Thế thân – Chương 62
“Bố! Lâu rồi không gặp. Bố khỏe không ạ?”
Uyên Linh ҳúc ᵭộпg nắm tay bố mình. Sắc mặt ông Bình nhìn tươi tắn hơn hẳn so với hồi còn ở Việt Nam mặc dù ông vẫn chưa thể tỉnh lại. Mọi việc dường như đang tiến triển rất tốt.
” Con xin lỗi đã không chăm sóc tốt cho mẹ”
Uyên Linh hôn lên tay ôm Bình rồi cúi mặt xuống, nước mắt lưng tròng. Cô đang nhớ đến mẹ của mình, bà Thu Hiền.
“Ta rất tiếc về chuyện của mẹ cháu”
Bà Kim Chung nắm chặt một bên vai Uyên Linh an ủi.
“Mẹ cháu trước khi mất cũng luôn nhắc về bác. Có vẻ như bà ấy rất áy náy về những chuyện trước kia với bác”
“Đều đã là ân oán của kiếp trước cả rồi. Một đời đầy khổ ải với những tranh đua, cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Mong rằng bà ấy có thể thanh thản an nghỉ”
“Vâng ạ! Cháu cảm ơn bác! Mẹ cháu luôn nhắc cháu phải mang ơn bác”
“Ơn nghĩa gì chứ! Cũng là con người cả thôi. Sống với nhau không vì cái tình cũng vì cái nghĩa”
“Thôi hai đứa đi ra ngoài kiếm chút gì ăn đi! Bác ở đây trông ông ấy”
Bà Kim Chung biết Văn Thành có nhiều chuyện muốn nói với Uyên Linh nên cố tình tạo điều kiện cho hai người gặp gỡ. Uyên Linh hơi lưỡng lự một lát, cũng không muốn làm phiền bà Kim Chung nhiều quá.
Bà Kim Chung nhìn Văn Thành ra ám hiệu, ý muốn nói dẫn Uyên Linh ra ngoài. Một phần cũng không muốn cô quá ҳúc ᵭộпg vì những chuyện xưa cũ.
Văn thành xốc tay Uyên Linh đứng dậy. Bà Kim Chung nhìn Uyên Linh gật đầu.
“Đi đi Uyên Linh! Ở đây đã có ta rồi”
“Dạ!”
***
“Uyên Linh! Em không có chuyện gì đấy chứ?”
“Chuyện gì ạ?”
“Đừng giấu anh! Tại sao em sang đây?”
“Em sang thăm bố mà”
“Đức Tuấn đâu?”
“Anh ấy bận nên không sang cùng em được”
“Em nói dối không giỏi đâu”
“Em…”
“Từ lúc em đặt chân sang đây đến giờ không thấy em gọi cho Đức Tuấn. Cũng không thấy cậu ấy gọi cho em. Nói thật cho anh biết. Hai người đã có chuyện gì rồi?”
Văn Thành như đọc được ý nghĩ của Uyên Linh. Ngay cả nỗi buồn anh cũng có thể dự đoán gần như chính ҳάc cô buồn về chuyện gì. Uyên Linh sang Mỹ với vẻ mặt buồn bã và có phần xanh xao, có thể người khác nhìn vào sẽ thấy cô đang buồn vì chuyện của bố mình, đau lòng vì chuyện của mẹ. Nhưng để ý được cô buồn vì chuyện gì thì chỉ có Văn Thành mới đoán ra được. Mỗi ánh mắt, mỗi hành động, mỗi việc làm của Uyên Linh đều không thể giấu nổi Văn Thành.
Uyên Linh cũng cảm nhận được Văn Thành trước sau cũng được ra chuyện. Nhưng không nghĩ là anh lại biết sớm như vậy. Cô cũng không muốn Văn Thành phiền lòng vì chuyện của mình. Một người quá hiểu cô như vậy, ỗi ánh mắt, mỗi hành động, mỗi việc làm của Uyên Linh đều không thể giấu nổi Văn Thành.
Uyên Linh cũng cảm nhận được Văn Thành trước sau cũng được ra chuyện. Nhưng không nghĩ là anh lại biết sớm như vậy. Cô cũng không muốn Văn Thành phiền lòng vì chuyện của mình.
“Chúng em ly hôn rồi”
“Ly hôn?”
“Vâng!”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Ngay từ ban đầu, cuộc hôn nhân này đã là sai lầm của cả hai”
“Ừm! Chuyện như thế nhưng thấy em bình tâm thế này anh cũng yên tâm rồi. Dù sao thì anh cũng tin là quyết định của em là đúng. Anh ủng hộ”
Uyên Linh cười nhìn Văn Thành.
“Hi vọng mọi sự khởi đầu lại sẽ tốt đẹp hơn”
“Đương nhiên rồi”
Văn Thành nhìn Uyên Linh khích lệ.
“Anh chưa thấy em thất bại ba giờ. Chỉ là cuộc đời em có quá nhiều cuộc chiến. Em đã bị thương nhiều rồi”
“Thế nên cũng chai sạn mất rồi”
Uyên Linh cười chua chát.
“Thu Vân…Chị ấy có gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến anh đấy”. Uyên Linh bất ngờ nhắc đến Thu Vân.
“Thu Vân?”. Văn Thành ngạc nhiên.
“Từ khi anh đi, nhiều chuyện xảy ra lắm. Chị ấy cũng thay đổi nhiều rồi”
“Em tin cô ta sao?”
“Tin?”
“Cô ấy đã nhiều lần lừa dối em”
“Nhưng lần này không thể. Chị ấy đã sinh con rồi. Cuộc sống vất vả hơn nhưng may mắn là đã gặp được một người đàn ông tốt”
“Sinh con, lấy chồng ư?”
“Cũng đại loại như vậy”
Uyên Linh nhớ lại.
“Thật ra Thu Vân cũng rất khổ sở. Từ nhỏ chỉ sống trong ghen ghen đố kị. Tuy sống giàu sang nhưng tâm lúc nào cũng bất an. Giờ không còn gì trong tay hóa ra lại hay. Chị ấy không còn dã tâm muốn hại ai, chỉ một lòng chăm sóc con cái sống một cuộc sống an yên bên người mà chị ấy yêu thương. Đôi khi một chuyện không may xảy ra chưa hẳn đã là không tốt. Giống như câu chuyện ngụ ngôn “tái ông thất mã vậy””.
“Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn vậy mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi. Dù sao cũng chúc mừng cho cô ấy. Hi vọng Thu Vân đã thực sự quay đầu”.
“Ồ! Có phải chị Uyên Linh không vậy?”
Cô gáι trẻ có gương mặt tròn tròn, một bên má còn có má lúm đồng tiền trông rất duyên vừa đi vừa cười. Đôi mắt lanh lợi sáng ngời hao hao Văn Thành.
“Là Hải Hằng phải không?”
“Dạ! Đúng rồi. Chị như thế này hèn chi mà anh em cứ ngày đêm mong nhớ”
Hải Hằng vô tư nói mà không để ý gương mặt của Uyên Linh đang đỏ bừng lên vì ngượng ngùng. Cô gáι này quả thật là thẳng thắn quá rồi. Rõ ràng biết quαп Һệ giữa hai người chỉ là bạn bè nhưng lại vẫn nói hết cả tâm tư của anh trai mình cho người ta nghe.
“Con bé này! Nói bậy bạ cái gì thế hả?”
“Không phải sao? Ngày nào anh chả nhắc đến Uyên Linh. Nghe riết em không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn ánh mắt anh dành cho người con gáι nào thì người ấy chính là Uyên Linh”
Hải Hằng càng nói, ta Uyên Linh càng đỏ ửng lên. Tâm trạng bối rối không biết nói sao cho đúng. Văn Thành nhìn thấy rõ sự lúng túng của cô nên kịp thời chữa cháy, nói lảng đi chuyện khác.
“Em ca trực mà, sao lại đến đây?”
“Em đổi ca rồi. Nghe mẹ nói hôm nay chị Uyên Linh đến nên em muốn về nhà để gặp mặt. Không ngờ về nhà chẳng có ai cả liền chạy đến Ьệпh viện. Gặp mẹ thì mẹ chỉ hai người đi ra đây rồi. Ôi làm em tìm mãi cả tiếng đồng hồ đấy. May mà còn gặp được. Nếu không uổng công em quá”
Hải Hằng thật thà kể lại.
“Công nhận chị đẹp thật đấy”
Cô gáι nhỏ ghé tai Uyên Linh nói khẽ làm cô ngượng ngùng không biết phải làm gì nữa. Cứ cười trừ làm Hải Hằng càng trở nên thích thú. Cô gáι này tính tình khác hẳn ông anh trai của mình. Văn Thành càng điềm tĩnh bao nhiêu thì Hải Hẳng càng sôi nổi, hoạt bát bấy nhiêu. Ai mới lần đầu gặp cũng cảm mến ngay.
“Đừng chọc cô ấy nữa”. Văn Thành xen vào.
“Anh thấy em nói dối bao giờ chưa? Thật sự là rất đẹp đó. Ay za! Em còn chẳng bằng một nửa”
“Hải Hằng rất đáng yêu mà”
Mãi đến bây giờ Uyên Linh mới có dịp thốt lên một câu.
“Chị thấy thế à? Thế mà anh Thành cứ nói xấu em, tưng ʇ⚡︎ửng như vậy có ma thèm yêu”
“Văn Thành không có con mắt nhìn phụ nữ đâu. Em đừng tin anh ấy”
“Hả? Hai người về phe nhau từ bao giờ vậy?”
Cả ba đều phá lên cười. Hải Hằng đúng là một cô gáι mang năng lượng tích cực. Đi đến đâu cũng khiến không trí trở nên sôi động, vui vẻ hẳn.
***
Hôn lễ của Hồng Diễm và Đức Tuấn diễn ra hoành tráng không kém phần lần đám cưới trước kia của anh và Uyên Linh. Thậm chí còn có phần khoa trương hơn. Tất cả các nhân vật có ɱ.á.-ύ mặt đều được mời đến tham dự. Đức Tuấn còn cố tình thuê hẳn một đám phóng viên đến để đưa tin. Mục đích là làm đám cưới càng rình rang càng tốt. Uyên Linh kiểu gì cũng sẽ biết thông tin này.
Ông Nhân chỉ xuất hiện cho có mặt. Bố mẹ cô dâu cũng không có, chỉ có chú và thím cô dâu đại diện. Có rất nhiều lời bàn tán xung quanh đám cưới xa xỉ này. Có người thì cho rằng đám cưới này lại chỉ là một hợp đồng hôn nhân tiếp theo của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phát. Có lời đồn rằng vì vợ Đức Tuấn cắm sừng anh ta, cũng có người đồn Đức Tuấn cưới Hồng Diễm vì chạy bầu… Toàn những lời đồn ác ý nhưng Đức Tuấn cũng không hề quan tâm. Anh ta chỉ cần tỏ ra hạnh phúc trước bàn dân thiên hạ, nhất là Uyên Linh là đã đạt được mục đích rồi.
“Anh về muộn quá làm em chờ mãi! Phải đền em mới được”
Đức Tuấn vừa về đến nhà đã bị Hồng Diễm ôm cổ đè vật ra ghế sofa.
“Khoan đã! Anh còn chưa tắm”
“Không cần”
Hồng Diễm mạnh bạo rút sợi dây cà vạt của Đức Tuấn, luồn tay vào ռ.ɠ-ự.ɕ ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ một hồi. Hai chân qùγ lên ghế chặn ngang thắt lưng Đức Tuấn. Đức Tuấn dường như đã bị Hồng Diễm làm cho mê muội rồi, không cưỡng lại được nữa cũng ʋòпg tay ôm qua eo cô ta trợ lực. Hồng Diễm được đà cởi nốt chiếc thắt lưng tгêภ quần của Đức Tuấn, rõ rẫm đến vùng t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ.
“Hự… Hự…”
Tiếng đằng hắng của chị Hoa. Thật không may cho họ, chị Hoa vô tình chạy từ dưới bếp lên thì gặp cảnh tượng đáng xấu hổ này. Không kìm chế được cơn sốc nên ʇ⚡︎ự dưng bật lên tiếng.
“Nhìn cái gì mà nhìn” Hồng Diễm láo mắt nhìn chị như kẻ thù. Ngay cả Đức Tuấn cũng không cảm thấy xấu hổ vì chuyện này. Nằm mê muội ở dưới ghế không phản ứng gì.
“Xin lỗi cô cậu”
Chị Hoa cúi người chạy vội xuống bếp. “Thật không biết ngượng là gì. Loại người gì không biết nữa. Còn cái cậu Đức Tuấn đó, từ bao giờ lại trở lên ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ như vậy nữa. Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng mà. Cậu ta thể nào cũng trở thành kẻ hoang da^ʍ Ьệпh hoạn giống như cô ta mà thôi”. Chị Hoa vừa phẫn nộ vừa cảm thấy xấu hổ thay cho bọn họ. “Ở đây riết rồi gặp những cảnh này con mắt mình cũng trở nên bẩn thỉu đi mất thôi”. Chị Hoa ʇ⚡︎ự than thở.