Thế thân – Chương 53

“Ông nội… Vẫn khỏe chứ?”. Giọng Uyên Linh nghẹn ngào.

“Ông vẫn khỏe. Chỉ có điều ông hay hỏi Uyên Linh sao lâu đến thăm ông vậy”

“Nhắc tên tôi?”

Uyên Linh ngạc nhiên khi Đức Tùng kể chuyện ông Nhân nhắc đến tên mình.

“Ông nhớ ra mọi người rồi sao?”

“Cũng không hẳn. Ông chỉ nhớ ra tên của Đức Tuấn và Uyên Linh. Cũng không nhớ ra tôi. Hazi! Cuối cùng thì tôi cũng là kẻ bị vứt bỏ ngoài rìa cuộc đời của ông mà thôi”

“Cậu đừng nói vậy! Ông cũng rất thương cậu mà”

“Không cần an ủi tôi! Tôi hiểu mình là ai và ở vị trí như thế nào trong cái nhà này mà. Từ nhỏ đến giờ tôi chỉ là đứa trẻ bỏ đi, là kẻ thừa thãi trong gia đình này. Không ai xem trọng tôi cả. Sống ૮.ɦ.ế.ƭ như thế nào cũng chẳng ai thèm quan tâm”

Đức Tùng nhớ lại những ngày tháng thơ bé, lúc nào cũng bị đem ra so sánh với Đức Tuấn. Khổ nỗi, cái gì cậu ta cũng thua Đức Tuấn. Thế nên có một số người ác mồm ác miệng nói cậu ta là đồ bỏ đi. Một cậu bé từ nhỏ đã bị nhồi nhét vào trong đầu những câu rác rưởi như thế làm sao mà không bị tổn thương cho được chứ.

Những lời của Đức Tùng khiến Uyên Linh cũng không khỏi chạnh lòng. Hoàn cảnh của cậu cũng không khác Uyên Linh là mấy. Nhưng ít ra cậu còn có mẹ thương yêu. Còn Uyên Linh lại bị chính mẹ đẻ mình ngược đãi. Tâm sự của Đức Tùng, cô cũng thấu hiểu phần nào.

“Chúng ta cũng thật giống nhau”

Uyên Linh bất ngờ thốt lên.

“Thế nên người ta mới nói “đồng thanh tương ý, đồng khí tương cầu””. Đức Tùng lém lỉnh nhìn Uyên Linh. Câu nói của cô như một lời động viên có sức mạnh như một liều tђยốς tăng lực ngay lập tức giúp cậu lấy lại sức tươi tỉnh. Chỉ cần được liên quan quan đến cô là cậu như có một sức hồi sinh kỳ lạ.

“Hay cho câu đồng thanh tương ý đồng khí tương cầu”

Tiếng cười ha hả của một người đàn ông phá tan bầu không khí yên tĩnh của quán cà phê đang buổi ban trưa.

Đức Tuấn vừa đi vừa vỗ tay rất lớn. Gương mặt đầy sát khí nhưng miệng vẫn cười tươi như đang cổ vũ ϮιпҺ thần cho ai đó.

“Anh!”

Cả Đức Tùng và Uyên Linh đồng thanh thốt lên;

“Quả không sai tí nào! Ngay cả nói cũng rất đồng thanh rồi đấy”

Đức Tuấn giọng đanh thép, ánh mắt như muốn ăn tươi n u ố t sống cả hai người luôn tại trận. Nhưng khác với những lần trước, lần này anh ta khá điềm tĩnh và lạnh lùng, không hề tỏ ra giận dữ hay có ý động tay động chân như mọi lần. Duy chỉ có ánh mắt là trở nên rờn rợn.

Đúng lúc đó thì Hồng Diễm cũng xuất hiện.

“Tôi có nghe nói về mối quαп Һệ bất chính giữa chị dâu em chồng các người. Nhưng không ngờ nó lại là sự thật. Bất ngờ hơn nữa lại là sự trơ trẽn quá đáng của hai người. Giữa ban ngày ban mặt mà dám hẹn hò nhau thế này. Thật là không thể tin được”

“Cô làm gì ở đây?”. Đức Tùng ngạc nhiên khi thấy Hồng Diễm cũng xuất hiện ở đây, vào đúng thời điểm này.

“Tôi có chân, tôi muốn đi đâu anh cản được sao?”

Cô ta nhếch miệng cười rồi đến gầy Uyên Linh mỉa mai.

“Nếu tôi không đến đây thì làm sao có thể thấy rõ được bộ mặt thật của phu nhân tổng giám đốc đây chứ. Thân là một giáo viên lại là bà chủ của một tập đoàn danh giá thế mà lại đi làm cái trò mèo này. Bỉ ổi hơn lại cặp với chính em trai của chồng mình”

“Bốp”

Một vết đỏ lửng in hằn cả năm đầu ngón tay tгêภ má Hồng Diễm. Cô ta không kịp trở tay, ôm mặt cay cú chỉ thẳng tay vào mặt Đức Tùng.

“Anh dám bênh vực cô ta! Dám ᵭάпҺ cả tôi sao? Bây giờ anh còn chối cãi được anh không có gì với cô ta nữa không?”

Cả ba người đều không khỏi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của Đức Tùng.

“Cô còn nói một câu ҳúc ρhα̣m đến Uyên Linh nữa thì đừng trách tôi. Chuyện hèn mạt gì tôi cũng dám làm đấy”

“Tôi cứ ҳúc ρhα̣m đấy! Anh làm gì được tôi! Đúng là đàn bà lăng loàn, đàn bà mất nết…”

Cô ta xông lại gần Uyên Linh, mặt câng câng đưa về phía cô như thách thức Đức Tùng.

“Bốp! Bốp” Hai cái tát giáng liên tiếp vào mặt Hồng Diễm. Lần này lực mạnh hơn khiến cô ta ngã xuống.

“Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đừng có chọc tôi nổi điên. Hai cái tát này là cái giá của hai câu cҺửι Uyên Linh vừa rồi. Cô còn nói một câu nào nữa tôi sẽ giúp cô lãnh đủ”

Dường như những cái tát đau điếng kia chẳng thấm vào đâu với Hồng Diễm. Sau phút định thần vì bị tát quá đau, cô ta ngẩng mặt lên, mắt đanh lại, hai hàm răng siết chặt rít lên.

“Loại đàn bà…” Đức Tùng đang toan cho cô ta ăn thêm một cái tát nữa thì đã bị Uyên Linh kéo tay ngăn lại.

Uyên Linh thấy Đức Tùng không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Hồng Diễm lại cố tình chọc cậu nổi điên lên. Không thể để tình trạng này tiếp diễn mãi sẽ chỉ gây thêm phiền phúc liền lao vào can ngăn.

Đức Tùng thấy tay Uyên Linh nắm chặt lấy tay mình thì có phần chững lại. Cậu quay lại nhìn Uyên Linh.

“Thôi bỏ đi! Chúng ta đi thôi”

Uyên Linh cố tỏ ra điềm tĩnh trước mặt Đức Tuấn nhưng trong lòng thì ruột đau như cắt. Cô đi trước, tay vẫn dắt theo Đức Tùng. Bị một người phụ nữ khác sỉ ทɦụ☪ ngay trước bao nhiêu người, thế nhưng chồng cô, Đức Tuấn lại không một lời bênh vực mình. Thậm chí còn cҺửι mắng cô thậm tệ trước đó. Người đứng ra bảo vệ danh dự cho cô lại là một người đàn ông khác. Người mà cô chỉ coi cậu ta như một người em trai đúng nghĩa. Còn người cô yêu thương hết mực kia, người cô đang gọi là chồng lại giương mắt đứng trơ trơ nhìn cô bị ҳúc ρhα̣m. Còn đau đớn nào bằng chứ.

Đức Tùng ngây ngô như một đứa trẻ được mẹ dắt đi qua một cơn ẩu đả. Ngoan ngoãn bước đi không một chút phản kháng.

Đức Tuấn nhìn theo Uyên Linh. Tay của cô đang bám chặt tay Đức Tùng không rời. Một lời nói giải thích với anh cô cũng chẳng thèm nói. Cơn ghen tuông trong lòng Đức Tuấn giỡ bỗng chốc hóa hận thù. Uyên Linh làm thế chẳng khác nào đang hạ ทɦụ☪ anh ta. Anh ta không thể nào tha thứ được. Bàn tay Đức Tuấn nắm chặt, hai hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát mọi thứ. Một lát dường như nhớ đến một việc gì đó liền bỏ đi, cũng chẳng thèm đoái hoài đến việc có mặt của Hồng Diễm đang ôm mặt đau đớn vì những cái tát như trời giáng hồi nãy của Đức Tùng.

“Anh! Chờ tôi”

Đức Tuấn hùng hổ lao ra xe. Hồng Diễm chạy với theo nhưng chẳng kịp nữa rồi.
***

“Cô đến đây làm gì?”

Đức Tuấn lạnh lùng khi vừa về đã thấy Hồng Diễm ngồi chình ình ở phòng khách nhà mình.

“Đến để đòi thù lao”

“Thù lao? Tôi nhớ tôi và cô đâu có quαп Һệ gì?”

“Có chứ sao không. Một tổng giám đốc thông minh như anh mà cũng mau quên thật đấy”

“Muốn gì thì nói đi”

“Anh không nhớ thật ư? Vở kịch hôm đó, nếu không có tin nhắn kia làm sao anh biết được mà đến xem”

“Thì ra kẻ nhắn tin nặc danh kia là cô”

“Vậy nên anh phải cảm ơn tôi, biết chưa?”

Hồng Diễm nhấc cằm Đức Tuấn ve vãn. Cơ thể cố tình ɔ.ọ ჯ.áʈ vào ς.-ơ τ.ɧ.ể Đức Tuấn. Hơi thở hừng hực.

“Cô muốn gì?”

“Muốn gì anh còn phải hỏi sao?”

Hồng Diễm chẳng ngại ngần lột phanh chiếc áo ngoài của mình, ôm mặt Đức Tuấn đè anh ta xuống. Sự ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t cùng với sức nóng hôi hổi của cô gáι am tường chuyện ấy khiến Đức Tuấn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cô ta. Sự xa vắng Uyên Linh bấy lâu cũng khiến anh bắt đầu thèm khát ทɦụ☪ dục. Đức Tuấn để mặc Hồng Diễm leo lên người mình mặc sức đùa giỡn. Cô ta đúng là quá biết cách để mê hoặc đàn ông. Đặc biệt là đàn ông đã được cô ta nhắm tới. Đức Tuấn trở nên bị động mặc cô ta nắm cương điều khiển. Cơn ƙɦσáı ɭạɕ dâng lên từng đợt, Đức Tuấn nằm yên hưởng thụ, mặt đờ đẫn như như đang lạc vào cơn mê hoặc.

***

“Uyên Linh! Không sao chứ”

Đức Tùng không thể chịu nổi khi cứ thấy Uyên Linh im lặng không nói lời nào từ lúc đi khỏi quán cà phê đến giờ.

“Nói cái gì đi chứ? Đừng có làm tôi sợ”

Đức Tùng phát điên lên mất thôi. Uyên Linh cứ như người mất hồn vậy.

“Uyên Linh! Đừng kìm nén nữa. Muốn khóc thì khóc đi! Có ai bắt cô phải khổ sở như vậy đâu. Tôi cũng đâu có cười cô”

Những tiếng thút thít bắt đầu lớn dần rồi bật thành tiếng khóc lớn hơn. Cả người Uyên Linh run lên. Nước mắt rơi lã chã thành dòng.

Đức Tùng muốn ôm cô vào lòng biết bao. Nhưng cậu biết thời điểm này hoàn toàn không thích hợp. Dù gì cậu và Uyên Linh vẫn là một mối quαп Һệ khá tế nhị. Nếu như là bạn bè thì dễ rồi. Đằng này thì… Haiza! Thật trớ trêu! Đức Tùng ước thầm, giá như mình không là Đức Tùng, mình chỉ là một người bình thường, mình nhất định sẽ ôm lấy cô ấy, sẽ không làm cô ấy khó xử như bây giờ. Giá như…

Đức Tùng ngước mặt lên trời.

“Uyên Linh sao lại cứ phải chịu những thử thách khắc nghiệt như thế này chứ! Ông trời chừng nào mới chịu buông tha cho cô ấy đây?”

Một lúc sau thì Uyên Linh ngừng khóc. Cô đã bình tĩnh hơn. Những giọt nước mắt cũng rất có tác dụng. Người ta nói khi khóc con người sẽ giải phóng hormone làm giải tỏa những đau đớn về mặt ϮιпҺ thần. Tâm trạng của Uyên Linh cũng khá khẩm hơn, không còn đau đớn như lúc nãy nữa.

“Đỡ hơn rồi phải không?” Đức Tùng ngó ngó sang Uyên Linh, không dám đụng vào người cô.

“Ừm”. Uyên Linh gật đầu.

“Cũng là tại tôi. Xin lỗi”

“Cũng chẳng phải lỗi của ai hết. Có lẽ chúng tôi đã hết duyên phận với nhau”

“Ý chị là sao?”

“Cậu cũng thấy rồi đó. Thái độ của anh ấy rõ ràng đã không còn quan tâm đến tôi nữa”

“Chắc không phải muốn ly hôn đấy chứ?”

“Có lẽ đó là con đường tốt nhất cho chúng tôi lúc này. Đáng lẽ chuyện đó phải xảy ra từ lâu rồi. Gắng gượng được đến mức này cũng là khá lắm rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *