Thế thân – Chương 43

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Tác giả : Hà Phong

“Cậu đến rồi! Có manh mối gì rồi à?”.

“Tôi đến xin lai lịch về một số ᵭốι Ϯượпg tình nghi cho dễ điều tra. Chẳng hạn như địa chỉ nhà hay hoàn cảnh gia đình”

“Được! Chờ chút, để tôi gọi thư ký mang ra cho cậu”.

Đức Tuấn gọi điện thoại nói cho thư ký lục hồ sơ của tất cả người có liên quan cho Đức Tùng.

Có tiếng gõ cửa.

“Vào đi”

Một nhân viên điều tra cấp dưới của Đức Tuấn nhìn anh có vẻ bí mật. Sau đó lại nhìn Đức Tùng ý muốn hỏi ý kiến anh có nên nói tại đây không.
“Cứ nói đi! Không sao”

“Vâng”. Người nhân viên hết lúc này mới hết căng thẳng.
“Tên Văn này rất đáng nghi. Hắn luôn lấm lét đi về sớm về muộn. Công việc thường xuyên bị nhắc nhở. Có người nói hôm sản xuất lô hàng bị hạ ᵭộc hắn là một trong những người trực tiếp có mặt. Hôm ấy hắn ta cũng là người đi làm sớm nhất. Chuyện camera bị hỏng đột ngột chắc chắn không thể là chuyện trùng hợp”

Nhân viên của Đức Tuấn báo lại.
“Tốt! Vậy chúng ta sẽ xem camera tổng quát xem cậu ta có đúng là người đến trước và có vẻ gì đáng nghi hay không?”. Đức Tuấn suy đoán.
“Anh mở camera giám sát tổng giùm tôi”

“Quả nhiên là anh ta có gì đó mờ ám. Nếu không tại sao phải lén lén lút lút như vậy”
Đức Tuấn suy luận.
“Trông giống như một kẻ trộm sợ bị bắt gặp” Nhân viên của Đức Tuấn xen vào.
“Khoan đã! Dừng lại! Không, tua lại đoạn này. Được rồi, được rồi”

Đức Tùng bất ngờ lên tiếng.
“Phóng to mặt anh ta ra cho tôi”
Người bảo vệ nghe theo mệnh lệnh của Đức Tùng liền điều chỉnh camera phóng ta gương mặt của hắn ta.
“Sao người này có vẻ quen quen thế nhỉ?”
“Cậu quen hắn sao?”. Đức Tuấn có vẻ gì đó sốt sắng.
“Không nhớ, nhưng hình như tôi đã gặp qua người này ở đâu đó”
“Cậu cố nghĩ xem. Có thể đây là một manh mối quan trọng”. Người nhân viên của Đức Tuấn thúc giục, có vẻ còn vội vã hơn cả sếp mình.
“Tôi nhớ rồi”

Đức Tùng hình như vừa nhớ ra một điều gì đó quan trọng. Anh ta chỉ nói một tiếng rồi bỏ đi ngay tức. Cũng không giải thích gì với mọi người còn lại. Tính cậu ta luôn như vậy. Thích làm theo ý của mình, không cần ý kiến hay xem cảm nhận của người khác ra sao.
“Cậu! Đức Tùng”
Đức Tuấn nói với theo cậu ta nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Cậu ta đã biến khỏi đây trong tích tắc.
“Có lẽ nó đã phát hiện ra một điều gì đó rồi”
“Hi vọng là vậy”. Đức Tuấn lắc đầu. Tính nó luôn như vậy. Làm việc một cách bốc đồng, chẳng để cho ai kịp hiểu gì.

***
“Mẹ! Chuyện này là thế nào?”
Đức Tùng mặt đỏ phừng chạy xộc vào phòng bà Cẩm Thu.
“Chuyện gì?”
“Mẹ còn chối ư? Chuyện của ông nội. Chuyện công ty bị chơi xấu. Ai là người đã làm ra chuyện này”

“Làm sao mà mẹ biết được”
“Mẹ tưởng con là đứa trẻ lên ba sao?”
“Con có ý gì thì nói thẳng ra đi!”. Bà Cẩm Thu không giữ được bình tĩnh nữa.
“Anh ta! Người mà con gặp hôm ở quán cà phê đang nói chuyện với mẹ là ai?”
“Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Là một người họ hàng xa của chúng ta”
“Họ hàng xa? Trùng hợp nhỉ? Anh ta cũng là nhân viên của công ty chúng ta đó”. Đức Tùng lớn tiếng.
“Sao con biết?”
“Mẹ còn hỏi, hôm nay Đức Tuấn đã điều tra và nghi ngờ hắn. Anh ta đã check camera và nhận thấy hắn có hành động đáng ngờ. Chính con cũng có mặt ở đó”

“Cậu ta đã biết sự thật rồi sao?” Bà Cẩm Thu lo lắng.
“Như vậy là mẹ nhận rồi! Là chính mẹ làm đúng không?Mẹ, tại sao mẹ lại như vậy? Tại sao lại hại ông nội? Tại sao lại ʇ⚡︎ự tay phá bỏ sự nghiệp của gia đình mình?”. Đức Tùng mắt vằn đỏ như muốn khóc.
“Tại sao ư? Con ngu ngốc vừa vừa thôi chứ. Ông ta có coi con là cháu nội không? Công ty đó có thuộc về con không? Không bao giờ nếu ông ta còn sống thì không bao giờ con có cái quyền lợi gì trong gia đình này. Mẹ nói bao nhiêu lần rồi mà con không chịu hiểu chứ”
Bà Cẩm Thu lớn tiếng trách mắng.
“Là mẹ không chịu hiểu hay là con không chịu hiểu? Con không cần những thứ đó. Con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, là con không cần. Có cho con cũng không cần”. Đức Tùng hét lên.
“Bốp”
“Đồ bất hiếu”

Bà Cẩm Thu giáng một bạt tai rất mạnh vào mặt con trai mình.
“Tao nuôi lớn mày từng này để mày trả ơn tao như thế này đây hả? Mày không cần nhưng tao cần”
Bà Cẩm Thu tát con xong thì loảng xoảng ngã siêu về phía sau. Một tay dựa lấy chiếc bàn, tay kia ôm ռ.ɠ-ự.ɕ thở dồn.
“Mẹ! Nếu mẹ không dừng ngay hành động này lại. Con nhất định sẽ không bỏ qua đâu”
“Không bỏ qua! Mày định Ϯố cάσ mẹ mày sao?”
“Mẹ đừng ép con!”
“Mày! Mày muốn tao tức ૮.ɦ.ế.ƭ mới vừa lòng mày hả? Đứa con trời ᵭάпҺ”
“Con sẽ không để mẹ tiếp tục hại ông nội”
“Cút! cút ngay cho tao! Thằng con bất hiếu”
Bà Cẩm Thu la lớn cầm quyển sách tгêภ bàn ném về phía đức Tùng. Cậu ta đứng im cho quyến sách lia thẳng vào mặt. Một bên má kia bị xước da rớm ɱ.á.-ύ. Đức Tùng cay đắng bước ra khỏi phòng mẹ mình.

Một làn gió thổi qua làm vết thương tгêภ má có chút ζ./ê ๔.ạ.เ nhưng Đức Tùng chẳng hề cảm giác đau đớn gì cả. Đứng tгêภ ngôi biệt thự này nhìn xuống thành phố cảm giác mình thật nhỏ bé. Cả thành phố đông đúc nhộn nhịp, chốn xa hoa mà biết bao con người đang hục hục quay cuồng. Liệu có lúc nào họ dừng chân nhìn lại, bản thân đang muốn gì hay không? Hay chỉ là như một bản năng, sống theo xu hướng số đông, cứ tranh đua từng chút một, mải mê quay cuồng với danh vọng rồi đến một lúc nào đó nhìn lại, chẳng còn ai bên cạnh mình.

Đức Tùng không may mắn như Đức Tuấn. Dù còn mẹ nhưng cậu luôn cảm giác mình lạc lõng, không có chốn trở về. Được sống trong nhung lụa nhưng từ nhỏ cậu đã không màng và cũng chẳng ham thích cái công việc của gia đình mình. Tính hướng ngoại, ʇ⚡︎ự do, không thích gò bó nên cậu chỉ thích ra ngoài tìm thú vui, mải mê với những công việc không ҳάc định, không mục đích, cứ như vậy sống một cuộc đời vô lo. Nhưng mẹ cậu thì không như vậy. Bà ta luôn ấp ủ một âm mưu lớn, phải lật đổ Đức Tuấn cho bằng được để con mình được ngồi vào vị trí chủ tập đoàn Hùng Phát, bất chấp thủ đoạn. Cậu hiểu bà ấy nhưng không có cách nào ngăn cản. Không thể Ϯố cάσ bà ấy vì dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cậu.
Đức Tuấn mất cả cha lẫn mẹ nhưng anh còn có ông Nhân. Người luôn yêu thương và bảo vệ cậu. Không giống như Đức Tùng. Tuy không ghét bỏ hay ghẻ lạnh gì cậu nhưng rõ ràng tình yêu thương của ông đối với Đức Tuấn lớn hơn hẳn. Có lúc cậu từng nghĩ, có phải vì Đức Tuấn đã mất mẹ nên ông dành tình thương này cho anh thay mẹ. Hoặc cũng có thể ông ghét bà Cẩm Thu nên ghét lây sang cả cậu. Dù như thế nào, cậu cũng không thể ʇ⚡︎ự chọn lựa bố mẹ mình. Đó chính là nợ.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai Đức Tùng.

“Là chị sao?”
Đức Tùng qua lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Uyên Linh. Cô nhìn cậu cười hiền lành.
“Cậu đang khóc?”
“Không! Sao tôi có thể khóc được chứ. Chị nghĩ cái gì vậy?” Đức Tùng thoáng bối rối. Cậu khóc ư? Không thể nào! Chuyện xấu hổ như thế này làm sao cậu ta để cho người khác nhìn thấy được chứ. Nhất lại là Uyên Linh.
“Cũng là con người cả thôi. Ai cũng có những lúc yếu lòng. Cũng cần phải khóc để được giải tỏa chứ”
“Nhưng tôi thi không cần”
“Cậu lo cho ông nội à?”
“Cũng không hẳn”

“Ông chỉ là tạm thời mất trí nhớ thôi. Không cần lo quá. Ông tỉnh lại rồi. Đức Tuấn đang trong Ьệпh viện với ông. Tôi trở về lấy ít đồ đạc cho ông. Thấy xe cậu ngoài cổng. Có vẻ như cậu đang có chuyện gì rất vội”
“Cũng không phải vậy”. Đức Tùng cố tình né tránh câu hỏi của Uyên Linh.
“Mà ông nội tỉnh rồi có nhận ra ai không?”
Uyên Linh buồn bã lắc đầu.
“Không nhận ra ai cả. Kể cả Đức Tuấn. Ông cứ giống như một đứa trẻ thơ vậy”
“Có khi như thế lại hay”. Đức Tùng buộc miệng.

“Sao cơ?”
“À không! Ý tôi là những đứa trẻ thật ngây thơ và hồn nhiên. Nếu chúng ta đều vô tư sống như những đứa trẻ thì thật tốt biết mấy”
Uyên Linh bật cười với ý nghĩ của Đức Tùng
“Không ngờ cậu cũng có những lúc ngây ngô dễ thương như vậy?”
“Ngây ngô? Chị xem tôi là con nít hả?”
“Chẳng phải cậu muốn mình là con nít là gì?”

“Chị…” Đức Tùng đuối lý không nói lại được Uyên Linh. Cô ấy đúng là không tầm thường chút nào.
“Thôi được rồi! Thấy cậu căng thẳng quá tôi chọc chút thôi. Vào thăm ông đi. Có thể ông lại nhận ra cậu cũng nên”
“Còn lâu. Ngay cả chị và Đức Tuấn là báu vật của ông, ông còn không nhận ra. Huống hồ là tôi thì là cái thá gì chứ”
“Cậu ăn nói ʇ⚡︎ử tế chút đi!”
“Tôi đã rất ʇ⚡︎ử tế với chị rồi. Nếu không chị sao mà có thể bình yên được trong cái nhà này với một đứa ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ như tôi chứ”
“Cậu lại giở cái giọng điệu như thế với tôi rồi”
“Được rồi! Được rồi! Đi thôi nào không Đức Tuấn lại chờ lâu sốt ruột”

Đức Tùng dường như đã được Uyên Linh thổi vào một luồng gió mát. Tâm trạng cậu bỗng chốc trở nên vui vẻ hẳn. Chỉ vài phút trước đây thôi, cả thế giới trước mắt cậu chỉ là một màu đen xám xịt. Mọi thứ dường như là bất công đối với cậu. Cậu chẳng thiết tha thứ gì nữa. Muốn nhắm mắt lại và biến mất đi. Không cần lưu luyến. Thế mà Uyên Linh vừa xuất hiện giống như ánh mắt trời ló rạng xua tan mây đen đang bao trùm cuộc đời của cậu. Giống như thể xung quanh Uyên Linh luôn có một vầng hào quang đi theo vậy. Chỉ cần có mặt Uyên Linh, mọi u ám đều được hóa giải. Đức Tùng ngoan ngoãn đi theo Uyên Linh như một con sư ʇ⚡︎ử ngoan hiền được một vị huấn luyện viên tài giỏi huấn luyện.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77