Thế thân – Chương 50
“Cậu thật biết dỗ dành người mà. Cô gáι nào thật may mắn mới được gả cho cậu đó”
“Tiếc là cô gáι ấy đã được gả cho người khác mất rồi”
Đức Tùng liếc nhìn dò thái độ của Uyên Linh. Rõ ràng cậu đang có ý nói đến cô. Đức Tùng thỉnh thoảng vẫn không chừa được cái thói chọc ghẹo Uyên Linh. Nửa đùa nửa thật khiến Uyên Linh nhiều khi cũng thấy bối rối.
“Thật ra tгêภ đời này có rất nhiều cô gáι tốt”
“Nhưng với tôi, không có cô gáι nào tốt bằng Uyên Linh cả”
Đức Tùng bất chợt buộc miệng nói ra câu này, thật quá thẳng thắn rồi. Thật không may là vừa đúng lúc Đức Tuấn bước lên đây nghe được.
“Hai người đang làm cái trò mèo gì tгêภ này thế hả?”
Đức Tuấn hét lên, ném bó hoa vào thùng rác rồi chạy lại đấm thẳng vào mặt Đức Tùng.
“Sao mày dám làm cái trò hèn hạ này sau lưng tao”
Đức Tùng đứng im không phản kháng. Cậu ta biết Đức Tuấn đang hiểu lầm mình rồi. Với lại, câu nói hồi nãy cũng hơi quá khiến cho anh ta tức giận cũng là dễ hiểu.
Uyên Linh thấy Đức Tuấn hung hãn quá rồi, lại còn ᵭάпҺ Đức Tùng chảy cả ɱ.á.-ύ miệng thì vội chạy lại can ngăn. Không ngờ bị Đức Tuấn gạt tay.
“Cô còn bênh nó nữa sao?”
“Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu?” Uyên Linh vẫn cố chen vào thanh minh.
“Không như tôi nghĩ. Vậy cái gì đây? Đêm hôm hai người một nam một nữ lên tầng thượng hóng gió với nhau, không làm trò mèo thì là đang làm cái gì?”
Đức Tuấn giận quá mất khôn rồi. Nhưng câu nói ҳúc ρhα̣m đến nhân phẩm của vợ mình như thế mà cũng dám nói ra. Uyên Linh như bị cái gì đó đâm vào tιм nhói đau. Mấy ngày này chiến tranh lạnh, không một lời hỏi thăm lại còn mất tăm mất tích đã làm cô khổ sở, lo lắng lắm rồi. Vậy mà vừa gặp lại, Đức Tuấn đã buông những lời cay đắng như thế này làm sao có thể chịu đựng được chứ. Uyên Linh nghẹn đắng cổ họng, quay đi.
Thấy Uyên Linh bị Đức Tuấn làm cho tức ૮.ɦ.ế.ƭ không nói nên lời, Đức Tùng sa sầm mặt lại. Nãy giờ cậu ta cố nhịn Đức Tuấn là vì Uyên Linh. Cũng thấy mình nói đùa hơi quá khiến vợ chồng họ hiểu lầm nhau nên đứng im chịu trận. Nhưng Đức Tuấn sỉ ทɦụ☪ vợ mình như thế này là quá lắm rồi. Gì chứ đụng đến Uyên Linh thì cậu ta không thể tha thứ được.
Đức Tùng chỉ cần dùng một sức một chút đã có thể hất tay Đức Tuấn ra ngoài. Thể trạng Đức Tuấn không được tốt, vừa mới bị Ьệпh nên dễ dàng bị xô ra.
“Anh không được ăn nói hàm hồ. Anh cҺửι tôi thế nào cũng được. Thậm chí có thể ᵭάпҺ tôi nhưng không được sỉ ทɦụ☪ cô ấy”
Câu nói của Đức Tùng như dầu đổ vào lửa, khiến cơn giận của Đức Tuấn càng trở lên bùng phát dữ dội.
“Hai người được lắm! Rõ ràng là đang bênh vực lẫn nhau. Được lắm! Hóa ra chuyện tôi nghi ngờ lần trước là sự thật. Mấy ngày qua tôi vắng nhà là cơ hội hai người dở trò mèo mỡ gà đồng với nhau phải không?”
“Anh im miệng ngay cho tôi”
Đức Tùng hét lớn.
Uyên Linh không nói được lời nào nữa. Những lời nói của Đức Tuấn cứ như những nhát đao đâm thẳng vào tâm can cô. Anh không phải là Đức Tuấn, không phải là chồng cô nữa rồi. Cơn ghen tuông đã che mờ lý trí của anh ta.
“Cút hết đi! Cút ra khỏi nhà tôi! Cả cô nữa! Mau đi ra khỏi nhà tôi.”
Đức Tuấn đιêи ¢υồиɢ la hét rồi chỉ vào mặt Uyên Linh. Còn gì đau xót hơn nữa chứ. Người mà mình yêu thương nhất đang chỉa ngọn giáo về phía mình. Những lời nói còn sắc bén hơn dao, tính sát thương của nó còn khiến người ta đau hơn những ngọn giáo kia đâm vào.
Uyên Linh không thể tin vào tai mình nữa. Tai cô ù đi, vội chạy ra khỏi nhà. Đức Tùng cũng nhanh chân đuổi theo cô, để mặc Đức Tuấn ngồi trơ trọi một mình tгêภ sân thượng sau khi đã tuôn ra những lời lẽ cay ᵭộc nhất.
“Đức Tùng! Đứng lại”
Tiếng gọi giật lại của bà Cẩm Thu khiến bước chân của Đức Tùng ngừng lại.
“Con đuổi theo nó làm gì?”
Đức Tùng ngoảnh lại nhìn mẹ giây lát toan chạy đi thì bà Cẩm Thu tiếp tục nói với theo.
“Con càng làm như vậy thì tình trạng vợ chồng nó càng tệ hại hơn mà thôi”
“Ý mẹ là sao?”
“Rõ ràng Đức Tuấn đang nghi ngờ con và Uyên Linh có chuyện mờ ám. Lúc này con đuổi theo nó khác nào đã ngầm thừa nhận chuyện xấu mình làm”
Nghe bà Cẩm Thu nói có lý. Đức Tuấn chựng lại nhưng vẫn do dự.
“Chỉ e cô ấy nghĩ quẩn làm chuyện gì đó dại dột!”
“Cái này thì con khỏi lo đi”. Bà Cẩm Thu cười nhạt. “Con bé đó từ nhỏ đã đối mặt với bao nhiêu thiệt thòi rồi. Giờ chịu một chút ấm ức vì Đức Tuấn có thấm tháp gì với những chuyện ҡıṅһ ҡһủṅɢ trước kia đâu. Con lại lo bò trắng răng rồi”.
Bà Cẩm Thu quả là hiểu ý người. Chuyện của Uyên Linh trước kia bà ta nắm rõ như trong lòng bàn tay. Tính khí của cô thế nào, bà chẳng rõ hay sao. Huống hồ cô gáι này còn là đối thủ của bà. Nhất định phải tìm hiểu thật kỹ chứ.
Đức Tùng nghe mẹ ρhâп tích có lý cũng an tâm đôi chút. “Có lẽ cô ấy chỉ bị sốc chút thôi, chắc sẽ không sao đâu. Nên cho cô ấy một chút không gian riêng để suy nghĩ”. Đức Tùng thầm nghĩ.
“Mà sao mà lại biết vợ chồng có hiểu lầm?”
Bà Cẩm Thu nhìn Đức Tùng lắc đầu vẻ không bằng lòng.
“Con tưởng mẹ là người vô hình trong cái nhà này sao? Ba hôm nay Đức Tuấn không về nhà. Vừa nãy lại còn ᵭάпҺ nhau một trận với con tгêภ sân thượng nữa. Uyên Linh vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà. Có mù mới không nhìn thấy”
“Mẹ theo dõi tụi con?”
“Mấy đứa nói lớn tiếng thế ai mà chẳng nghe thấy. Đến ông nội còn nghe nữa kìa”
“Ông nội?”
“May là ông ấy không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ ngu ngơ như một đứa trẻ. Thật là thông minh một đời đến cuối cùng lại ngu ngốc như một kẻ đần”. Bà Cẩm Thu mỉa mai, giọng điệu hả hê khi thấy ông Nhân trong bộ dạng như thế này.
“Mẹ! Sao mẹ nói ông nội như vậy?”. Đức Tùng khó chịu ra mặt khi thấy bà Cẩm Thu tỏ ý khinh thường ông nội mình. Cậu cũng biết hai người không ưa nhau. Nhưng dù thế nào, ông Nhân cũng là bố chồng của bà, cũng chưa từng bạc đãi bà. Nói như vậy thì thật là không phải đạo, thậm chí là hỗn láo với tiền bối.
“Mẹ nói không đúng sao?”. Bà Cẩm Thu lên giọng. “bao nhiêu năm làm vua làm tướng đủ rồi. Bây giờ nhượng quyền cho người khác là hợp lý quá còn gì”
“Mẹ! Một lần nữa con cảnh cáo mẹ không được hỗn xược với ông nội. Nếu không con sẽ không bỏ qua đâu”
“Mày! Đứa con bất hiếu này. Mày dám nói những lời lẽ bất kính với mẹ mày như thế sao?”
“Không phải mẹ cũng đang làm như thế với ông nội sao? Là con đang học mẹ đó. Mẹ đừng quên câu gieo nhân nào thì gặp quả đó. Mẹ mà dám làm gì xấu với ông nội sau lưng con thì sau này nhất định con cũng đối xử với mẹ y như vậy”
“Mày…”Bà Cẩm Thu tức đến nghẹn họng không thể nói lại được với Đức Tùng. Rõ ràng cậu ta nói đúng. Bà ta chính là tấm gương sống sờ sờ ra đấy, không cẩn thận sẽ bị đối xử ngược đãi giống như cách mà bà đã làm với ông Nhân.
Đức Tùng không nói thêm gì nữa, quay đi bỏ mặc bà Cẩm Thu đang ôm cục tức to tướng trong lòng.
***
Uyên Linh đi bộ một đoạn đến mỏi nhừ chân thì trời bắt đầu tối. Cô chẳng biết phải đi đâu nữa. Cứ vô định bước đi cho đến khi mệt rã rời. Cô chợt nhớ đến mẹ mình và chị gáι. Giá như họ bên cạnh cô lúc này thì tốt biết bao. Những lần cãi vã với Đức Tuấn, quả thực cô rất cần một lời khuyên một lời an ủi từ mẹ mình, từ chị gáι mình. Đó là một điều hết sức bình thường của những cô gáι. Mẹ và chị chính là những người bạn, những người thấu hiểu và trải qua kinh nghiệm, là nơi tin tưởng nhất để sẻ chia những khúc mắc trong chuyện vợ chồng. Thế mà với Uyên Linh nó thật xa vời.
Như một bản năng ʇ⚡︎ự nhiên, Uyên Linh vẫy một chiếc taxi chở đến chỗ Thu Vân ở.
“Cô ấy đang trong Ьệпh viện với con” Văn ngạc nhiên khi thấy Uyên Linh trong bộ dạng bơ phờ đến đây tìm Thu Vân.
“Tôi có thể ở đây chờ chị ấy được không?”
“Đêm nay cô ấy trực nên sẽ không về”
“Vâng! Cảm ơn anh”. Thu Vân vội quay đi thì nghe Văn gọi với theo với vẻ lo lắng.
“Cô không sao đấy chứ?”
“Tôi không sao! Cảm ơn anh”
Thu Vân trở về xe taxi kêu tài xế chở thẳng đến Ьệпh viện.
“Chị!”
Thu Vân đang vén lại chăn mềm cho con. Đứa trẻ vừa mới chợp mắt được một lúc, cô định mở hộp cơm ra ăn thì Uyên Linh gọi.
“Uyên Linh! Sao em đến đây giờ này? Sao không gọi cho chị một tiếng”
Nghe giọng Thu Vân, Uyên Linh tủi thân sắp khóc. Mắt cô rưng rưng chạy lại ôm chầm lấy Thu Vân.
“Em sao thế? Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Uyên Linh vẫn không nói thành tiếng được. Nửa muốn kể chuyện với Thu Vân nửa lại không muốn vì sợ chị mình lo lắng thêm.
“Em cãi nhau với Đức Tuấn sao? Có phải vì chuyện của bọn chị?”
“Không, không liên quan đến chị”. Uyên Linh vội ρhâп bua. Cô không muốn Thu Vân ʇ⚡︎ự trách mình nên đành nói sự thật.
“Chúng em có chút hiểu lầm thôi”.
“Một chút hiểu lầm mà có thể khiến em phiền пα̃σ đến cỡ này sao? Em đừng nói dối chị. Em là đứa như thế nào chẳng nhẽ chị không hiểu em ư? Phải có chuyện gì ấm ức lắm em mới ra nông nổi này”
“Em thật sự không sao mà. Chỉ là hiểu lầm giữa vợ chồng thôi”
Uyên Linh lau nước mắt, cố làm ra mình ổn trước mặt chị. Nhưng đúng là cái cảm giác được Thu Vân quan tâm hỏi han cũng khiến Uyên Linh được an ủi phần nào.
“Gặp chị rồi, em cũng thấy nhẹ nhõm hẳn”. Uyên Linh cười nhìn Thu Vân.
“Chị chưa ăn cơm sao?”
“Ừ! Vừa định ăn thì em tới đây. Mà em ăn cơm chưa? Hay ăn cùng với chị đi”
Nhìn hộp cơm đủ món thế kia chắc là không phải cơm bụi rồi.
“Cơm này là anh ấy chuẩn bị cho chị phải không?”
“Ừ”. Giọng Thu Vân khe khẽ xen lẫn một chút e thẹn.
“Anh ấy thật tốt với chị. May mà chị gặp được anh ấy. Cuộc đời này giàu sang chưa chắc đã sướиɠ. Gặp được một người toàn tâm toàn ý với mình, cùng mình vượt qua mọi hoàn cảnh mới là người hạnh phúc nhất”.