Thế thân – Chương 52

“Không liên quan đến cô ấy. Tất cả là do tôi làm. Anh đừng kéo cô ấy vào làm gì”.

Văn sợ hãï la lên. Anh ta sợ Đức Tuấn vì muốn trừng phạt mình nên kéo theo Uyên Linh. Nhưng anh ta không biết rằng, trước đó Thu Vân cũng đã đắc Ϯộι không ít với Đức Tuấn. Chẳng qua là vì lúc đó còn Uyên Linh, anh ta không tỏ thái độ hằn học với cô. Lúc này thì khác, anh ta đang có ý hằn thù Uyên Linh và Đức Tùng nên có lẽ Thu Vân cũng khó tránh khỏi liên lụy.

“Anh biết phải làm gì rồi chứ?” Đức Tuấn cười khẩy, cũng không thèm để ý lời nói của Văn.

“Dạ!”. Người trợ lý cũng hiểu ý Đức Tuấn, ném cho anh ta cái nhìn sắc lạnh rồi chạy theo Đức Tuấn.

“Anh ta đến đây vì chuyện đó sao?”

Thu Vân hỏi Văn. Anh ái ngại gật đầu.

“Anh ta có vẻ khác quá! Lạnh lùng và tàn nhẫn hơn trước nhiều. Có lẽ chuyện với Uyên Linh cũng không nhỏ”. Thu Vân nghĩ ngợi. Cô đang lo lắng cho Uyên Linh. Đức Tuấn thành ra như thế này có lẽ Uyên Linh lời nói của Văn.

“Dạ!”. Người trợ lý cũng hiểu ý Đức Tuấn, ném cho anh ta cái nhìn sắc lạnh rồi chạy theo Đức Tuấn.

“Anh ta đến đây vì chuyện đó sao?”

Thu Vân hỏi Văn. Anh ái ngại gật đầu.

“Anh ta có vẻ khác quá! Lạnh lùng và tàn nhẫn hơn trước nhiều. Có lẽ chuyện với Uyên Linh cũng không nhỏ”. Thu Vân nghĩ ngợi. Cô đang lo lắng cho Uyên Linh.

“Cứ tưởng Uyên Linh đã thu xếp chuyện này với Đức Tuấn rồi chứ”. Văn nói giọng buồn buồn.

“Uyên Linh chắc không giúp được đâu”. Thu Vân thở dài.

“Chuyện này tính sao?”

“Không sao! Tôi sẽ tìm cách”

“Số tiền lớn như thế, làm sao trong một thời gian ngắn anh có thể kiếm được. Cũng tại tôi cả. Nếu không phải vì mẹ con tôi, anh cũng không phải đi đến bước đường cùng như thế này”

Thu Vân cảm giác như một kẻ Ϯộι đồ trước Văn. Mắt cô rưng rưng sắp khóc.

“Nghe này”. Văn cầm tay Thu Vân an ủi.

“Không phải tại cô! Là tôi ʇ⚡︎ự nguyện làm vậy. Cô không cần phải ʇ⚡︎ự trách bản thân mình”

Thu Vân thở dài, mọi chuyện có lẽ ngày càng rắc rối hơn rồi.
***

“Cậu Đức Tuấn, có một cô gáι muốn gặp cậu”

Chị Hoa thập thò ngó vào phòng Đức Tuấn. Từ hôm cãi nhau với Uyên Linh, Đức Tuấn ngoài đi làm, đến nhà chăm sóc ông nội, thỉnh thoảng ghé qua nhà thì chỉ vùi đầu trong phòng mình với đống tài liệu lôi ở công ty về. Hình anh đang muốn tìm công việc để quên Uyên Linh.

“Cô ta là ai?”.

“Cô ta bịt kín mặt, không rõ mặt mũi như thế nào”

“Đuổi cô ta về. Tôi không rãnh”

Đức Tuấn lạnh lùng ra lệnh cho chị Hoa ra đuổi người phụ nữ đang đứng ngoài cổng đi.

“Xin hãy cho tôi vào. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy”. Người phụ nữ van nài.

“Không được! Xin cô đi cho. Cậu ấy không muốn gặp cô”

Người phụ nữ vẫn không chịu bỏ cuộc.

“Xin chị vào nói với anh ấy, việc liên quan đến Uyên Linh”

“Uyên Linh?” Chị Hoa trố mắt ngạc nhiên.

“Chuyện của cô Linh sao? Cô là…”

Thu Vân cố tình quay mặt đi không cho chị Hoa biết mình là Thu Vân. Dù sao trước đây Thu Vân từng là một cô tiểu thư kênh kiệu, từng lớn tiếng xỉ vả chị Hoa là kẻ ở đợ, không xứng nói chuyện với mình. Giờ lâm vào hoàn cảnh này, ngoại hình tàn tạ, nhìn chẳng khác gì một osin. Để chị Hoa biết được chẳng phải là mất mặt lắm sao.

“Chị cứ vào nói với anh ta như vậy. Chắc chắn anh ta sẽ chịu gặp tôi”

Chị Hoa hơi ngờ ngờ về người phụ nữ này. Nhưng cô ta bịt kín mít không thể nhìn rõ mặt. Hơn nữa cố tình nói giọng khác đi khiến chị bị ᵭάпҺ lạc hướng. Chỉ biết rằng người này trông quen quen mà không thể đoán được là ai. Nghe cô ta nhắc đến Uyên Linh, chị Hoa có chút mềm lòng. Dù gì chị cũng rất mến Uyên Linh, muốn cô quay về tái hợp với Đức Tuấn. Hai người giận nhau cả tháng nay rồi. Đây là lần chiến tranh lâu nhất giữa họ. Đức Tuấn cũng vì vậy mà suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ. Chị thật sự mong Uyên Linh quay về lắm rồi.

“Được! Chờ tôi chút”

“Cám ơn chị”

“Cậu Tuấn! Cô ấy nói có việc liên quan đến cô Linh”

Đức Tuấn nghe nhắc đến Uyên Linh thì ngừng lại, lưỡng lự một lúc.

“Cho cô ta vào”

“Vâng! Thưa cậu”

Thu Vân được chi Hoa mở cửa, lòng khấp khởi mừng thầm nhưng vẫn chú ý đề phòng chị Hoa. Cô vừa đi vào vừa ý tứ che mặt lại. Chị Hoa cũng tò mò ngó ngó nghiêng nghiêng một lúc nhưng không ăn thua.

“Cô có chuyện gì nói nhanh lên”. Đức Tuấn lạnh lùng không thèm nhìn Thu Vân.

“Chuyện của Uyên Linh. Hôm đó không phải cô ấy đi cùng Đức Tùng. Chuyện không như anh nghĩ… Là do…”

“Không cần nói nữa”. Đức Tuấn ngắt lời. Chỉ cần nghe nhắc đến cái tên Uyên Linh bên cạnh Đức Tùng là anh ta đã lộn hết ruột gan lên rồi. Chẳng còn tâm trí để nghe thêm nữa.

“Chị Hoa, tiễn khách”

“Khoan đã! Hãy nghe tôi giải thích”

Đức Tuấn dường như chẳng thèm đoái hoài đến lời Thu Vân nói nữa. Anh ta đi vào phòng đóng sầm cửa lại.

“Thôi được rồi! Mời cô đi cho! Cậu ấy không nghe ai nói lúc này đâu. Càng nói cậu ta càng nổi ҟҺùпg lên chỉ khổ người ăn kẻ làm như tôi mà thôi”

Chị Hoa vừa nói đẩy Thu Vân ra cử.

“Đi đi! Đừng làm phiền cậu ấy nữa”

Thu Vân lủi thủi đi về. Kế hoạch giải thích giùm Uyên Linh hoàn toàn bị thất bại. Trước kia, dù hay la mắng Uyên Linh nhưng hễ nghe đến tên Uyên Linh là anh ta luôn lên tiếng bảo vệ. Lần này nghe nhắc đến tên cô là anh ta lại nổi ҟҺùпg lên giận dữ như ăn phải tђยốς điên. Xem ra chuyện giữa họ khó mà hòa giải được.

***

Đức Tùng thấy nhiều ngày Uyên Linh không về thăm ông Nhân thì đâm lo lắng. Không biết cô ấy có bị làm sao không. Gọi điện cũng không thấy bắt máy. Đến nhà cũ của cô cũng không gặp. Chỉ còn cách duy nhất là đến trường tìm cô.

Đức Tùng lái xe mô tô đừng chờ ở cổng trường cả tiếng mới thấy bóng dáng quen thuộc của Uyên Linh đang bước ra. Anh vội đi bộ lại.

“Uyên Linh”

“Là cậu sao? Sao cậu lại đến đây?”. Uyên Linh mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Đức Tùng xuất hiện ở trường chờ mình. Đây là lần đầu tiên cậu ta làm như vậy.

“Mình tìm quán cà phê gần đây nói chuyện được chứ?”

Uyên Linh hơi ngần ngại. Dù sao thi Đức Tùng và cô cũng đang bị Đức Tuấn nghi ngờ có mối quαп Һệ mờ ám. Đi cùng cậu ấy lúc này, lại chỉ có hai người e rằng người khác thấy được sẽ dị nghị không hay.

“Không được rồi. Tôi…”

“Tôi! Tôi cái gì chứ! Không cần phải ngại. Chúng ta chẳng làm điều gì sai trái mà phải sợ ai”

Quả thực Uyên Linh chưa từng có ý nghĩa nào ngoài tình cảm chị dâu em chồng với Đức Tùng. Cũng không hẳn là ghét cậu ta. Đức Tùng tuy ngổ ngáo ương bướng nhưng rất thẳng thắn và biết điều, cũng chưa từng làm tổn hại đến ai. Cậu trai này tâm tình khá lương thiện, lại thích chọc ghẹo cho người khác vui vẻ. Cả hai người cũng chưa làm gì vượt quá danh phận. Đã không làm gì sai thì việc gì phải sợ ánh mắt gièm pha của người khác chứ. Chẳng phải mình quá hèn nhát rồi sao. Mọi việc chỉ cần không thẹn với lòng mình là được. Không cần phải làm hài lòng kẻ khác.

“Được! Chờ tôi một lát”

Uyên Linh quay trở vào nói gì đó với Ngọc Ngân rồi mới dắt xe ra. Đức Tùng vội chạy trèo lên xe mô tô của mình đi theo sau xe Uyên Linh.

Vừa hay lúc này, Hồng Diễm cũng trông thấy Uyên Linh vừa đi ra ngoài cùng ai đó. Nhìn kĩ đằng sau thấy là một người đàn ông nhưng không nhận ra đó là Đức Tùng. Cô ta cũng chắc chắn đó không phải là Đức Tuấn. Bình thường Đức Tuấn đến trường đón vợ mình bằng xe ô tô chứ chưa bao giờ lái xe mô tô đến. Nghi ngờ có chuyện gì đó không bình thường. Cô ta liền đi theo sau hai người.

Đức Tùng gọi một ly nước chanh mật ong nóng cho Uyên Linh. Thói quen của cô mỗi khi đi uống nước. Không biết làm cách nào mà Đức Tùng lại biết được điều này.

Uyên Linh hay bị ʋιêм họng vì công việc phải nói nhiều nên ít khi uống nước lạnh. Cô thích uống nước chanh và nhâm nhi vị mật ong đậm đà thêm chút muối. Nó làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Cổ họng cũng không bị rát nữa.

Uyên Linh nhìn ly nước Đức Tùng gọi mỉm cười.

“Sao cậu biết tôi thích uống loại nước này?”

“Có chuyện gì của Uyên Linh mà tôi không biết chứ?”

Đức Tùng lại giở thói thích chọc ghẹo người khác của mình.

“Thôi được rồi! Không đùa nữa! Cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?”

“Chuyện của Đức Tuấn! Tôi rất lấy làm tiếc! Xin lỗi chị”

Uyên Linh thở dài.

“Đã nói không phải lỗi của cậu rồi mà. Không nhắc chuyện đó nữa”

Thấy Uyên Linh có vẻ buồn buồn. Đức Tùng cũng không muốn gợi lại chuyện cũ nữa, vội vàng ρhâп bua.

“Không nhắc! Không nhắc nữa! Tôi chỉ muốn hỏi dạo này Uyên Linh thế nào?”

“Cậu thấy đấy! Tôi vẫn khỏe mạnh và xinh đẹp như thường”

Uyên Linh cố tình nói to, nở một nụ cười gượng gạo có làm điệu bộ thật hài hước trước mặt Đức Tùng.

“Nhưng sao chị không về nhà?”

“Nhà nào?”

Giọng Uyên Linh chùng xuống.

“Anh ta không muốn nhìn thấy mặt tôi ở đó”

“Mặc ҳάc anh ta! Sao Uyên Linh cứ phải quan trọng hóa sự có mặt của anh ta thế nhỉ?”

Đức Tùng bất ngờ lớn tiếng khiến Uyên Linh không khỏi ngạc nhiên, trân trân nhìn Đức Tùng một lúc.

Nhận ra mình đã tỏ thái độ thái quá Đức Tùng vội vàng ρhâп bua.

“Xin lỗi! Tại tôi nóng tính quá. Nhắc đến anh ta là tôi lại cảm thấy nóng hết cả người lên rồi”

Uyên Linh im lặng, mắt đượm buồn nhìn vào khoảng không. Tay vẫn ngoáy ngoáy ly nước như một phản xạ ʇ⚡︎ự nhiên.

“Nhưng vẫn còn có ông nội ở đó mà. Uyên Linh không nhớ ông sao?”

Mắt Uyên Linh rưng rưng. Một làn gió thổi ngang qua làm tóc cô bị dạt sang một bên. “Muốn chứ ! Ai mà không nhớ nhưng tôi đâu thể nào về được cậu hiểu không?”. Uyên Linh nghĩ thầm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *