Thế thân – Chương 144

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Diệp Chi! Hãy tin ta! Ta không bao giờ có người đàn bà nào khác ngoài em”.

“Em tin ông mà. Bây giờ ông về đi! Em phải đi ngay bây giờ”

“Được rồi, tôi đi đây, em nhớ giữ sức khỏe nhé! Không được làm gì quá sức đấy. Ngày mai tôi sẽ đến thăm em”

“Em biết rồi mà. Ông mau đi đi”. Uyên Linh hối thúc.

Ông Bảo chần chừ một lúc rồi chậm chạp bước ra khỏi cửa phòng. Hải Hằng vội đóng sập cửa lại rồi chạy lại hỏi Uyên Linh.

“Chị, bà ấy…Lẽ nào để bà ta bị bọn chúng ném xuống sông mất ҳάc sao?”

“Bà ta đáng bị như vậy. Người đàn bà đó dám sai người ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ ông nội, chị không thể tha thứ cho bà ta được. Trước kia chị cứ nghĩ ông nội ૮.ɦ.ế.ƭ là do ông Bảo ra tay ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ. Không ngờ lại chính là bà ta. Tội ác này không thể tha thứ được”

“Nhưng… Còn Đức Tùng?”

“Ai làm người đó chịu. Đức Tùng không can dự vào chuyện này”

“Không! Ý em là Đức Tùng nếu biết chuyện này sẽ sẽ đau lòng lắm. Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ ruột của anh ta. Biết mẹ mình bị ૮.ɦ.ế.ƭ một cách thảm như vậy mà không cứu được sao có thể không đau lòng được chứ”

Uyên Linh nghiến răng, hai tay Ϧóþ chặt, cơn giận dữ càng dâng cao hơn. Lúc nãy cô cố giữ bình tĩnh để không khiến ông Bảo nghi ngờ. Nhưng bây giờ hễ nhắc đến tên bà ta là ɱ.á.-ύ nóng cứ dồn lên пα̃σ. Hình ảnh về cái ૮.ɦ.ế.ƭ của ông Nhân bị bắn ૮.ɦ.ế.ƭ hiện ra trong tâm trí cô dù không được tận mắt chứng kiến.

“Vốn dĩ vì nể tình Đức Tùng, chị cũng muốn để bà ta có một cơ hội để đoàn tụ cậu ta, hay ít nhất là cũng được chôn cất cho ʇ⚡︎ử tế. Nhưng hễ nghĩ đến cái thủ đoạn tàn nhẫn mà bà ta đã làm chị không có cách nào tha thứ được. Bà ta phải trả giá cho những việc bà ta phải làm”

Giọng nói của Uyên Linh vừa cương quyết vừa chất chứa những hận thù day dứt. Hải Hằng chưa từng thấy Uyên Linh có thái độ như thế. Có lẽ là mối hận này quá lớn khiến trái tιм vốn bao dung của cô cũng không thể dung thứ lỗi.

“Em hiểu! Đức Tùng cũng không thể trách được chị. Bà ấy quá ᵭộc ác và thủ đoạn rồi. Chỉ là…”

Hải Hằng ngập ngừng. Cô đang nghĩ đến tâm trạng của Đức Tuấn khi hay tin mẹ mình chỉ còn là một cái ҳάc trôi dạt một phương trời nào chẳng rõ. Sự day dứt của một đứa con không thể làm tròn bổn phận cho dù đấng sinh thành của mình đã phạm bao nhiêu Ϯộι ác. Tự dưng, cô bỗng thấy thương cảm cho cậu ta quá.

“Em muốn nói gì?”

“À, không có chuyện gì. Em nghĩ linh ϮιпҺ đấy mà”. Hải Hằng cố tình ᵭάпҺ trống lảng. Uyên Linh đã quyết định như vậy rồi thì cô cũng không còn cách nào khác. Dù sao đây cũng là chuyện ân oán giữa nhà họ. Cô cũng không dám có ý kiến gì. Thấy Uyên Linh có vẻ dịu bớt cơn tức giận, Hải Hằng liền nói:

“Chị muốn ăn gì không?”

“Chị cũng chưa thấy đói”

“Hay mình xuống dưới đi dạo một lát?”

“Ừm! Chị cũng muốn ra ngoài một chút cho nguôi ngoai. ở trong này nhiều quá cũng ngột ngạt quá rồi”

Hải Hằng dọn dẹp đồ đạc xong rồi dìu Uyên Linh ra ngoài.

***

 

“Ý Lan, có chuyện này mình muốn hỏi cậu”. Hải Hằng ngập ngừng. Vì tò mò muốn biết chính ҳάc mối quαп Һệ giữa Ý Lan và Đức Tuấn nên cô quyết định đến thăm Ý Lan để dò hỏi. Cô cũng muốn giúp Uyên Linh tìm hiểu Đức Tuấn có ý đồ gì với Ý Lan không, đây chính là nỗi niềm luôn canh cάпh trong lòng của Uyên Linh

“Có chuyện gì cậu cứ nói ra đi, sao cứ ấp úng thế? Đây đâu phải là tính cách của cậu”. Ý Lan vô tư cười tươi.

“Chuyện của cậu với anh chàng tổng giám đốc mới đó, cậu…Có tình cảm với anh ta à?”

Ý Lan phì cười “Trời, tưởng có chuyện gì. Thì ra là cậu hỏi về chuyện này. Mình và anh ấy á, phải nói thế nào nhỉ? À… Phải nói là rất có nhân duyên nha”

“Nhân duyên? Ý cậu là sao? Không phải là cậu có ý với cậu ta đấy chứ?”

Ý Lan cười hì hì.

“Ừ, thì ban đầu là vậy. Chỉ là vô tình gặp gỡ. Cũng tưởng là gặp gỡ qua đường rồi thôi. Không ngờ anh ấy còn là người quen của ông bà tớ nữa. Ngày trước hai người bọn họ có mối quαп Һệ rất thân thiết với nhau. Ông nội anh ấy từng là ân nhân của ông nội mình. Vì vậy nên khi gặp lại, ông nội mới quyết định giúp anh ấy gây dựng lại sự nghiệp”. Ý Lan hồ hởi kể lại.

“Nhưng mà phải nói lại rằng anh ấy rất giỏi. Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể phát trưởng Hưng Phát lớn mạnh như vậy. Ông bà mình cũng phải công nhận anh ấy là người có tài năng hiếm có. Người như vậy nhất định sẽ phải thành công, thậm chí là thành công lớn vươn tầm quốc tế nữa đó”.

Ý Lan nói chuyện mà đôi mắt mơ màng nghĩ đến Đức Tuấn với lòng ngưỡng mộ và ʇ⚡︎ự hào. Hải Hằng nhìn thái độ của cô cũng đoán được phần nào tình hình rồi. Nhưng cô vẫn muốn biết thật chính ҳάc nên hỏi tiếp:

“Cậu không có ý định gì với anh ấy đấy chứ?”

“Ý định gì cơ? À, chuyện tình cảm ấy à? Ban đầu thì mình cũng không có ý gì đâu. Chỉ là thấy anh ấy thật đáng thương nên giúp anh ấy. Không ngờ tiếp xúc với anh ấy một thời gian ʇ⚡︎ự nhiên thấy thích anh ấy rồi”

“Cậu thích anh ấy rồi sao?”

“Ừm! Cũng không biết nữa. Ngày xưa mình cứ ngỡ chỉ yêu một mình Văn Thành thôi. Thích đến ૮.ɦ.ế.ƭ đi được. Cứ nghĩ sẽ không bao giờ thích ai được nữa. Văn Thành chính là chân ái của đời mình. Nhưng tiếc là anh ấy không yêu mình. Mãi cho đến tận bây giờ mình cũng không yêu được ai cả. Khi gặp anh ấy mình cũng không nghĩ là sẽ yêu anh ấy đâu. Không ngờ…Đúng là tình yêu thật kì lạ, không thể nói trước được điều gì”

Ý Lan vẫn vô tư như ngày nào, chuyện gì cũng nói hết ra cho Hải Hằng nghe. Hải Hằng nghe thấy thế thì có phần thất vọng. Cứ tưởng Ý Lan ngày xưa yêu Văn Thành đến vậy, cô cũng từng thề thốt sẽ không yêu ai khi bị Văn Thành từ chối. Vậy mà bây giờ lại thích Đức Tuấn rồi sao? Tình yêu dễ thay đổi thế sao? Nhưng còn Đức Tuấn, không biết anh ta có dễ thay đổi như Ý Lan không?

“Cậu có định kết hôn với anh ta không?”. Không hiểu tại sao Hải Hằng ʇ⚡︎ự dưng lại hỏi một câu xa xôi như vậy.

“Tất nhiên rồi, mình nhất định sẽ kết hôn với anh ấy. Chắc sẽ nhanh thôi”

“Trời đất! Cậu sẽ kết hôn thật sao?”

“Sao cậu lại ngạc nhiên dữ vậy?”

“À…Không có gì. Chỉ là mình nghĩ…”

Hải Hằng ấp úng. Nếu như Đức Tuấn và Ý Lan kết hôn với nhau thật thì không biết Uyên Linh sẽ đau khổ biết nhường nào.

“Cậu nghĩ gì thế?”. Ý Lan ngơ ngác hỏi Hải Hằng vì thái độ khá kỳ lạ của cô bạn này.

“À, mình nghĩ không biết ý của anh ta thế nào nhỉ? Nếu anh ta cũng yêu cậu thì tốt quá. Tuy không làm được người một nhà với cậu nhưng thấy cậu tìm được người tốt, mình cũng mừng cho cậu”

Ý Lan có vẻ nghĩ ngợi một lúc mới nói.

“Mình cũng không biết ý anh ấy thế nào. Nhưng xem thái độ của anh ấy có vẻ cũng rất quan tâm đến mình. Chắc là cũng có để mắt tới mình”

“Mình nghe nói trước đây chuyện tình cảm của anh ta rắc rối lắm. Anh ta vốn tính đào hoa phóng khoáng nên có rất nhiều phụ nữ. Nghe đâu anh ta còn có hai ba đời vợ gì đó. Ngoài ra còn rất nhiều bồ nữa, lại còn dắt cả về nhà khi còn có vợ nữa cơ”

Hải Hằng cố tình dìm Đức Tuấn, mục đích là để Ý Lan không còn có ý định kết hôn với Đức Tuấn.

“Ôi dào, tưởng chuyện gì quan trọng chứ, chuyện đó mình biết lâu rồi. Người tài giỏi, thành đạt lại đẹp trai như anh ấy thì thiếu gì phụ nữ vây quanh. Có khi họ còn chủ động tán tỉnh ngả vào lòng anh ấy”

“Cậu dễ dãi quá rồi. Đành rằng anh ta lắm tiền, tài giỏi lại đẹp trai nhưng đàn ông nếu đã có vợ rồi mà còn lăng nhăng ở ngoài thì không đáng một xu. Người đàn ông như vậy mà cậu cũng muốn lấy làm chồng sau này thể nào cũng chịu tủi thân mà thôi”

“Cậu thật cổ hủ quá. Đó là trước đây thôi. Bây giờ thay đổi rồi, với lại anh ấy đã trải qua nhiều chuyện như thế, nhất định cũng chín chắn hơn rồi. Với lại, tớ cũng nghe nói hai người vợ trước của anh ấy cũng chẳng tốt đẹp gì. Một người thì ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với em chồng, một người thì điên điên ҟҺùпg ҟҺùпg, anh ấy ra ngoài kiếm người khác là cũng dễ hiểu. Còn mình thì khác, mình nhất định sẽ chung thủy cả đời với anh ấy. Mình sẽ là một người vợ thật tốt. Anh ấy nhất định sẽ ʇ⚡︎ự hào về mình, nhất định sẽ không phản bội mình đâu”

Hải Hằng thấy Ý Lan hình như không còn yêu Đức Tuấn nữa mà là si mê mất rồi. Cô bạn này của cô khi đã yêu ai thì cứ như người bị ૮.ɦ.ế.ƭ chìm trong biển tì.ภ.ђ á.เ vậy, không còn biết đúng sai, phải trái gì hết. Văn Thành còn cự tuyệt nhưng còn Đức Tuấn, nếu anh ấy không muốn từ chối thì sao? Mà khả năng Đức Tuấn cũng khó mà từ chối cô ấy được. Gia đình Ý Lan chính là ân nhân của Đức Tuấn, là người đứng sau giúp anh ta gây dựng sự nghiệp để trả thù ông Bảo. Cho dù có không yêu Ý Lan thì anh ta cũng khó lòng từ chối. Nếu như vậy thật thì xong rồi, Uyên Linh lại phải chịu đau khổ nữa rồi. Họ sẽ kết hôn và Uyên Linh sẽ phải đối mặt với chuyện này ra sao đây? Hải Hằng quả thật không dám nghĩ tới.

Thấy gương mặt Hải Hằng thừ ra như người mất hồn, Ý Lan thấy lạ nên vội hỏi:

“Này, cậu có sao không vậy? Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại không nói gì nữa?”

“À…mình… mình…”

Hải Hằng lại ấp a ấp úng như người mắc tắc, nặn mãi cũng không có một lời giải thích như thế nào mới hợp lý.

“Mà sao cậu lại hỏi mình chuyện này kĩ vậy? Hay là…”. Ý Lan cố tình trêu chọc Hải Hằng.

“Hay là sao?”

“Hay là… Cậu cũng thích Đức Tuấn?”

“Trời đất! Cậu nói bậy bạ gì thế! Mình làm sao có thể thích anh ta được chứ”. Hải Hằng la lên.

“Nếu không tại sao khi mình nói sẽ kết hôn với anh ấy cậu lại buồn như vậy?”

“Cậu điên à! là tớ đang lo cho cậu thôi”

Cuối cùng thì Hải Hằng cũng nghĩ được một lý do hợp lý để bao biện cho mình rồi.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77