Thế thân – Chương 61

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77
Thế thân – Chương 76

Bà Cẩm Thu một tay ôm Đức Tùng đỡ nửa thân người tгêภ cậu ta một bên bấu chặt vạt áo mình kìm nén cơn giận.

“Nếu bà muốn ra khỏi nhà này thì cứ ʇ⚡︎ự nhiên, tôi không ý kiến gì”

Đức Tuấn lạnh lùng ném lại ánh mắt khinh bỉ rồi lên phòng ông Nhân. Bà Mai chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trớ trêu này. Một gia đình nề nếp gia phong bỗng trở thành một chiến trường tranh đua không có hồi kết giữa những người thân ruột ϮhịϮ trong gia đình. Đức Tuấn dường như đã biến thành con người khác vậy, hung hãn và lạnh lùng. “Ông Nhân, ông mau tỉnh lại đi! Nếu không cái nhà này chắc là loạn mất”. Bà Mai thầm khấn nguyện. Gia đình này cũng được gọi là gia đình thứ hai của bà, gắn bó với họ gần cả một đời người, chứng kiến những cảnh tương tàn này làm sao có thể không đau lòng chứ.

Bà Mai nhón nhén đi lên phòng ông Nhân. Đức Tuấn đang ngồi bên cạnh ông Nhân, cả hai đang nhìn ra cửa sổ, khu vườn nhà ông. Khu vườn này chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm của cả gia đình khi bố mẹ Đức Tuấn còn sống. Họ thường cùng nhau ra ngồi dưới tán cây xanh mướt uống trà. Ngoài bãi đất trống, cỏ non xanh mơn mởn kia là chỗ mà Đức Tuấn thường dựng lều chơi ở đó. Đức Tuấn khẽ cười chua chát, tất cả đã không còn như cũ nữa rồi.

Ông Nhân mắt nhìn vô hồn, đùi rung rung như đang đắm chìm trong một vùng ký ức. Có thể với ông bây giờ, không chứng kiến những cảnh tượng đau lòng giữa hai đứa cháu ruột chĩa súng vào nhau lại vô tình trở thành một điều may mắn. Cứ hồn nhiên như một đứa trẻ thế mà lại hay.

“Cậu chủ! Có muốn ăn gì không ạ?”

Bà Mai khẽ gọi Đức Tuấn. Anh ta không nhìn lại.

“Không”

“Từ nãy giờ cậu chưa ăn gì cả. Ông Nhân có cũng đói rồi”

“Mang cơm lên đây cho tôi”

“Dạ”

Bà Mai mang lên một mâm cơm có món canh chua cá diêu hồng mà ông Nhân rất thích. Đây cũng là món ăn mà Uyên Linh thường làm cho ông Nhân anh mỗi khi vợ chồng cô đến nhà.

Đức Tuấn múc một muỗng canh cho vào bát đưa về phái ông Nhân.

“Ông nội! Hôm nay có món canh cá diêu hồng”

Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của món ăn yêu thích của mình, mắt ông Nhân bất ngờ sáng lên. Trong đáy mắt của ông lấp lánh một niềm vui nhỏ.

“Canh cá”

Ông chỉ vào bát canh.

Bà Mai biết ý liền bới một bát cơm trắng để về phía ông. Ông Nhân vui vẻ lấy muỗng xúc một ít cơm trong bát đưa lên miệng rồi lại múc một muỗng canh ăn ngon lành như một đứa trẻ lâu lắm mới được ăn một món ăn ngon.

Bà Mai nhìn thấy vậy không kìm nén được ҳúc ᵭộпg, nước mắt ʇ⚡︎ự nhiên rơi xuống. Bà sụt sịt múc thêm canh vào bát cho ông Nhân. Chẳng cần phải dỗ dành, ông Nhân vẫn ăn hết hai bát cơm trong giây lát.

Đức Tuấn thừa biết ông Nhân đang nhớ đến Uyên Linh. Có thể ông không nhớ rõ được đó là món ăn do Uyên Linh nấu nhưng hương vị quen thuộc của nó khiến ông liên tưởng đến một điều gì đó rất vui vẻ . Đó chính là những kí ức tốt đẹp còn sót lại trong tâm trí ông về Uyên Linh.

Một cảm giác nhoi nhói trong tιм vụt qua trái tιм Đức Tuấn. Anh ta lại không nhớ Uyên Linh sao?

***
Bà Cẩm Thu đưa Đức Tùng vào Ьệпh viện. Vết thương chẳng có gì nghiêm trọng cả, cậu ta chỉ vì quá mệt mỏi trong nhiều ngày nên thể lực bị giảm sút. Chỉ cần nằm nghỉ một vài ngày, ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ là hồi phục.

Mặt Đức tùng hốc hác hẳn, ngủ say như một con mèo ngoan. Tгêภ môi có mấy vết xước nhỏ còn dính chút ɱ.á.-ύ. Trông chẳng giống một gã trai hung tợn, rắn rỏi ngày thường. Bà Cẩm Thu càng nhìn con càng căm giận. “Nó dám ᵭάпҺ Đức Tùng ra nông nổi này, lại còn đuổi mình ra khỏi nhà. Được lắm! Đức Tuấn! Để coi mày hống hách được bao lâu”. Bà Cẩm Thu lầm bầm ʇ⚡︎ự nói với chính mình. Lần này như giọt nước tràn ly. Không thể chịu được sự giẫm đạp của Đức Tuấn nữa rồi. Bà ta nhẫn nhịn Đức Tuấn chỉ vì bảo vệ Đức Tùng, chờ cơ hội. Không ngờ ngày hôm nay Đức Tuấn lại ra tay với cả con trai bà một cách lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy. Chuyện này không thể nuốt trôi.

“Alo! Tôi đây! Hình như ông không muốn trả thù Hoàng Phát nữa. Ông Nhân chỉ mới bị như vậy mà ông đã thỏa mãn rồi sao?”

Bà Cẩm Thu gọi điện cho ông Bảo, cố ý nói khích bác ông ta.

“Ai nói tôi đã thỏa mãn! Như thế thôi thì mới chỉ bằng một cái móng tay những gì mà ông ta gây ra cho tôi”

“Tôi thấy ông không có động tĩnh gì. Đức Tuấn quá lộng hành rồi

“Lại có chuyện gì nữa đây?”

Ông Bảo đoán ngay Đức Tuấn đã làm làm chuyện gì đó khiến bà Cẩm Thu không hài lòng rồi. Ông ta là cáo già, nắm rõ từng điểm yếu của bà Cẩm Thu. Lợi dụng sự ghen ghét đố kỵ của bà ta, ông Bảo đã có ngay một tay trong một cách dễ dàng. Hại được một tập đoàn lớn như vậy không thể chỉ ngày một ngày hai được. Ông ta đã chuẩn bị kế hoạch trả thù từ 20 năm nay.

“Nó dám đuổi tôi và Đức Tùng là khỏi nhà”

“Bà hãy quay lại ngôi nhà đó”

“Ông điên à? Nó đã phát hiện ra tôi là người đứng sau việc hạ ᵭộc. Với lại, chuyện mất mặt như vầy, tôi không làm được”

“Bà giận quá mất khôn rồi. Bà và Đức Tùng ra đi chẳng phải là quá dễ dàng cho nó sao? Quay lại và xin lỗi nó”

“Xin lỗi nó! Ông càng nói càng hồ đồ. Không bao giờ tôi làm một việc điên rồ như vậy”

“Ai bảo bà xin lỗi thật. Chỉ là giả vờ thôi. Nếu một chút ทɦụ☪ như thế bà còn không chịu nổi thì làm sao có thể trả thù được. Tôi sẽ ʇ⚡︎ự có kế hoạch cho bà”

Bà Cẩm Thu lưỡng lự. Đúng là bà ta ra đi như thế này là quá dễ cho Đức Tuấn rồi.

“Nhưng nó chưa chắc đã tin tôi lần nữa”

“Yên tâm! Nó sẽ để bà ở lại nhà. Nó không dám làm gì bà đâu. Dù sao Đức Tùng cũng là em ruột nó. Đương nhiên nó sẽ đề phòng bà hơn. Nhưng chuyện bà được ở trong nhà đó đã là một lợi thế lớn cho chúng ta rồi. Nếu bà dọn ra ngoài thật thì giá trị của bà đối với tôi chẳng là gì cả. Bà ʇ⚡︎ự suy nghĩ và lựa chọn đi”

Tiếng máy tút tút bên đầu dây bên kia. Ông Bảo đã cúp máy. Bà Cẩm Thu ngồi thừ ra nghĩ ngợi.

***
“Cháu gầy đi rồi đấy”

Bà Kim Chung đỡ chiếc vali của Uyên Linh xuống, chỉ chỗ cho cô xếp đồ đạc vào một góc phòng.

“Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi”

“Dạ”

Uyên Linh nhìn xung quanh ngôi nhà. Không gian thật thoải mái và ấm cúng. Ngôi nhà không quá lớn nhưng được thiết kế rất tỉ mỉ và công phu, các gian nhà nhỏ được xây liền kề nhau tạo thành một kiến trúc ᵭộc đáo, nhẹ nhàng, hài hòa với thiên nhiên. Chiều ngang của ngôi nhà được mở rộng gần giống với những ngôi nhà ở nông thôn Việt Nam. Chắc hẳn thiết kế này là ý tưởng của bà Kim Chung. Có lẽ bà Kim Chung còn lưu luyến quê nhà lắm.

“Cháu muốn ra vườn một lát”

“Ồ! Không nghỉ ngơi chút sao?”

“Cháu không thấy mệt ạ! Với lại về đến nhà bác cảm giác thật bình yên”

Bà Kim Chung lấy một ly nước ép hoa quả trong tủ lạnh đưa cho Uyên Linh.

“Được! Đi theo ta”

Uyên Linh ngoan ngoãn bước theo bà Kim Chung.

Ngôi nhà nằm ở ngoại ô nước Mỹ nên không gian khá rộng lớn. Ở mỗi góc vườn được trồng các loại hoa khác nhau, kết hợp hài hòa giữa những cây bụi, cây leo, cây gỗ và những loại đá đủ sắc màu tạo thành hình thù ngộ nghĩnh. Uyên Linh phát hiện hình như bà Kim Chung rất có sở thích vui thú điền viên giống mình.

Ở một góc bên phải ngôi nhà là một khu rộng chỉ trồng toàn hoa hồng, loài hoa mà bà Kim Chung vô cùng yêu thích. Nó vẫn được giữ lại trong ngôi nhà ở Việt Nam, được Văn Thành chăm sóc rất kỹ. Uyên Linh đã sang Mỹ ở một thời gian dài trong thời gian du học nhưng chưa bao giờ đến những ngôi nhà như thế này. Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được tгêภ đất Mỹ xa xôi lại có một nơi thân thuộc và ấm áp như ở quê nhà đến vậy.

Uyên Linh ngước mặt, hít hà mùi hương hoa ngọt ngào đến ngây ngất.

“Thơm quá”

Bà Kim Chung cười nhìn Uyên Linh với ánh mắt trìu mến, cứ mặc cô thả trôi tâm trạng của mình theo gió mây.

“Anh Thành và Hải Hằng chưa về hả bác?”

“Chắc chút nữa Văn Thành về thôi. Bác vừa nhắn cho nó rồi. Còn Hải Hằng, hôm nay có ca trực nên không về. Cháu tắm rửa nghỉ ngơi, tối bác đưa cháu vào thăm ông ấy”

“Mọi người vất vả quá! Cháu xin lỗi vì đã làm phiền mọi người thế này”

“Lại thế nữa rồi. Dù sao ta ở đây cũng không có việc gì làm. Chăm ông ấy cũng là một niềm vui của ta. Không phiền”

Có tiếng xe ô tô đỗ trước cửa nhà.

“Hình như là Văn Thành. Thằng bé này! Về sớm hơn ta nghĩ rồi. Chắc là nôn nóng lắm”

Bà Kim Chung liếc nhìn Uyên Linh khiến cô có chút bối rối. Bà biết rõ, Văn Thành về sớm như thế này là muốn nóng lòng gặp Uyên Linh.

Văn Thành bước vội xuống xe, chân nhanh thoăn thoắt tiến về phía hai người.

“Em sang đây sao không báo trước cho anh”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu như vậy. Dáng vẻ thanh lịch, cao ráo của một vị bác sĩ điển trai như thế này nhưng vẫn chịu sống một cuộc đời ᵭộc thân chỉ vì trót ôm mối tình câm lặng không bao giờ có kết quả thì thật đáng tiếc. Không biết có lúc nào Uyên Linh có động lòng trước anh không?

“Công việc của anh bận quá! Với lại cũng chẳng có chuyện gì. Em sang thăm bố”

“Dù gì cũng nên báo cho anh một tiếng chứ”

Văn Thành trách móc nhưng gương mặt thì rạng rỡ lắm. Lâu lắm rồi mới được gặp Uyên Linh. Anh cũng không nghĩ là có thể gặp cô ngay tгêภ đất Mỹ.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77
Thế thân – Chương 76