
Thấy cậu em có cây đàn đẹp quá
Nó mân mê vẻ rất muốn lại gần
Ở trên trường nó nhận được giấy khen
Về thành tích chơi dương cầm giỏi nhất
Bữa nó ngồi vào liền bị mẹ quát
Bảo tránh xa không lại hỏng cây đàn
Nó buồn lòng chỉ còn bố ủi an
Không biết sao bữa rày bố ít gọi
Nó nhớ bố, muốn được nghe giọng nói
Vì bố thương chẳng mắmg nó bao giờ
Mới đêm rồi lúc ngủ nó nằm mơ
Rằng bố bảo bố không về được nữa
Hai ngày rồi nó lì lì bỏ bữa
Cứ ở trong phòng nói gọi chẳng nghe
Đêm hiu hắt gió lành lạnh đã khuya
Chị trở giấc nghe tiếng đàn réo rắt
Khẽ rón rén đi xuống căn phòng khách
Chợt sững sờ chị nhìn thấy bé Hương
Ngồi trước dương cầm như một cô tiên
Bài “Cha ơi” nó say xưa đàn hát
Nó gọi Cha và hình như nó khóc
Giọng ngân lên nghe thổn thức vô cùng
Chị bước tới và ôm nó sau lưng
Lau đôi mắt còn đang ngân ngấn lệ
Nó nghẹn ngào đưa tờ giấy cho mẹ
” Bố đi rồi, không về được nữa đâu
Bức thư này bố đã viết từ lâu
Vì muốn con về sẽ ở bên Mẹ
Nhưng không đâu, hãy yên lòng mẹ nhé
Ít ngày thôi con sẽ trở lại trường
Không phiền mẹ để mẹ sẽ chăm em
Ở nội trú mọi người thương con lắm”
Tay run run, chị cầm tờ giấy trắng
Đọc mấy dòng nét chữ cứ nhoè đi
Qua ô cửa nhấp nháy ánh sao khuya
Vai cứ rung lên và rồi bật khóc
Chị gục xuống bàn nói trong tiếng nấc
” Em là người đã có tội với anh ”
Tiếng dương cầm cứ vẳng mãi trong đêm
” Cha ơi Cha… ” lời bé Hương thống thiết…
Thơ: Cuối Trời Mây Trắng
Phỏng theo một câu chuyện thật xúc động(chưa rõ tên Tác giả)