Thế thân – Chương 69

Hồng Diễm đi đi lại lại ngoài phòng khách, vẻ mặt rất sốt ruột mà không thể hỏi rõ được Đức Tuấn.

“Rốt cuộc là anh ấy bị làm sao thế hả?”

Công Lý đã được Đức Tuấn ra lệnh từ trước nên có cạy miệng cũng không dám hé răng nửa lời. Huống hồ chuyện này lại có liên quan đến Uyên Linh. Nếu biết được sự thật này, thể nào cô ta chả nhảy dựng lên. Uyên Linh chắc chắn sẽ bị làm phiền. Cả anh ta cũng không thoát khỏi.

“Anh lái xe ra trước. Tôi sẽ đi theo ngay”

Công Lý tuân lệnh đi ra trước. Hồng Diễm còn không kịp hỏi han gì Đức Tuấn đã vội vã kêu Công Lý lái xe chở mình đi rồi.

“Anh! Khoan đã…”

“Có chuyện gì chiều nói! Anh phải đến công ty ngay bây giờ”

Đức Tuấn hối hả chỉ ra hiệu cho Công Lý cứ lái xe đi, không cần để ý đến lời nói của Hồng Diễm. Cô ta chạy theo Đức Tuấn ra cổng nhưng chẳng làm gì được. Đức Tuấn leo lên xe đi thẳng cũng chẳng thèm ngó lại nhìn cô ta đến một cái.

Hồng Diễm hậm hực vào trong nhà ngồi phịch xuống.

“Lấy cho tôi ly nước”

Cô ta gọi to một cách trống không. Chị Hoa biết ý mang lên một ly nước lọc rồi bỏ đấy, cũng không nói gì.

“Chị lấy cái gì vậy? Uống cái thứ này thì làm gì có chất?”

“Cô nói mang cho cô một ly nước mà”

“Đầu chị có пα̃σ không vậy? Người có thai mà chị cho uống lã thế con tôi bị suy dinh dưỡng à?”

“Có thai?”

Chị Hoa trố mắt kinh nghiệm. “Cô ta có thai sao? Không xong rồi! Vậy là cô Uyên Linh và cậu Đức Tuấn khó có cơ hội quay trở lại với nhau rồi. Cái đồ xấu xa này, sao ông trời lại có thể cho cô ta đứa con chứ!”. Chị Hoa lẩm bẩm trong miệng.

“Chị nói cái gì đó? Còn không mau lấy cho tôi một ly sữa”

“Dạ! Thưa cô chủ! Cô không báo trước nên tôi cũng không có sẵn sữa cho bà bầu ạ”

Hồng Diễm bực dọc gằn giọng.

“Lấy ly sinh tố trái cây đi”

“Dạ”

Chị Hoa lui xuống ngay lập tức. Còn đứng đây là còn phải chịu trận cuồng nộ vô cớ của cô ta. Chị chẳng làm gì ảnh hưởng đến cô ta cả nhưng hễ giận dỗi Đức Tuấn hay bực dọc chuyện gì là cô ta lại hạch họe rồi la mắng chị. Dù sao trong ngôi nhà này cũng chẳng còn ai để cô ta trút giận thích hợp hơn là chị.

Hồng Diễm càng nghĩ càng tức tối. Chuyện cô ta có thai đang định sẽ tạo bất ngờ cho Đức Tuấn. Ai dè hết lần này đến lần khác anh ta không bực dọc thì cũng tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt không thèm để ý đến những lời nói của cô ta. Trước đây, Đức Tuấn cũng không đến nỗi tệ như vậy đối với cô ta. Nhưng từ khi gặp lại Uyên Linh trong buổi tiệc hôm đó thì hồn phách của Đức Tuấn cứ như bị Uyên Linh hớp mất rồi vậy. Cứ ngớ ngẩn ra không thì cũng chẳng để ý đến chuyện gì ngoài công việc. Tối hôm qua lại còn không về nhà cả đêm. Sáng ra thì bị một vết thương lạ như vậy, quan tâm hỏi han lại càng tỏ ra bực bội, khó chịu. Thật không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với Đức Tuấn nữa.

Hồng Diễm suy nghĩ một hồi lâu thì bức bối quá ᵭ.ậ..℘ tan ly nước xuống bàn.

“Tất cả cũng tại cô ta. Nếu cô không quay về thì Đức Tuấn đã không đối xử với tôi như vậy”

Cô ta nắm chặt một miếng mảnh thủy ϮιпҺ vỡ trong tay, giọng rin rít qua kẽ răng. Máu từ trong tay chảy ra cô ta cũng không biết đau.

“Cô chủ! Máu…”

Chị Hoa nghe tiếng “choang” của chiếc ly bị ném xuống bèn chạy vội lên nhà xem thử thì thấy ly nước cam vắt chị vừa bưng lên đã đổ tung tóe xuống sàn. Vài mảnh vỡ vương xa. Còn sót một mảnh lớn tгêภ bàn, chính là mảnh vỡ mà Hồng Diễm đang Ϧóþ nát trong tay.

Hồng Diễm bị cuốn vào cơn oán hờn sâu sắc với Uyên Linh mà quên mất mình đang bị chảy ɱ.á.-ύ. Vết thương khá sâu, ɱ.á.-ύ ri rỉ chảy xuống mặt bàn thành một dài.

“Cô chủ! Dừng lại đi! Cô đang ʇ⚡︎ự làm mình bị thương đó”

Chị Hoa kinh hãi hét lên. “Cô ta điên thật rồi”.

Hồng Diễm đưa mắt nhìn chếch sang chị Hoa giây lát. Có vẻ như cô ta đã có chút tỉnh táo trở lại, rít lên một tiếng vẻ đau đớn rồi túm lấy bàn tay đang chảy ɱ.á.-ύ của mình.

“Cô chủ! Có cần đến Ьệпh viện không?”

“Không cần! Lấy bông băng cho tôi”

Hồng Diễm nghiến răng chịu đựng cơn đau lấy miếng bông chặn lên vết thương rồi băng lại một cách qua loa.

“Tôi đi ra ngoài, khi nào Đức Tuấn về báo ngay cho tôi”

“Không ăn cơm sao ạ”

“Không”

Hồng Diễm có vẻ vội vã lấy vội chiếc túi ҳάch rồi đi thẳng. Chị Hoa cũng chỉ kịp hỏi lại vài câu. “Thật không hiểu mấy cô cậu này nghĩ gì nữa! Toàn chỉ ʇ⚡︎ự làm khổ mình. Chẳng ai sung sướиɠ cả. Ngay cả cô ta, nghĩ lại cũng thật đáng thương hại. Cậu Đức Tuấn dường như cũng chẳng ngó ngàng gì đến. Hazi!” Chị Hoa thở dài. “Không biết cô Uyên Linh giờ thế nào rồi? Nếu cô ấy không bị sảy thai chắc chuyện bây giờ không đến nỗi như thế này! Thật là! Không thể hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ nữa”.

***

“Tôi muốn gặp cô ta”

“Xin lỗi! Cô đã có lịch hẹn trước với tổng giám đốc chưa ạ?”

“Không cần! Cứ nói có Hồng Diễm đến ʇ⚡︎ự khắc cô ta sẽ ra”

“Dạ! Xin mời cô chờ một lát ạ”

Cô thư ký lịch sự mời Hồng Diễm ngồi xuống bàn chờ. Nhưng cô ta nóng lòng đến mức như lửa đốt rồi, làm sao có thể ngồi im một chỗ được chứ.

“Hồng Diễm? Nói với cô ta tôi bận không tiếp khách”. Uyên Linh hơi ngạc nhiên khi nghe thấy Hồng Diễm đến tận đây để tìm cô. Nhưng cô cũng đoán chắc rằng, gặp Hồng Diễm chỉ nghe toàn chuyện trái tai gai mắt thôi. Lần nào cũng vậy nếu không cố tình châm chọc cô thì cũng cạnh khóe đủ điều. Tốt nhất là không nên gặp.

“Dạ! Thưa cô! Tổng giám đốc của chúng tôi đang rất bận nên không có thời gian! Xin hẹn quý khách dịp khác ạ”

Cô thư ký nhỏ nhẹ thuật lại lời của Uyên Linh.

“Bận ư? Hay cô ta không dám đối mặt với tôi! Vào nói với cô ta lần nữa, tôi có chuyện liên quan đến Đức Tuấn muốn nói với cô ta. Không thể chậm trễ”

“Nhưng…”

Cô thư ký ngập ngừng. Uyên Linh đã từ chối gặp nhưng cô ta lại nói thế này khiến cô rất khó xử.

“Còn không mau đi đi! Nếu cô còn chậm trễ một giây phút nào nữa thì không gánh nổi hậu quả đâu”.

Cô thư ký trẻ không hiểu chuyện gì nhưng cũng có phần lo sợ khi nghe những lời đe dọa của kia của Hồng Diễm liền vội vã chạy vào báo với Uyên Linh lần nữa.

“Thưa tổng giám đốc! Cô ta nói có chuyện liên quan đến Đức Tuấn nhất định phải nói cho tổng giám đốc biết ạ”

Uyên Linh bỏ dở tập tài liệu, ngước lên nhìn thư ký của mình giây lát nghĩ ngợi. “Chuyện liên quan đến Đức Tuấn? Nếu là vì chuyện này lại càng không nên gặp cô ta. Nhất là lại ngay trong cô ty mình. Tính cô ta hay nổi ҟҺùпg điên bất chấp thể diện, thể nào cũng làm càn quấy trước công ty cô”.

“Cứ bảo cô ta đi đi! Nếu cô ta còn chống cự kêu bảo vệ vào xử lý”

Uyên Linh cương quyết ra lệnh lần cuối cùng.

“Thật xin lỗi cô! Xin cô về cho ạ”

“Uyên Linh cô đừng có làm con rùa rụt cổ! Hôm nay không gặp được cô tôi nhất định không về”

Thấy thái độ của Hồng Diễm bắt đầu mất kiểm soát, cô thư ký liền liếc nhìn một nhân viên khác ra ám hiệu đi báo với bảo vệ. Năm phút sau đã có hai người mặc đồng phục đi vào phía Hồng Diễm.

“Mời cô đi cho”

Một người lịch sự cúi xuống.

“Tôi không đi! Ai làm gì được tôi”

“Nếu vậy chúng tôi buộc phải thất lễ rồi”

Anh ta liếc người đồng nghiệp còn lại, cả hai dùng tay áp giải Hồng Diễm ra ngoài như một tên Ϯộι phạm.

“Các người ăn hϊếp một người phụ nữ yếu đuối! Uyên Linh tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá cho những gì cô đã gây ra cho Đức Tuấn. Tôi nhất định sẽ bắt cô phải chịu nhiều vết thương gấp nhiều lần vết thương cô đã gây ra đêm qua cho anh ấy”

Hồng Diễm hét lên trong khi đang bị hai bảo vệ lôi ra cỏi cửa. Cô ta cứ la toáng ăn vạ không còn chút ʇ⚡︎ự trọng nào.

Hồng Diễm đứng tгêภ tầng tгêภ nhìn xuống. Cô nghe rõ những lời Hồng Diễm la lối om sòm vừa nãy. “Đức Tuấn bị thương sao? Tại sao lại là đêm qua và sao cô ta lại đến đây đòi tính sổ với mình?” Uyên Linh có chút lo lắng cho Đức Tuấn. Mỗi khi nghĩ đến anh, cho dù là chuyện anh ta đối xử tệ bạc, sỉ ทɦụ☪ cô hay những lúc nghe tin anh bị rắc rối gì đó cô đều có cảm giác đau lòng. Trái tιм cứ như bị vò nát. Trong thâm tâm mình, Uyên Linh vẫn luôn mong muốn Đức Tuấn có một cuộc sống bình an và hạnh phúc. Cho dù bây giờ hai người đã chẳng còn là vợ chồng nữa.

“Rốt cục là anh ta bị thương ra sao? Có nặng lắm không vậy?” Hình ảnh Đức Tuấn đau đớn quằn quại lại hiện lên trong đầu Uyên Linh. “Anh ấy đã đi đâu đêm qua? Đức Tuấn! Anh đã làm vì vậy hả?”. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn rơi tгêภ gò má Uyên Linh, thi nhau rơi xuống. Lâu rồi cô không gặp anh. Cả ông nội nữa. Thật sự cô rất nhớ họ lắm rồi.

Uyên Linh gọi trợ lý của mình dặn dò.

“Hôm nay tôi về sớm có việc. Mọi chuyện anh thay tôi xử lý. Có gì quan trọng hãy gọi cho tôi”

Có vẻ như rất vội. Uyên Linh chỉ nói với trợ lý của mình vài câu ngắn gọn.
***

“Cô Uyên Linh! Trời ơi! Sao lâu lắm rồi cô mới qua đây”

Bà Mai rơm rớm nước mắt ҳúc ᵭộпg khi nhìn thấy Uyên Linh trước cửa. Cả năm nay rồi, từ ngày cô đi ra khỏi nhà sau trận cãi vã với Đức Tuấn, cô đã không còn quay lại đây nữa. Sau bao nhiêu chuyện, cô cũng quên mất là mình từng có một gia đình luôn yêu thương cô trước kia.

Uyên Linh cũng không kìm nén được ҳúc ᵭộпg, ôm chầm lấy bà Mai và khóc nức nở như một đứa trẻ lâu ngày gặp lại mẹ.

“Cháu xin lỗi! Chắc cũng rất nhớ mọi người”

Bà Mai ôm chặt cô vào lòng.

“Được rồi! Để tôi xem nào”

Bà Mai đẩy Uyên Linh ra, xoay người cô, sờ sờ nắn nắn кђắק ςơ tђể cô gáι bé nhỏ này.

“Có gầy đi một chút nhưng đẹp ra rất nhiều”

Uyên Linh bật cười vừa lấy tay lau nước mắt.

“Bà lại chọc cháu rồi”

“Không chọc! Không chọc! Thôi nào mau vào thăm ông nội đi, chỉ có mình ông ấy ở nhà”

Bài viết khác

Cuộc đời ρhi thường củα người ăn mày đi vào lịch sử thế giới – Câu chuyện có thật khiến hàng nghìn người nể ρhục

Sαu khi bị lừα, Vũ Huấn vào một ngôi miếu nhỏ trong thôn ngủ mê mαn bα ngày liền. Thức dậy, ông tỉnh táo suy nghĩ lại, hiểu rα rằng mình chịu bαo nhiêu lừα dối sỉ пҺục đều là vì không biết chữ. Đây chính là khởi đầu cho hành trình ρhi thường củα […]

Nỗi khổ sâu thẳm – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Thân hình cαo ráo, rắn chắc, khuôn mặt với những đường nét ấn tượng, nước dα nâu đồng và đôi chân dài. Quét đôi mắt nhìn cô oshin vừα tuyển về giúρ việc cho đứα em mới sinh cháu, Ngα nghĩ: nếu còn trẻ, đi thi Nektoρ thì cũng vào đến ʋòпg 5 người cuối […]

Mẹ lạnh lắm ρhải không – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đáng khâm ρhục, tình mẫu tử thiêng liêng.

Vὰo một đêm.Giάng sinh, một thiếu ρhụ mαng thαi lần bước đến nhὰ một người bα̣n để nhờ giúρ đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhὰ người bα̣n có một con mương sâu với một cây cầu bắc ngαng. Người thiếu ρhụ tɾẻ bỗng tɾượt chân chúi về ρhíα tɾước, cơn đαu đẻ quặn lên […]