Giời đày chương 4
Tg Nguyễn Thơ
Ngoài hành lang Ьệпh viện khu vực khoa sản, người ta thấy một người đàn ông tóc đã hoa râm cứ đi đi lại lại vẻ sốt ruột. Một nữ hộ sinh mở cửa phòng ra ngoài hỏi
— Ai là người nhà sản phụ Lã Thị Nhung 32 tuổi ạ?
— Có tôi đây – anh Hoàng vội đáp.
— Mời bác theo cháu vào làm thủ tục cho chị Nhung mổ đẻ! Chúng cháu cần chữ ký của chồng sản phụ nữa ạ.
Bực cả mình. Đang sốt hết cả ruột mà còn nói dài dòng! Anh đi theo cô vào trong phòng, bác sĩ nói thai nhỏ nhưng nó nằm ngang nên Ьắt buộc phải mổ.
Anh lại lễ mễ đưa vợ trẻ lên phòng mổ ở tầng 3 và chờ đợi.
Bà ngoại trạc tuổi anh cũng vừa tìm đến nơi, kêu say xe ngồi vạ luôn trên ghế. Anh khẽ chào mẹ vợ rồi chốc chốc lại thở dài lo lắng. Nét mặt căng thẳng làm anh như càng già thêm.
Có tiếng trẻ the thé cất lên, anh vội bước tới của phòng mổ. Cô nữ hộ sinh đi ra và nói
— Người nhà chị Nhung đâu vào đón em bé về phòng nhé! Thế ông hay là bà đón tay cháu nào? Ông bà nội hay ngoại đây? Chúc mừng gia đình, bé gáι tròn 3 lô ạ!
Đúng là dở người, đỡ đẻ thì biết đỡ đẻ thôi. Còn điều tra lý lịch nhà người ta làm gì! Đã thế còn nói to nữa.
Rồi anh thở phào, cô chủ cửa hàng xoa bóp tương lai đã chào đời.
Bà ngoại đứng lên vào phòng đón cháu. Ra đến ngoài vừa đi vừa nói
— Cha tiên nhân nó, cái mặt giống bố Hoàng như đúc thế này !
Anh cười nhìn cái mặt bé tí đỏ hỏn, mắt nhắm tít lại. Người thì bé mà miệng ngoạc ra khóc re ré! Chưa nhìn ra là giống ai.
Ở Ьệпh viện huyện thì cứ mẹ tròn con vuông là người nhà đón em bé về phòng trước, mẹ bé sẽ được các bác sĩ làm một số thủ tục nữa rồi đưa về sau. Hàng ngày các cô đến tiêm, phát Ϯhυốc và hướng dẫn người nhà chăm mẹ và bé.
Bà ngoại ở một đêm rồi về, bảo ở Ьệпh viện không quen nên khó ngủ đau đầu lắm. Mình anh chạy đi chạy lại mệt phờ phạc, Đúng là giai nuôi vợ đẻ gầy mòn!
Một tuần sau Nhung được ra viện. Vết mổ còn đau nên mọi sinh hoạt anh Hoàng đều phải nhúng tay vào. Ban ngày nấu ăn, giặt giũ, pha sữa cho con. Ban đêm ngồi bế nó cho vợ ngủ. Thôi cũng là niềm vui của hạnh phúc! Chứ nhàn rỗi mãi như những ngày không có khách cũng chán.
Nhung chỉ ăn với nằm bấm điện thoại nên béo trắng ra, con bé con thì như cái giẻ vắt vai, ăn bao nhiêu chỉ để lấy sức khóc ra rả suốt ngày.
Anh Hoàng đầu xù như quạ ᵭάпҺ, tóc bạc gần hết. Mấy tháng trời số tiền tiết kiệm của anh cũng bị vơi nhiều đi.
Anh ngồi nghĩ, sao lại hao tiền thế nhỉ. Hàng ngày tay anh đi chợ mua sắm chứ có đưa tiền cho ai đâu! Từ thức ăn, sữa mẹ sữa con, bỉm, Ϯhυốc bổ thượng bổ hạ, yến chưng cho vợ, vân vân và vân vân….
Nhiều thứ lắm!
Tự dưng anh nhớ lại, ngày xưa chị Liên nuôi hai đứa đâu có tốn như bây giờ? Mà hình như anh chưa bao giờ phải thức đêm bế con… Nay gần 6 tháng rồi vợ trẻ của anh vẫn đang trong cữ.
Anh đề nghị với Nhung, là con cứng cáp rồi em ở nhà tự nấu ăn và nuôi con, anh sẽ về quê nuôi lợn. Trước đây anh nuôi hàng chục con, tiền lãi không phải là ít. Bây giờ chuồng trại vẫn chắc chắn lắm bỏ cũng tiếc.
Nhung gắt lên
— Anh bị điên à? Tự dưng bảo về quê nuôi lợn! Thế anh để mặc mẹ con em một mình, đêm hôm biết làm thế nào? Con thì quấy bỏ xừ. Không được!
— Nói là về nhưng không hẳn là thế đâu. Nuôi lợn bây giờ không phải nấu cám như ngày xưa, mà cho ăn cám cò trực tiếp cùng Ϯhυốc tăng trọng. Ban ngày anh về dọn chuồng cho lợn ăn uống, tối lại lên đây. Coi như anh đi làm công ty. Chứ không làm gì ra mà cứ tiêu mãi thì tiền núi cũng chả còn.
— Anh quên là em sẽ đi học nghề à? Có việc làm rồi một ngày em sẽ kiếm bằng mấy con lợn của anh. Lúc ấy anh chỉ có nấu cơm rồi chơi với con thôi.
Rồi cô nói tháng sau cô sẽ đi học. Anh liệu mà lo tiền mua sữa và trả lương cho người trông con đấy.
Từ thị trấn về nhà cũ của anh mất chục cây số. Anh mở cổng đi vào, lá rụng dày cộm khắp sân. Mới gần một năm không có người ở thôi mà nó lạnh lẽo như nhà hoang. Cỏ vườn mọc kín tốt um tùm, cây ăn quả không có người chăm sóc tỉa cành nhìn xơ ҳάc hẳn đi.
Đây rồi, hai dãy chuồng lợn vẫn chắc chắn, chỉ phải thay mấy viên ngói vỡ, dọn sạch sẽ bên trong là lại nuôi lợn được.
Anh sang nhà bố mẹ, bà Kính nhìn con trai rồi hỏi
— Con bé nó có ngoan không? Sao mẹ nhìn anh như người ốm thế? Chắc cháu quấy mất ngủ hử!
Giận đấy, nhưng anh là con trai bà. Nhìn anh gầy hốc hác bà thấy xót. Mày tự chui đầu vào rọ, già rồi còn đi nuôi con đỏ! Mai kia anh có bằng tuổi tôi thì anh vẫn còn phải nuôi nó ăn học nhá!
— Con định sửa lại chuồng nuôi lợn mẹ ạ.
Trước đây anh làm cái gì không bao giờ nói chuyện với bà. Nên bây giờ anh nói gì bà cũng kệ. Tao già rồi!
— Cu Việt tháng sau lấy vợ, nó gọi cho anh chưa? Làm gì thì làm, anh vẫn là bố của nó đấy!
— Thé à? Con chưa thấy nói gì.
Lên tới thị trấn anh kể chuyện cu Việt cho vợ nghe . Nhung sáng mắt lên
— Đúng rồi đấy, lần này là cơ hội để em về ra mắt với họ hàng nhà anh
— Cu Việt còn chưa nói gì với anh. Em mà về đấy nhỡ các cô các bác không để ý đến thì chả chơi với ai được đâu!
Cô bảo anh già rồi nên chậm tiêu, không hiểu gì cả. Cần gì chơi với ai! Này nhé khách bên nào người ấy mời, cỗ bên nào người ấy lo và tiền mùng của ai người ấy cầm!
Chúng mình sẽ mời hết dãy dân cư trên này, em mời họ hàng nhà em nữa
— Dở à, tổ chức ở nhà mình đâu mà mời lắm thế, ai làm cỗ cho?
— Chán anh thật đấy, cỗ đặt chứ sao phải làm! Không tổ chức ở nhà mình nhưng anh là bố nó, anh về lo đám cưới cho con trai cơ mà. Hôm ấy anh mời bao nhiêu khách thì đặt bấy nhiêu cỗ, chả liên quan gì đến bà kia!
Cũng có lý! Tất cả họ hàng dưới nhà là chị Liên sẽ mời hết rồi, tuy đã ly hôn nhưng mọi người vẫn coi chị như người nhà. Còn anh chỉ có mấy ông bạn cũ thời Hợp Tác Xã.
— Tiện hôm ấy có đông đủ mọi người, anh nói chuyện xem có ai mua vườn dưới đấy thì bán đi. Mình đầu tư vào một chỗ thôi. Sau này đỡ phải đi đi về về. Anh thích nuôi lợn, chị họ em có khu bãi ngoài kia, em hỏi cho anh ra đấy tha hồ mà chăn nuôi. Hơi đâu đi về xa chục cây số nuôi mấy con lợn!
— Nhà đất chứ có phải con gà con vịt đâu mà nói bán là bán được. Em thôi nhắc đến chuyện đó được không!
Nghe tiếng bố mẹ nói to, con bé thức dậy khóc loa lên. Anh Hoàng mê mẩn chạy vào bế con
— Ngoan nào, ít ngày nữa bố cho con gáι về quê nội ăn cỗ anh Việt nhá!
Nhung cười tít mắt lại! Bao nhiêu dự định mới được vẽ ra trong đầu cô. Lập gia đình muộn một tý, chồng hơi già một tý nhưng đã ai sướng bằng minh! Tình yêu là có tiền để tiêu và được chiều như công chúa! Vậy đấy!
Tiếng con bé vẫn choe choé trong nhà, anh Hoàng đang lụi cụi pha sữa. Ngoài ghế Nhung vẫn cười tủm một mình và chìm đắm trong giấc mơ giữa ban ngày.
N. T
(Còn nữa)