Thế thân – Chương 5

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

“Em xin lỗi! Lại làm liên lụy đến anh nữa rồi”

Uyên Linh cúi mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau. Đám đông đã tản ra. Đức Tuấn thì bực tức nhìn cô hằn học rồi bỏ về. Chỉ còn hai người ở lại.

“Không sao! Anh chỉ sợ Đức Tuấn hiểu lầm em rồi lại gây khó dễ cho em. Hay anh đến giải thích cho anh ta hiểu?”

“Không cần đâu anh. Anh ta vốn cố chấp vậy, sẽ không nghe lời ai đâu”

“Uyên Linh! Em có hạnh phúc không?”

Văn Thành bất ngờ hỏi khiến Uyên Linh có chút ngỡ ngàng. Cô cố nhoẻn miệng cười một cách chua chát.

“Cũng chả còn cách nào”

“Chẳng lẽ em cứ sống như vậy cả đời sao”

Đức Tuấn sốt sắng lo lắng.

“Không lẽ cậu kêu nó bỏ chồng để theo cậu?”

Bà Thu Hiền đã đứng đấy từ lúc nào và đã nghe được câu chuyện của hai người. Bà nhìn Văn Thành khó chịu rồi liếc qua Uyên Linh.

“Mẹ mới tới”

“Tôi không tới chắc cô còn làm nhiều chuyện xấu mặt sau lưng tôi nữa chứ gì?”.

Bà Thu Vân không ưa Văn Thành từ ngày biết anh thân thiết với Uyên Linh. Bất kể ai, chỉ cần đứng ra bênh vực Uyên Linh cũng đều là cái gai trong mắt bà.

“Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi. Không phải như mẹ nghĩ. Văn Thành và con không có gì hết”

“Có gì hay không ʇ⚡︎ự chúng mày biết. Đừng có làm xấu mặt nhà này rồi ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của bố mày đã đã gây dựng bao nhiêu năm nay”.

“Bác! Bác có biết cô ấy vừa trải qua chuyện gì không mà nỡ mắng mỏ cô ấy như vậy? Uyên Linh…”

Văn Thành chịu không nổi khi thấy bà Thu Hiền cứ mở miệng lại mắng cҺửι Uyên Linh. Vừa trải qua một cú sốc, suýt bị người ta cưỡпg ᵭσα̣t, bị chồng làm cho mất mặt một phen giờ lại chịu cảnh mẹ ruột mình chì chiết, Văn Thành vô cùng phẫn nộ. Anh muốn ra mặt thay Uyên Linh.

“Thôi anh! Anh về phòng làm việc đi. Em ở đây được rồi”

Văn Thành nắm chặt hai tay lại, dằn cơn thịnh nộ xuống. Uyên Linh nói cũng phải. Anh có nói gì bà ta cũng chẳng nghe đâu. Lại khổ Uyên Linh bị bà ấy rủa xả. Cơn tức nghẹn phải nuốt ngược vào trong. Anh không nói, lẳng lặng cúi đầu chào bà theo phép lịch sự, liếc nhìn Uyên Linh gật đầu ra hiệu “bảo trọng” rồi đi về phòng.
***

“Con bé đó lại gây ra chuyện lớn rồi. Không biết đến lúc nào nó sẽ phát tan cái nhà này?”

Bà Thu Hiền vừa lau người cho ông Bình vừa nói chuyện điện thoại với Thu Vân.

“Nó lại gây ra chuyện gì hả mẹ?”

“Đức Tuấn và Văn Thành ᵭάпҺ nhau ở Ьệпh viện vì nó. Vừa xong sáng nay”

“Hả? Đức Tuấn ᵭάпҺ Văn Thành? Có thật không mẹ? Tại sao lại ᵭάпҺ nhau? Giờ họ đâu rồi?”

Thu Vân có vẻ sốt sắng hỏi mẹ một cách dồn dập

“Con làm gì mà cuống lên như ma đuổi vậy? Chắc cũng tại chuyện cũ thôi. Thằng Văn thành lúc nào cũng chả kè kè bên nó, làm chồng ai mà không bực”

Thu Vân nghe xong câu chuyện vô cùng tức tối. Vốn đã cay cú chuyện Uyên Linh ςư-ớ.ק mất vị hôn phu, nay nghe việc Đức Tuấn vì ghen mà ᵭάпҺ nhau với Văn Thành lại càng giận sôi ɱ.á.-ύ. Cô vừa được ra tù trước thời hạn 1 tháng nay sau khi thụ án 2 năm. Biết bố bị ốm nhưng cũng không thèm vào thăm nom lấy 1 ngày, viện đủ cớ để ở nhà. Bà Thu Hiền cũng chiều con nên cũng không yêu cầu ở cô điều gì. Cả tháng nay, cô cứ ở nhà hết ăn lại ngủ, cũng chẳng chịu đi tìm việc làm. Trước đây, cô từng làm trong công ty cho gia đình. Từ ngày bố bị Ьệпh, ông Lâm lên nắm quyền tạm thời liền lấy lý do cô vừa đi tù về nên còn tai tiếng không sắp xếp công việc cho cô. Chờ mọi việc lắng xuống sẽ tính tiếp.

Thu Vân biết ông Lâm bày trò đuổi khéo mình nhưng cô cũng chẳng màng đến việc đi làm lại. Cứ từ từ coi tình hình ra sao rồi tính tiếp. Hơn nữa, việc với Uyên Linh còn chưa giải quyết xong thì cô chưa hả dạ, chưa thể tập trung làm chuyện khác được.

“A lô! tôi đây”

“Chị! Có việc gì không?”

Nghe thấy giọng Thu Vân, Đức Tuấn hơi ngượng nghịu. Dù sao thì trước đây cô ta cũng là vị hôn thê của anh. Giờ lại kết hôn với Uyên Linh, phải gọi Thu Vân là chỉ, không thể trách không có chút gì đó không thuận.

“Tôi nghe nói anh vừa ᵭάпҺ nhau với Văn Thành?”

“À! Ừ. Chuyện hiểu lầm thôi”

“Hiểu lầm? Anh có biết gì về Văn Thành không mà vội kết luận sớm như vậy?”

“Chẳng phải anh ta là bạn thân của Uyên Linh sao?”

“Bạn thân? Anh ngây thơ thật hay giả vờ ngu ngốc vậy? Có tình bạn thân nào giữa nam và nữ không? Có tình bạn nào mà 10 năm nay người con trai không thể yêu được ai khác chỉ vì một cô bạn thân không?”

Đức Tuấn im lặng.

“Văn Thành và Uyên Linh đã từng yêu nhau thắm thiết nhưng bị bố tôi ra sức ngăn cấm nên hai người mới không đến được với nhau. Giờ bố tôi sống cũng như ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, chẳng phải đây là cơ hội tốt để hai người họ nối lại tình xưa sao?”

Mặt Đức Tuấn nóng bừng bừng. Đôi mắt cau lại hằn lên những vết sọc đỏ. Hình ảnh Văn Thành ôm Uyên Linh trong ʋòпg tay hiện ra. Rõ ràng đó không thể là một tình bạn thân đơn thuần. Có lẽ nào đó lại là sự thật?

“Chị đừng nói bậy bạ. Tôi không tin và cũng không quan tâm”

Tuy nói không quan tâm nhưng thái độ tức giận của Đức Tuấn, Thu Vân thừa hiểu. Hành động cúp điện thoại một cách bất ngờ cho thấy anh ta đang vô cùng giận dữ, không thể kiềm chế được nên mới không muốn cho người khác nghe thấy. Thu Vân mỉm cười nham hiểm, đuôi mắt dài híp lại “sẽ có một vở kịch hay sắp diễn ra đây”.
***

“Uyên Linh! Chú Lâm biết hết chuyện rồi. Chú ấy nói sẽ không tha cho em, không cho em liên quan đến chuyện gia đình mình nữa. Chú ấy nói em làm gia đình mất mặt. Còn chuyện của bố, có lẽ chú ấy sẽ lo thủ tục cho bố xuất viện sớm”

Gương mặt Thu Vân vô cùng thiểu пα̃σ.

“Giờ phải tính sao đây em?”

“Chú ấy không thể vô lý như thế được. Đây là bố mình, chỉ mẹ và chúng ta mới có quyền quyết định đến mọi an nguy của bố”

“Nhưng chú ấy có tiền còn chúng ta thì không. Em cũng biết giờ chú ấy nắm hết quyền trong công ty. Ngoài mặt thì chúng ta mang danh là cổ đông nhưng thực chất không có quyền hành gì. Mọi cổ đông khác cũng đứng về phía ông ấy. Chúng ta làm gì được chứ?”

“Trước mắt tìm cách bảo vệ an toàn cho bố, chuyển bố đến một Ьệпh viện khác, đề phòng chú ấy làm chuyện xấu. Mọi việc em sẽ từ từ tìm cách”

“Nếu vậy, sẽ cần rất nhiều tiền. Hay là em đến tìm Văn Thành?”

Uyên Linh nghĩ ngợi hồi lâu. Cô không muốn liên lụy đến Văn Thành. Việc gì cũng nhờ đến anh, lần trước đã khiến cho Đức Tuấn ᵭάпҺ oan một trận xôn xao cả Ьệпh viện, ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Thật sự cô không nỡ.

“Ây da! Em còn suy nghĩ gì nữa chứ. Tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của bố là tгêภ hết. Mọi thứ khác chẳng lẽ còn quan trọng hơn bố mình sao?”

“Được rồi! Để em tính”

Chỉ cần Uyên Linh nói vậy là Thu Vân biết cô sẽ bằng lòng. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần muốn Uyên Linh làm việc gì về mình, Thu Vân trưng ra bộ mặt sầu thảm cùng vài câu dẻo quẹo là kiểu gì Uyên Linh cũng đồng ý. Biết là chị gáι không thương mình nhưng Uyên Linh lại rất hay nhường nhịn và làm theo ý chị. Cô chị cứ mở miệng là Uyên Linh lại như người bị thôi miên, làm theo ý muốn của chị mình.

***

“Em…”

“Trời ạ! Có chuyện gì mà em cứ ngập ngừng mãi thế? Khó nói lắm sao”

Ngồi đã nửa tiếng ngoài quán cà phê chờ Văn Thành. Đến khi nói lại không thể thốt lên nửa lời. Thật sự cô không thể mở lời.

Văn Thành cười hiền từ, nhẹ nhàng nắm tay Uyên Linh

“Thôi nào! Cô gáι! Em trở lên thẹn thùng từ lúc nào vậy?”

Bất ngờ, một tiếng hét lớn từ đằng xa

“Hai người làm cái trò gì thế này?”

Đức Tuấn Һuпg Һᾰпg vừa đi vừa chỉ tay về phía hai người, thiếu điều chỉ muốn nhảy bổ vào giữa hai người họ mà ngăn đôi bàn tay của Văn Thành lại.

“Đức Tuấn! Sao anh biết mà đến đây?”

Uyên Linh ngỡ ngàng

“Cô tưởng cô qua mắt được tôi sao? Tôi đã cảnh cáo cô rồi, còn để tôi bắt gặp hai người tình tứ lần nữa tôi sẽ lập tức ly hôn. Thứ đàn bà lẳng lơ như cô không xứng đáng làm vợ tôi”

“Bốp”!

Một lực mạnh ᵭάпҺ trúng mặt Đức Tuấn, cảm giác rát ở khóe miệng, ɱ.á.-ύ bật ra. Uyên Linh vội ôm lấy tay Văn Thành ngăn lại.

“Cô! Cô còn ôm lấy hắn!”

Đức Tuấn vừa ôm mặt vừa lật đổ hết đồ vật tгêภ bàn. Một mảnh miểng chai văng vào đầu Uyên Linh, ɱ.á.-ύ tuôn chảy thành dòng. Mấy người ngồi gần đó la hét “chảy ɱ.á.-ύ rồi”. Lúc này chủ quán và bảo vệ nhà hàng mới chạy đến.

Đức Tuấn thấy ɱ.á.-ύ Uyên Linh chảy không ngừng thì tái mét mặt, Һσα̉пg ℓσα̣п chạy lại ôm chặt Uyên Linh trong tay lay lay mình cô “Không được! Cô tỉnh lại đi! Không thể nào”. Uyên Linh nhìn Đức Tuấn rồi lịm dần.

Văn Thành thấy vậy chạy vào đẩy Đức Tuấn ra, cởi và vạt tạm thời băng vết ɱ.á.-ύ lại. Mấy người xung quay đang gọi điện thoại cấp cứu.

“Đưa cô ấy lên xe gấp”

Văn Thành hét lớn khi thấy các nhân viên y tế chạy đến. Đức Tuấn liền xô Văn Thành tránh ra rồi bế thốc Uyên Linh chạy thẳng lên xe.

“Bác sĩ! Tôi là chồng cô ấy. Bằng mọi giá phải cứu lấy cô ấy”

Đức Tuấn vừa lo lắng vừa sợ hãï nắm lấy hai vai bác sĩ lay mạnh.

Vị bác sĩ già nhìn anh có vẻ đang rất sợ hãï liền trấn an ngay

“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Mất ɱ.á.-ύ quá nhiều nên cô ấy tạm thời bị ngất. Chút nữa truyền ɱ.á.-ύ xong sẽ tỉnh. Anh không cần lo lắng quá”.

Gương mặt Đức Tuấn vẫn không bớt đi một phần căng thẳng. Văn Thành có chuyên môn cũng biết vết thương của Uyên Linh không mấy nghiêm trọng nên khá điềm tĩnh.

“Uyên Linh sao rồi?”

Bà Thu Hiền và Thu Vân cũng vừa chạy đến nơi. Chuyện là do Thu Vân sắp đặt trước với mục đích để Đức Tuấn bắt gặp Uyên Linh và Văn Thành bên nhau. Không ngờ diễn biến lại đi theo một chiều hướng khác.

Đức Tuấn dường như không để ý đến sự có mặt của hai người bọn họ. Anh ngồi xuống ghế, vò đầu bứt tai hối hận và không khỏi lo lắng. Tay thỉnh thoảng lại nắm chặt lại, có lẽ muốn khóc mà không khóc được.

Văn Thành nói chuyện về tình hình của Uyên Linh với bà Thu Hiền. Còn Thu Vân thì chỉ mãi đứng nhìn Đức Tuấn. Trong lòng lại dâng lên cảm giác ghen tức. Rõ ràng Đức Tuấn đang lo lắng cho Uyên Linh chứ không phải muốn quẳng vào mặt cô một cái tát rồi nói ly hôn như cô từng tưởng tượng. Mọi toan tính của cô lại sụp đổ, Uyên Linh một lần nữa lại thắng cuộc trong cuộc đua tranh giành tình cảm của Đức Tuấn.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77