Thế thân – Chương 74

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Tôi có chuyện này muốn hỏi anh”

“Chuyện gì?”

“Chuyện bài báo đó. Tại sao anh lại nhúng tay vào?”

“Vì nó có liên quan đến tôi”

“Không phải chứ? Rõ ràng bài báo đó là nhằm vào tôi. Nhưng tôi không nghĩ là anh ra mặt dàn xếp là vì tôi. Tôi biết anh hận tôi đến mức nào. Anh không thể giúp tôi được”

“Hận cô?”
Câu nói của Uyên Linh khác nào như mũi giáo đâm thẳng vào tιм Đức Tuấn.
“Không phải sao? Ngay cả mặt tôi anh còn không muốn nhìn”
Đây chính là câu nói mà Đức Tuấn đã đuổi Uyên Linh ra khỏi nhà lúc gặp cô và Đức tùng ở nhà ông Nhân. Cũng không ngờ Uyên Linh lại xéo xắt đến vậy.
“Phải đấy! Tôi rất hận cô! Hận đến xương tủy. Đời này kiếp này tôi sẽ không ngừng hận cô! Cô vừa lòng rồi chứ?”

Đức Tuấn bất ngờ lớn tiếng khiến Uyên Linh cũng ngỡ ngàng. Anh ta đang bị kích động mạnh bởi những câu nói khích bác hồi nãy của Uyên Linh.
“Anh vẫn như ngày nào! Vẫn nổi nóng một cách vô lý như vậy”
Uyên Linh cố lấy lại vẻ điềm nhiên, nhẹ nhàng cầm ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ.
Thái độ thản nhiên quá đỗi của Uyên Linh khiến cơn giận của Đức Tuấn cũng trùng xuống. Nhận ra mình đã hành động quá khích rồi, Đức Tuấn có vẻ xấu hổ trước Uyên Linh. Cô ấy dù sao cũng không còn là vợ anh nữa. Mà trở thành một đối thủ ngang hàng với anh tгêภ thương trường. Hành động như vừa rồi chẳng phải đã khiến cô càng coi thường anh sao.
“Nếu anh đã không muốn nói thì thôi vậy.Tôi cũng không ép anh. Tôi có việc phải đi ngay rồi. Hẹn gặp lại sau”

Uyên Linh lịch cười chào Đức Tuấn rồi đứng dậy đi một cách thản nhiên, không hề tỏ ra chút cảm xúc gì trước anh. Mặt lạnh tanh đến nỗi Đức Tuấn cũng phải kinh hãi.
Đức Tuấn ngồi lại một mình. Ngẩn ngơ nhìn theo bóng Uyên Linh cho đến khi khuất dần. Thái độ tỉnh bơ của Uyên Linh khiến anh ta vừa thất vọng vừa đau lòng. Trước lúc gặp càng háo hức bao nhiêu thì bây giờ càng thất vọng bấy nhiêu. Sự hờ hững của Uyên Linh khiến anh ta dằn vặt còn hơn những lời ҳúc ρhα̣m, mỉa mai.
“Cô ấy nghĩ rằng mình hận cô ấy thật sao? Uyên Linh! Lẽ nào em không cảm nhận được chút tình cảm nào từ anh sao? Em ghét anh đến thế sao? Không còn sót lại chút tình cảm nào cho anh sao Uyên Linh?”.
Đức Tuấn như người mất hồn, ngồi hồi lâu ở quán cà phê mãi đến chiều tối. Mấy nhân viên phục vụ cứ đứng xì xầm mãi. Sợ anh ta có vấn đề về tâm lý liền lại nhắc nhở.
“Thưa quý khách! Có cần giúp đỡ gì không ạ?”
Lúc này Đức Tuấn mới bừng tỉnh, vội nhìn đồng hồ thì đã 6 giờ chiều. Trời đã nhập nhoạng tối.
“Không cần! Cảm ơn”
Đức Tuấn rút tiền để lên bàn rồi vội rời khỏi.
***

“Cậu đi đâu vậy, cô Hồng Diễm có đến đây tìm cậu mà không thấy?”
Bà Mai nghi ngại khi thấy vợ chồng họ, người trước kẻ sau đến nhà mà không gặp nhau. Mặt người nào cũng vô cùng khó coi. Đức Tuấn không trả lời, có vẻ là không nghe thấy lời bà Mai nói.
“Ông dùng cơm chưa?”
“Đã dùng rồi ạ. Cậu có ăn không tôi dọn luôn?”
“Tôi không đói. Tôi muốn vào thăm ông”
“Vâng”
Đức Tuấn thẫn thờ đi vào phòng ông Nhân nhưng không thấy ông đâu cả liền hốt hoảng gọi bà Mai.
“Bà Mai! Ông không có trong phòng”
“Xin lỗi cậu chủ! Tôi quên mất! Ông đang ngồi ngoài vườn. Hồi nãy ông kêu tôi dẫn ông ra đó hóng mát”
Đức Tuấn liền chạy ra vườn tìm ông Nhân. Ông đang ngồi ở tгêภ ghế đá. Nơi mà gia đình thường tụ tập khi bố mẹ Đức Tuấn vẫn còn sống. Từ khi mất trí nhớ, ông Nhân thường hay nhớ lại những cảnh quân quần của gia đình như thế này. Dạo này còn nhớ cả được tên của bố mẹ Đức Tuấn. Dường như khi trí nhớ mờ nhạt, con người ta thường hay nhớ đến những kí ức vui vẻ nhất, những thời khắc đáng nhớ nhất của cả đời người. Nhiều khi như ông Nhân thế mà lại hay. Chẳng phải nhớ đến những kí ức buồn đau, khổ пα̃σ.
“Ông”
Đức Tuấn đứng từ xa gọi ông Nhân. Ông quay lại về phía tiếng gọi nhìn thấy Đức Tuấn liền vẫy tay lại.
“Lại đây! Nào ngồi xuống”
Ông Nhân chỉ xuống ghế chỗ Đức Tuấn ngồi xuống. Hình như còn điều đó chưa đủ, ông nghiêng đầu, nhăn trán suy nghĩ chốc lát rồi hỏi.
“Uyên Linh, chưa về hả?”

Câu hỏi của ông Nhân khiến Đức Tuấn nhoi nhói trong lòng.
“Uyên Linh… Cô ấy”
“À… Hiểu rồi! Chưa về! Còn bận chưa về”
Ông Nhân gật gật tỏ ra mình đã hiểu lý do vì sao Uyên Linh không đi cùng Đức Tuấn. Trong trí nhớ của ông Nhân, Uyên Linh phải luôn đi cùng với Đức Tuấn. Dạo này ông Nhân dường như nói nhiều và nhớ được nhiều hơn. Đức Tuấn cũng không biết được rằng, ông Nhân nói Uyên Linh bận đi làm là có lý do cả. Cứ cách vài ngày, Uyên Linh thường gọi điện trước cho bà Mai, canh giờ Đức Tuấn không có nhà là lại đến nhà ông Nhân thăm ông. Cô thường xuyên dẫn ông đi dạo trong vườn, nhắc ông nhớ lại nhiều điều nên ký ức của ông dần rõ hơn. Uyên Linh cũng dặn ông rằng, hôm nào cô không về nhà có nghĩa là hôm đó cô bận việc rồi. Ông Nhân cứ thế mà nhớ, Uyên Linh không đến có nghĩa là đang bận.

Đức Tuấn chợt ôm lấy ông Nhân mà khóc. Bỗng dưng như một đứa trẻ vậy, anh đã kìm nén quá nhiều rồi. Không có một ai có thể thấu hiểu. Đức Tuấn không thể chịu đựng được nữa. Muốn bung xõa tất cả.
“Ông! Cô ấy không còn yêu cháu nữa rồi. Uyên Linh của ông đã không còn chút tình cảm gì với cháu. Cô ấy đã quyết định rời xa cháu mãi rồi”
“Uyên Linh rất tốt! Uyên Linh không giận Đức Tuấn”
Ông Nhân vỗ vỗ lưng Đức Tuấn an ủi. Hệt như những ngày thơ bé mỗi khi bị bố la mắng hay ᵭάпҺ đòn oan, anh đều ra mách với ông nội và được ông an ủi như vậy. Đã lâu lắm rồi, anh phải ʇ⚡︎ự mình gồng gánh sự nghiệp của gia đình. Từ khi ông Nhân mất trí nhớ đến nay, gánh nặng lại càng nặng. Rồi sự việc với Uyên Linh khiến tâm tư anh càng trở nên nặng trĩu. Anh thật sự muốn khóc nhưng không có nơi để khóc. Giá như ngày đó anh không trách mắng, không đuổi Uyên Linh, không nhất quyết đòi ly hôn với cô thì đến bây giờ anh ta không ân hận đến mức này. Đức Tuấn có cảm giác như mình đã mất tất cả rồi.
“Cháu thật hồ đồ, đã không nghe lời dặn dò của ông. Cháu đã ᵭάпҺ mất Uyên Linh của ông mất rồi”
Đức Tuấn nằm sấp vùi mặt xuống đùi ông Nhân khóc. Nước mắt nước mũi chảy dài. Nếu có ai bắt gặp cảnh tượng này chắc không thể ngờ được người đang khóc kia là một nam nhi, lại còn là một người luôn tỏ ra kiêu căng, lạnh lùng coi thường thiên hạ. Bây giờ trông anh ta khác nào một cô gáι yếu đuối đang khóc lóc không?

Đức Tuấn dường như cũng chẳng quan tâm đến hình tượng của mình nữa rồi. Để cho ai nhìn chứ. Dù sao cũng là con người cả. Nam hay nữ, yếu đuối hay mạnh mẽ thì cũng đều có những lúc yếu lòng như thế này, cũng cần được thông cảm và sẻ chia. Trở về bên những người mình yêu thương, tin tưởng có thể khiến con người ta có thể sống đúng với bản chất của mình nhất.
“Uyên Linh không đi! Uyên Linh sẽ về. Ngày mai Uyên Linh sẽ lại đến. Đừng khóc”
Ông Nhân vừa xoa xoa lưng Đức Tuấn vừa an ủi. Đức Tuấn nghe thấy câu “ngày mai Uyên Linh sẽ lại đến” liền ngừng khóc.
“Uyên Linh ngày mai sẽ đến sao?”
“Phải! Uyên Linh ngày mai sẽ lại đến thăm ông. Uyên Linh hứa ngày mai sẽ đến. Uyên Linh nói sẽ giữ lời”
“Lẽ nào cô ấy thường xuyên đến đây thăm ông thật sao? Đúng rồi! Dạo này thấy biểu hiện của ông rất lạ. Ông nhớ ra được nhiều điều, nói nhiều hơn và đặc biệt là hay nhắc đến Uyên Linh thường xuyên. Có lẽ là cô ấy đến thật. Lẽ nào cô ấy thật sự muốn tránh mặt mình?”. Đức Tuấn nhủ thầm. “Uyên Linh! Rốt cuộc thì em đang muốn gì? Tại sao lại phải giấu tôi chuyện này? Hay em ghét tôi đến không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa?”
Đức Tuấn càng nghĩ càng khó hiểu. Uyên Linh của anh liệu có thay đổi thật hay không?
***

“Ông nội hôm nay vui chứ ạ?”

Uyên Linh vừa đi bên cạnh vừa dìu ông Nhân đi dạo trong vườn nhà.
“Rất vui! Rất vui”
Ông Nhân hồn nhiên như trẻ thơ.
“Ông nội nhất định phải ăn nhiều cho nhanh khỏe rồi Uyên Linh sẽ đưa ông nội ra ngoài đi chơi nhiều nơi hơn. Ông nội sẽ thấy vui hơn”
“Có Uyên Linh ông nội lúc nào cũng vui cả”
Uyên Linh mỉm cười, ôm chặt cάпh tay ông Nhân.
“Cảm ơn ông nội lúc nào cũng luôn thương Uyên Linh”
Bất chợt ông Nhân dừng lại. Như nhớ ra điều gì đó.
“Nhưng… Đức Tuấn không vui! Đức Tuấn khóc! Đức Tuấn không vui”
Uyên Linh chựng lại nhìn ông Nhân.
“Đức Tuấn… khóc sao ạ?”
“Đức Tuấn khóc! Uyên Linh giận Đức Tuấn rồi”

“Anh ấy nói vậy thật sao ông?”
Ông Nhân nhìn Uyên Linh khẽ gật đầu.
Uyên Linh đỡ ông Nhân ngồi xuống ghế đá rồi ngồi ân cần nói với ông.
“Uyên Linh không giận Đức Tuấn. Uyên Linh rất thương Đức Tuấn. Uyên Linh luôn mong Đức Tuấn có một cuộc sống hạnh phúc. Uyên Linh thương Đức Tuấn giống như thương ông nội vậy đó”
Mắt Uyên Linh rưng rưng muốn khóc. Cứ nói đến Đức Tuấn là lòng cô lại dâng lên nghẹn ngào không sao kìm nén được ҳúc ᵭộпg. Thế mà trước mặt Đức Tuấn cô phải cố tỏ ra là mình không hề để tâm đến anh ta. Càng lạnh lùng, xa cách càng tốt. Điều này quả thực là rất khó khăn với cô. Uyên Linh cũng không ngờ là cô diến tốt đến như vậy. Đến mức ngay cả Đức Tuấn cũng tin là cô ghét anh ta thật.

Nhưng việc Đức Tuấn khóc vì cô thì Uyên Linh không thể ngờ đến. Ông Nhân không biết nói dối. Tâm trí của ông bây giờ như một đứa trẻ. Ông nhìn thấy thứ gì thì sẽ nói y như vậy. Không thể nào ông lại bịa được chuyện Đức Tuấn khóc để lừa Uyên Linh.

Uyên Linh cố nén cơn ҳúc ᵭộпg của mình lại, cố gắng để tâm trạng thoải mái để không ảnh hưởng đến cảm xúc của ông Nhân. Cô nhớ bác sĩ từng dặn, nếu tâm trí ông Nhân luôn sống trong cảnh vui vẻ và thoải mái thì sẽ nhanh chóng hồi phục hơn

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77