Thế thân – Chương 47

Thu Vâng nghe thấy Uyên Linh nhắc đến tên bà Cẩm Thu thì vô cùng ngạc nhiên.

“Làm theo sự sai khiến của bà Cẩm Thu? là sao?”

“Bà ta đã sai anh ta bỏ tђยốς vào một lô nước giải khát của công ty khiến người tiêu dùng bị tiêu chảy khi sử dụng. May là hàm lượng không lớn nên chỉ bị ngộ ᵭộc nhẹ, không xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng.”

“Có chuyện này nữa sao?”

“Vâng! Có lẽ số tiền anh ta mang về cho chị là được bà Cẩm Thu cho”

“Trời ơi! Anh ta…”

Thu Vân lo lắng đến bật khóc.

“Chị yên tâm. Đức Tuấn đã giải quyết việc này êm xuôi rồi. Anh ấy chỉ không hiểu là vì sao một nhân viên cốt cάп của công ty lại có hành động phản lại công ty của mình, ʇ⚡︎ự mình hất đổ bát cơm của minh. Trong khi Đức Tuấn rất trọng dụng anh ta. Thì ra là có nỗi khổ”. Uyên Linh ái ngại.

“Tại sao phải làm như vậy chứ! Anh văn? Tôi chẳng là gì của anh cả? Ai khiến anh phải làm những chuyện đó vì tôi chứ?”

Uyên Linh ngồi bệt xuống ôm mặt khóc nức nở. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được người nào đối xử tốt như vậy ngoài mẹ và Uyên Linh. Anh ta hoàn toàn là một người xa lạ, không hề quen biết với cô. Thậm chí đến bên cô khi cô không còn thứ gì. Nhan sắc, tiền bạc, địa vị… Thậm chí còn đang mang thai đứa con của một người khác không nơi nương ʇ⚡︎ựa. Anh ta đã tình nguyện đưa cô về chăm sóc. Tình nguyện vì cô làm chuyện xấu, còn có thể có nguy cơ đi tù vì đã gây hậu quả nặng nề cho công ty nếu bị kiện cáo. Vì cái gì anh ta phải làm như vậy?

Thu Vân như òa khóc tu tu như một đứa trẻ bị lạc mẹ. Có lẽ vì quá cảm động đối với sự hy sinh của một người đàn ông mà cô không hề quen biết.

“Chị! Chị bình tĩnh lại đi! Anh ta sẽ không gặp rắc rối gì đâu”

“Thật không?”

“Thật! Em hứa với chị”

Uyên Linh ôm Thu Vân an ủi. Thu Vân gần như quên mất ý định trốn tránh Uyên Linh của mình rồi. Ngay từ khi nhắc đến đứa trẻ, ý thức của cô đã không còn tỉnh táo. Tâm trí của cô chỉ nghĩ đến đứa trẻ Ϯộι nghiệp là con mình. Những việc làm xấu xa của cô trước đó cô đều muốn chôn chặt đi, muốn quên hết tất cả chỉ để toàn tâm toàn lực chăm sóc cho con. Cô vương vào thảm cảnh như hôm nay âu cũng là hậu quả cho những việc làm xấu xa mà cô đã gây ra trước đó. Nhưng con cô, nó có Ϯộι gì chứ? Trong tâm trí của Thu Vân cũng đã từng có ý nghĩ, lẽ nào con trai của cô đang phải gánh chịu những hậu quả mà chính mẹ nó đã gây ra? Điều này thật là không thể chấp nhận được.

“Đức Tuấn đã biết hết chuyện rồi sao?”

Thu Vân khóc một lúc thì có vẻ đã tỉnh táo trở lại.

“Cũng chưa hoàn toàn”

“Vậy tại sao em biết mà đến đây?”

“Là do Đức Tùng?”

“Đức Tùng?”

“Cậu ta đã điều tra được anh Văn và cũng đã biết được tung tích của chị”

“Cậu ta nói cho em?”

“Không! Là em tình cờ biết được do mẹ con họ cãi nhau. Chị cũng đừng lo. Chuyện này Đức Tùng nhất định cũng sẽ không để lan ra ngoài. Vì dù sao bà Cẩm Thu cũng là mẹ ruột của cậu ta. Còn về phần Đức Tuấn, em sẽ lo”

“Uyên Linh! Em thật sự không hận chị sao?”. Thu Vân cúi xuống đất, không dám ngẩng mặt lên nhìn Uyên Linh.

“Đứa trẻ đó…” Nước mắt Thu Vân trào ra, những giọt nước mắt hối hận hiếm hoi mà đến khi cô đã làm mẹ mới cảm nhận được tình thân là như thế nào.

“Hận chứ! Ban đầu em rất hận chị. Hận rất nhiều. Đến mức em muốn tìm chị để khiến chị phải trả giá cho con em. Nhưng rồi sẽ được gì? Con em có sống lại được không? Còn em lại mất đi một người thân nữa. Có đáng không chị?”

Mắt Uyên Linh đỏ hoe, hình ảnh đứa trẻ khóc oe oe đỏ hỏn trong ʋòпg tay cô lại hiện ra. Đó là những giấc mơ của cô khi lần đầu mang thai.

“Uyên Linh! Chị không còn mặt mũi nào để cầu xin em tha thứ. Em cũng không cần vì chị mà làm những việc này. Dù em có làm gì chị cũng không bao giờ trách em cả”

“Chị! Chị có nhớ mẹ không?”

Uyên Linh bất ngờ hỏi Thu Vân.

“Tất nhiên…”

Những kí ức xưa cũ lại ùa về. Cái c h ết của bà Thu Hiền, Thu Vân cũng góp một phần không nhỏ. Gương mặt Thu Vân trở nên khắc khổ, những vết nhăn hằn lên mắt và trán người phụ nữ chưa đầy ba mươi tuổi này.

“Chị! Chị có Ϯộι với mẹ”

“Mẹ chưa bao giờ trách chị. Mẹ luôn về bảo em hãy đi tìm chị. Mẹ luôn muốn chúng ta phải sống thật tốt”

“Nhưng chị không còn mặt mũi nào. Những Ϯộι lỗi chị đã gây ra không thể nào tha thứ được. Không thể quay đầu được nữa rồi”

“Chỉ cần chị chịu quay đầu thì nhất định sẽ nhìn thấy bờ. Thu Vân! Hãy nhìn em đi! Hãy đối diện với sự thật, ngay cả với những lỗi lầm của mình. Đừng trốn tránh nó. Chị vốn không phải là người yếu đuối như vậy”

Uyên Linh qùγ cả hai chân xuống đất, cầm chặt hai vai Thu Vân khích lệ.

“Về nhà với em!”

“Không được!”

“Tại sao?”

“Chị không thể bỏ mặc anh ấy lúc này”

Uyên Linh hiểu Thu Vân đang nghĩ gì. Người đàn ông đó đã có ơn với Thu Vân. Đã vì Thu Vân mà hi sinh mọi thứ. Anh ta cần được đền đáp xứng đáng. Ít nhất là lúc này, Thu Vân cần phải ở bên cạnh anh ta.

“Thôi được! Vậy đưa em vào Ьệпh viện thăm cháu”

Thu Vân lấy tay quệt nước mắt gật đầu.
***

“Cô! …Sao cô lại ở đây”

Văn há hốc miệng ngạc nhiên. Uyên Linh là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Hùng Phát, cả công ty ai cũng biết. Tự dưng lại xuất hiện tại đây cùng với Thu Vân khiến anh ta không khỏi ngạc nhiên xen lẫn một chút lo sợ. Anh ta sợ rằng Đức Tuấn đã biết chuyện nên cho vợ mình đến xử lý. Không thể nào! Tại sao Đức Tuấn không ʇ⚡︎ự mình xử lý hay ít nhất cũng sai tay chân đi ʇ⚡︎ự xử, không ai lại đưa vợ mình làm mấy việc bẩn thỉu này.

Đang suy nghĩ miên man thì Thu Vân đã lên tiếng ngượng ngùng.

“Đây là em gáι tôi”

“Em gáι cô? Vậy cô là Thu Vân, vị hôn thê trước của tổng giám đốc”

Anh ta càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra người phụ nữ ăn mặc rách rưới, lếch thếch kia từng một thời làm mưa làm gió trong gia tộc An Bình. Cô ta cũng có ngày thảm hại và phải sống nhờ dưới một ngôi nhà trọ nghèo nàn của anh.

“Anh yên tâm! Tôi đến đây không phải vì việc của anh mà là đến thăm đứa trẻ này:

Uyên Linh nhoẻn cười, gương mặt hiền lành phúc hậu khác hẳn với Thu Vân.

“Cảm ơn anh đã cưu mang hai mẹ con chị ấy thời gian qua”

Anh ta ấp úng, một phần tỏ ra hơi xa cách khi biết thân phận thật sự của Thu Vân.

“Cũng không có gì. Chỉ là tình cờ thấy người gặp пα̣п thôi mà. Không ngờ lại là tiểu thư của tập đoàn An Bình”

Thu Vân lặng im không nói gì, nhìn anh ta thì nước mắt lại nhòe đi. Uyên Linh biết ý chị mình đang ҳúc ᵭộпg việc vừa này chưa thể bình tĩnh được.

“Chuyện tôi đã làm tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm”. Anh ta cúi người hối lỗi. “Tôi chẳng có điều gì có thể biện minh cho hành động sai trái của mình cả. Tôi đã hại chính người đã cho tôi bát cơm. Tôi đúng là kẻ đáng ૮.ɦ.ế.ƭ”

“Tôi đã nói rồi, tôi đến đây không phải vì anh. Càng không phải để hỏi Ϯộι anh. Bản thân tôi còn mang ơn anh không hết. Chính anh đã cứu mẹ con chị ấy. Số tiền đó tôi cũng biết là anh vì đứa trẻ đó mà làm việc sai trái. Tất nhiên tôi không ủng hộ việc anh đã vì lý do cá nhân mà hại cả tập thể. Nhưng đứng tгêภ phương diện em gáι chị ấy, tôi vô cùng cảm kích hành động của anh. Anh cũng yên tâm, tôi sẽ bảo Đức Tuấn không truy cứu việc này nữa”

“Cảm ơn cô”

“Còn nữa! Không được nói chuyện Thu Vân đang ở chỗ anh cho bà Cẩm Thu biết. Cũng không nên nói tôi đã từng đến đây gặp hai người. Anh nhớ đấy”

“Cô yên tâm! Tôi biết bà ta là loại người gì mà. Chỉ có điều tôi túng bấn quá làm liều nên đã…”

“Không nhắc chuyện cũ nữa. Đứa trẻ, tình hình nõ sao rồi?”

“Hiện tiến triển rất tốt. Có một vài biến chứng nhẹ, mắt bị lác nhưng bác sĩ nói khi lớn lên sẽ dần phục hồi. Không đáng lo”

“Thật may quá”

Uyên Linh nhìn gương mặt đang ngủ say của đứa trẻ. Vuốt vuốt má nó.

“Thật Ϯộι nghiệp cháu của dì. Mới tí tuổi đầu đã phải chịu đau đớn như thế này”

Thằng bé vẫn ngủ say. Càng nhìn nó càng giống như Duy Thắng, em trai cô. Nhất là cái sống mũi thẳng tắp.

“Chị! nhìn nó giống Duy Thắng hồi nhỏ nhỉ”

Thu Vân nhìn con trai mình cười cười gật đầu. Từ khi làm mẹ, nét mặt của cô dịu đi hẳn, không còn cau có hay giận dữ như trước nữa. Có chăng là xen lẫn một chút khắc khổ của một người đã đã từng có quá khứ lỗi lầm mà mỗi lần nhắc lại không khỏi hổ thẹn.

“Chị! Có thể báo cho bà ngoại và Duy Thắng biết được không? Bà lo cho chị lắm”

“Từ từ đã! Bà biết được hoàn cảnh của chị lúc này không hay lắm. Cứ để một thời gian nữa hẵng tính”

“Ít nhất cũng nên cho bà biết chị vẫn bình an chứ? Bà vẫn hay hỏi thăm tin tức về chị? Chị cũng biết mà. Mẹ mất đi là một cú sốc lớn đối với bà. Bà chỉ còn chị em mình”

“Ừ! Vậy tùy em”

“Uyên Linh! Có chuyện này chị cũng muốn hỏi em mà chưa dám”

“Chị hỏi đi”

“Ông Nhân! Chị nghe nói ông ấy bị đột quỵ, không nhớ gì hết. Tại sao vậy?”

Gương mặt Uyên Linh bỗng trở nên sầu пα̃σ. Nhắc lại chuyện này cả cô và Đức Tuấn đều nghi ngờ có uẩn khúc nào đó đằng sau chuyện này. Có lẽ chuyện cực kỳ nghiêm trọng mới khiến ông bị sốc như vậy. chứ không đơn giản chỉ là chuyện công ty bị kẻ gian hãm hại.

“Cũng vì chuyện công ty bị hại đó chị”

“Chuyện đó cũng có thể khiến ông ấy ra nông nổi thế sao? Không thể nào”

Đương nhiên, chúng em không tin chỉ là chuyện này đâu. Đức Tuấn còn đang nghi ngờ ông đã tình cờ phát hiện ra chuyện gì đó nên mới bị sốc đến mức như vậy. Chuyện này Đức Tuấn sẽ sớm điều tra ra thôi.

“Hi vọng là vậy”

Thu Vân buồn bã. Mới có một thời gian ngắn thôi mà có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *