Thế thân – Chương 58
Uyên Linh nhìn Thu Vân vẫn ngờ ngợ, có điều gì đó không an tâm.
“Cu Bin?”
“À! Đang bên nhà chị Hạnh. Chị nhờ chị ấy trông nhờ một lát. Em mở cửa vào phòng đi, chị sang bên nhà”
Uyên Linh vào nhà. Căn phòng chẳng có gì đáng giá. Thu Vân vốn sống một cuộc sống đầy đủ, giờ chấp nhận một cuộc sống thiếu thốn như này mà vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Chứng tỏ cô ấy hài lòng với sự lựa chọn của mình. Văn đúng là một món quà mà ông trời đã ban đến cho cô. Nhất định không thể để Văn đi tù được. Uyên Linh suy nghĩ. Nhất định phải cứu anh ta ra, nhưng phải làm cách nào đây?
Văn Thành? Không được. Anh ấy đang bận nghiên cứu một dự án bên Mỹ. Hơn nữa, ông Bình đang được bà Kim Chung chăm sóc, đã làm phiền mẹ con họ quá nhiều rồi. Đức Tuấn càng không thể nào. Cô đã hạ mình đến cầu xin anh ta nhưng lại có một Hồng Diễm chen ngang, với lại, anh ta hận cô như vậy…Uyên Linh lại suy nghĩ đến tên Bách một lần nữa. Có lẽ chỉ còn anh ta mới có thể giúp mình được. Nhưng làm thế nào đây? Lần trước suýt bị cưỡng hϊếp vẫn làm cô ám ảnh đến tận bây giờ.
“Em sao thế? Mặt như người mất hồn vậy?”
“À… Không sao”
Uyên Linh ngập ngừng.
“Chuyện của Văn…”
“Không cần lo. Chuyện này đã giải quyết xong rồi”
“Xong rồi?”
Uyên Linh ngạc nhiên “Rốt cuộc chị làm cách nào mà có được số tiền lớn như vậy?”
“Một người bạn ngày xưa của chị đã cho mượn tạm. Thật may quá”
“Ai ạ?”
“À… Có nói thì chắc em không biết đâu.”
“Chị không nói dối em đấy chứ?”
“Chào cô Linh!”
Tiếng một người đàn ông quen thuộc. Cả hai người quay lại. Thì ra là Văn. Dáng vẻ anh ta phờ phạc và gầy hẳn đi. Có lẽ là đang rất lo lắng cho vụ kiện cáo của công ty.
Văn về đúng lúc cứu Thu Vân ra khỏi đám câu hỏi chất vấn của Uyên Linh. Cô vẫn không tin chị mình có thể dễ dàng mượn được số tiền lớn như vậy mà không có uẩn khúc gì tại ở đây. Thu Vân lòng ʋòпg mãi vẫn không thuyết phục được Uyên Linh tin mình. Đang bí thì Văn lại về.
“Em đến thăm chị và cu Bin một chút. Giờ em phải về rồi. Không làm phiền mọi người nữa”
Uyên Linh muốn để cho Văn và Thu Vân có không gian riêng tư. Dù sao chuyện này cũng là chuyện mà giữa hai người bọn họ cần được nói rõ ràng.
“Không ở lại ăn tối sao?”
“Em về nhà, ʇ⚡︎ự nấu ăn”
“Ừm. Vậy em về sớm đi”
“Vâng!”
Uyên Linh cúi đầu chào Văn ra về lòng vẫn không an về sự việc vừa rồi. “Thu Vân, chị ấy rốt cục là lấy đâu số tiền lớn như vậy? Có người bạn cũ nào đó thật sao?”. Những suy nghĩ này cứ lởn vởn quay đầu Thu Vân.
***
“Chuyện của công ty, anh không cần lo lắng nữa”
Thu Vân lấy ra một cọc tiền trong giỏ ҳάch để lên bàn.
“Ngày mai tôi sẽ đưa đủ số tiền này cho anh để đền bù cho họ. Họ sẽ không có lý do để kiện chúng ta”
Văn vô cùng ngỡ ngàng khi thấy Thu Vân mang về một số tiền lớn như vậy.
“Cô lấy số tiền này ở đâu ra vậy?”
“Ở đâu không quan trọng. Miễn là có thể cứu anh ra khỏi nhà tù”
“Không được! Tôi sẽ không lấy nếu không biết nguồn gốc của nó”
“Anh Văn! Chuyện này vốn dĩ là do tôi. Tôi phải có trách nhiệm với anh. Mẹ con tôi vô cùng biết ơn anh vì đã vì chúng tôi làm chuyện này. Nhưng tôi không muốn mình là một kẻ vô ơn. Nhất là lại đẩy cuộc đời anh vào ngõ cụt thế này. Anh yên tâm. Số tiền này là tôi vay được của một người bạn. Anh không cần lo lắng về nguồn gốc của nó”
“Thu Vân”
“Nghe này! Chuyện này không bàn bạc nữa! Quyết định vậy đi”
Thái độ của Thu Vân rất cương quyết nên Văn cũng không bàn nữa nhưng trong lòng vẫn bất an. “Nếu cô ấy có thể vay được số tiền lớn như vậy thì tại sao ngay từ ban đầu khi cu Bin bị Ьệпh lại không đi vay chứ? Lẽ nào cô ấy có điều gì khó nói?”.
Tiếng khóc của đứa trẻ làm giãn đoạn câu chuyện dở giữa hai người.
“Tôi vào xem con thế nào đã! Anh cứ ăn trước đi nhé”
Thu Vân chạy vội vào phòng bế con mình. Đứa bé trong cơn ngáι ngủ nhăn mặt khó chịu gắt lên. Thu Vân vừa bế vừa vỗ vỗ lên người nó, đổi ba bốn tư thế nó mới dịu đi rồi nín khóc. Cô cho nó ngồi xuống ghế ăn dành cho trẻ, cúi xuống lấy đồ chơi để lên mặt bàn dỗ dành.
“Thu Vân! Cổ của cô…”
Văn bất ngờ phát hiện tгêภ cổ Thu Vân có vài vết thâm tím giống như có vật gì đó tì mạnh vào. Càng xuống phía dưới ռ.ɠ-ự.ɕ thì những vết thâm này càng dày và đậm hơn.
“Tôi… Tôi…”
Thu Vân lấy hai nâng cổ áo mình lên cao hơn để che lại. Lúc nãy cô mặc cả áo ngoài nên không ai để ý đến những vết thâm này. Lúc tắm xong cô chỉ mặc một chiếc áo phông, khi cúi xuống cổ áo trễ nải nên dễ dàng phát hiện ra.
“Cô đừng nói dối tôi! Cô đã đi đâu và làm gì?”
Văn lớn tiếng, không giữ được bình tĩnh nữa. Những vết bầm tím kia là bằng chứng rõ ràng nhất Ϯố cάσ cho lời nói dối của Thu Vân.
“Sao anh cứ cố chấp vậy? Tôi làm gì thì có quan trọng bằng việc anh phải ngồi tù không?”
“Quan trọng! Quan trọng chứ! Nó rất rất quan trọng đối với tôi cô biết không? Tôi thà ngồi tù chứ không thể để cô bị làm ทɦụ☪ như vậy”
Văn bất lực đấm hai tay mình vào tường đến bật ɱ.á.-ύ. Anh ta đã khóc. Những giọt nước mắt của sự đau đớn khi không thể bảo vệ được người mình yêu.
“Anh dừng lại đi! Tôi xin anh đó! Đừng làm tổn thương chính mình nữa”
Thu Vân vừa khóc vừa ôm Văn, kéo anh ta ra khỏi bức tường dính đầy ɱ.á.-ύ.
“Tại sao chứ? Tại sao cô phải làm vậy chứ? chúng ta có thể tìm cách khác mà”
Văn gục mặt xuống khóc nức nở. Vết đau tгêภ mu bàn tay chẳng thể nào thấm bằng vết đau trong trái tιм đang rỉ ɱ.á.-ύ kia.
“Chúng ta còn cách nào khác sao? Hai ngày nữa anh đã phải hầu tòa rồi”
“Thu Vân”
Văn bất ngờ xoay người lại ôm chầm lấy Thu Vân.
“Thu Vân”
“Được rồi! Anh không cần phải làm thế! Anh không nợ gì tôi cả”
Thu Vân vỗ vỗ lưng Văn an ủi.
***
“Lại chuyện gì nữa đây Thu Vân?”
Ngọc Ngân hσảпg hốϮ lôi Thu Vân ra một góc hàng lang trường học hỏi dồn. Hôm nay lại lan tràn tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ những tin tức phu nhân tập toàn Hoàng Phát dan díu với em chồng, bị chồng phát hiện và chuẩn bị ly hôn. Thông tin này khiến toàn bộ các giáo viên trong trường đều sốc. Đây không phải là chuyện mới xảy ra lần đầu nhưng lần này có vẻ lớn lắm.
“Chị không đọc báo sao?”
“Ai chả biết rồi, chị muốn hỏi thẳng em cơ. Làm sao có thể có chuyện đó được chứ, đúng không?”
“Vậy chị có tin không?”
“Đương nhiên là không tin”
“Vậy là được rồi”
“Nhưng thông tin tгêภ báo là như thế nào?”
“Chúng em ly hôn là thật”
“Trời ơi”
Uyên Linh có vẻ như không ngạc nhiên lắm về chuyện này sẽ được đồn thổi khắp trường. Cô đã đoán biết được, chắc chắn Hồng Diễm sẽ thêm mắm thêm muối, thậm chí là lật ngược mọi chuyện về cô. Đính chính hay thanh minh cũng chẳng có tác dụng gì cả. Điều cốt yếu bây giờ là Đức Tuấn không đứng về phía cô.
“Uyên Linh!”
“Không cần hỏi nữa! Chỉ cần chị tin em là đủ”
“Đương nhiên chị tin em nhưng…”
“Mọi chuyện ổn chứ cô Linh?”
Hồng Diễm đi qua cố tình dừng lại, nhếch mép cười mỉa mai.
“Mới sáng ra đã nghe thấy chuyện hay ho thế này rồi”
“Cô…”
Ngọc Ngân tức giận định mắng Hồng Diễm thì Uyên Linh đã giật tay cô lại.
“Chỗ đây là trường học, không nên làm ồn”.
“Ồ! Cô Uyên Linh rất biết kính nghiệp. Chỉ có điều chuyện cô gây ra lớn quá đến nỗi tổ nghiệp có muốn bao che cũng không nổi nữa rồi”
“Câu này đáng lý ra là phải hỏi lại cô Hồng Diễm mới đúng. Làm chuyện sai trái đừng có nghĩ người khác không biết. Vẫn có trời biết đất biết và lương tâm của người đó biết. “Giấy không gói được lửa”. Sự thật nào cũng sẽ bị phanh phui mà thôi”
Uyên Linh đanh thép đáp trả lại Hồng Diễm. Cô ta bặm môi tức giận như vừa ᵭάпҺ trúng điểm đen.
“Được rồi! Để tôi chống mắt lên coi cô khoa môi múa mép được bao lâu”
“Chúng ta đi”
Uyên Linh kéo Ngọc Ngân đi ra chỗ khác khi Hồng Diễm còn chưa nói hết câu khiến cô ta tức đến ói ɱ.á.-ύ luôn rồi.
***
“Mọi việc là do cô ta sắp đặt đúng không?”
Chứng kiến cuộc ᵭấu lý vừa rồi giữa Uyên Linh và Hồng Diễm. Ngọc Ngân đã lờ mờ đoán ra được ai là người đứng sau chuyện này rồi.
“Là cô ta phải không?”
Uyên Linh khẽ gật đầu.
“Không được! Không thể để cô tà bày trò hãm hại em như thế mãi được”
“Cũng không còn quan trọng nữa rồi chị. Dù sao thì Đức Tuấn cũng không còn tin em nữa. Có lẽ mọi chuyện nên kết thúc tại đây sẽ tốt hơn”
“Uyên Linh! Em không phải là đang định bỏ cuộc đấy chứ?”
“Đôi khi bỏ cuộc giữa chừng là một giải pháp tốt chị ạ. Cố gắng giữ lại một cuộc hôn nhân đã rạn nứt chẳng phải sẽ khiến cả hai thêm tổn thương sao? Tình yêu luôn sợ sự nghi ngờ”