Giời đày chương 2

Tg Nguyễn Thơ

Ngày hôm ấy cả làng biết chuyện anh Hoàng đòi chị Liên ký vào đơn ly hôn.

Người ta không thấy chị Liên mở cửa bán hàng, sáng nay không thấy ông bà Kính đi tập dưỡng sinh. Có người tò mò vào ngõ nhìn thấy bậc tam cấp nhà chị bị phá vỡ một đám, gạch đá vẫn còn vương vãi đầy xung quanh.

Rồi chỗ nào cũng bàn tán xôn xao. Vợ chồng nhà này ở đâu ra mà lắm tiền thế? Buôn bán hàng khô cũng không thể dễ dàng có nhà, đất, xe, hàng quán, nuôi con ăn học … lại còn vàng, tiền tỉ nữa!

Mà lạ thật, vàng để đâu không để lại giấu ngay bên ngoài cửa. Bị moi mất khi nào cũng không biết, thế không có vết xi măng mới xây lại à?

Có trời mới biết được!

Ông bà Kính sang nhà con dâu từ sớm. Bà đứng ngồi không yên, nét mặt bực bội mệt mỏi chốc lại ngó ra cửa. Thằng con trai giời ᵭάпҺ mà bà vẫn tự hào về nó, bây giờ chưa thèm vác mặt về!

Chị Liên ngồi trong phòng không ăn uống, không nói năng, mới một đêm thức trắng mà mặt chị hốc hác tiều tụy hẳn đi. Chị không thể lý giải nổi nhà mình đang xảy ra chuyện gì!

Gần trưa bà Kính không chịu được nữa vào phòng con dâu gọi

— Con gọi cho nó xem nào, nó mà về bây giờ tao sẽ băm đôi nó ra!

— Mẹ gọi thuê bao thì con gọi làm sao được!

Chị cảm giác như đầu mình sắp vỡ tung,

— Bố mẹ về nghỉ đi, khi nào nhà con về thì con bảo sang nhà gặp mẹ.

Không còn cách nào, hai ông bà đành đi về.

Sang chiều anh Hoàng vẫn bặt tăm hơi, vẫn không liên lạc được. Lúc này chị Liên như người bốc hỏa, chị muốn gào to lên, muốn ᵭậρ phá một cái gì đấy cho hả dạ! Chị ngó ra cửa rồi lại đi vào, cuối cùng lặng lẽ vơ vét hết gạch đá mà chị ᵭậρ vỡ ở bậc cứa đổ ra góc vườn

Phải đến 9 giờ tối thì anh mới về. Vừa vào nhà thấy chị anh hỏi luôn : — Cô đã ký vào đơn chưa?

— Anh nói lý do đi, vì sao tự dưng ly hôn, rồi tiền anh mang đi đâu hết rồi? — Chị cố ghìm cho giọng mình bé lại.

— Cô không đọc à? Giờ đọc cho kỹ rồi ký vào, nhanh tôi còn đi việc tôi!

Chị hét lên

— Ký cái gì? Hả? Tiền vàng sổ sách anh mang đi đâu hết mà bây giờ Ьắt tôi phải ký đơn? Anh bỏ tôi vì cái gì hử? Tôi có Ϯộι gì. Còn hai đứa con thì sao? Tôi không ký!

Vừa nãy còn như người không sức lực, mà giờ chị nổi đóa lên! Mặt пóпg phừng phừng. Chị định nói tiếp thì anh xua bàn tay ra hiệu chị im lặng. — Chúng ta chỉ được đến đây thôi, duyên nợ đã hết. Tất cả tôi đã viết trong đơn cô đọc kỹ đi rồi ký vào!

— Anh nói đi, tiền và vàng đâu?

— Thế này nhé, sau khi ra toà tôi sẽ cho cô mảnh đất ngoài mặt đường, quán bán hàng và toàn bộ vốn trong đó.

Còn cái nhà này nằm trên đất của ông bà tôi để lại, sẽ là của tôi. Thằng Việt đã có công việc ổn định trên Hà Nội, con Hà thì hai bên cùng trách nhiệm chung nuôi nó ăn học.

Còn tiền và vàng là bao năm tôi làm Hợp Tác Xã mới có, thử hỏi cô bán hàng lời lãi được bao nhiêu?

Nếu cô không ký tôi vẫn ra toà đơn phương. Lúc ấy cô sẽ không có gì cả! Vì đám đất ngoài kia là tôi đang đứng tên , cô không nhớ à?

Trời! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đối với gia đình thì công lao của chị cũng không hề nhỏ, nhưng ngay lúc này chị không thể cái lý kịp với anh. Chị biết rằng những gì anh đã nói ra là sẽ không bao giờ thay đổi! Trước mặt chị có phải là anh không? Thì ra có một lần anh bảo ᵭậρ cái vệt dắt xe vào nhà ra xây lại, là anh đã lấy hết số vàng từ ngày ấy ư? Anh đã không có chị từ lâu mà chị không hề hay biết.

Chị Liên không khóc được nữa, Đời chị coi như xong, nhưng còn hai anh em thằng Việt và cái Hà…

— Anh có thể cho tôi xin một việc. Chúng ta hãy vì con mà không ly dị có được không? Tôi sẽ không đòi hỏi gì, kể cả anh có người khác. Nhưng các con cần một gia đình đầy đủ cả bố mẹ. Cu Việt cũng đã đưa người yêu về rồi, nay mai nó cưới thì sẽ sao đây? Còn cái Hà nữa, nó còn nhỏ mà!

— Không thay đổi gì cả, tôi bận lắm cô ký hay không tôi còn đi?

Tội nghiệp chị Liên quá! Như người bị ép đến đường cùng, chị cúi mặt tay run run đón cây bút bi từ tay chồng, và chị đã ký.

Những ngày chờ toà gọi chị vẫn hy vọng anh đổi ý, mặc dù chị biết điều đó là không thể. Chị dọn đồ hai mẹ con ra ở hẳn ngoài cửa hàng. Có ai hỏi chị chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Ông bà Kính giận lắm, khuyên bảo không được thì nói là từ mặt con trai. Nhưng chả có bố mẹ nào lại không tҺươпg con đẻ của mình cả. Bà lặng lẽ cất cái giấy chứng nhận GIA ĐÌNH VĂN HOÁ vẫn treo ở phòng khách vào trong tủ rồi thở dài.

Ba tháng sau toà gọi và xử rất nhanh. Hai đứa con đều có nguyện vọng theo mẹ. Vậy là xong!

Chị Liên về với gian hàng quen thuộc của mình. Công việc bận rộn giúp chị vơi đi phần nào hụt hẫng mất mát mà chị vừa trải qua.

Ngay hôm sau, anh Hoàng đưa một cô gáι kém anh chừng 2 chục tuổi vác bụng bầu to đùng về giới thiệu với bố mẹ. Nói là làm mấy mâm cơm mời họ hàng và sáng mai ra Uỷ Ban xã đăng ký kết hôn. Ông bà Kính chưa biết nói gì cũng không biết làm thế nào! Đành mặc kệ ngồi yên

— Con mua đám đất trên thị trấn xây nhà xong rồi! Tới đây con mở phòng châm cứu mát xa bấm huyệt, con sẽ đưa bố mẹ lên để điều trị thời gian cho đỡ đau thần kinh xương khớp.

— Thôi tôi cám ơn, trước đây ai bằng vợ con anh, giờ anh còn bỏ được chẳng chúng tôi già dở tính.

— Ví thế sao mà được, giờ mẹ ít nghĩ đi.

Bà Kính chợt đổi giọng

— Bao năm bàn tay mày chỉ cầm mỏ cân treo để cân thóc thuế, sau đó bóp cám lợn thôi, chứ mày học đấm bóp châm cứu bao giờ mà đòi mở phòng?

Anh gắt lên

— Bà buồn cười thật đấy! Những việc con làm con phải báo cáo bà chắc? Bà chỉ ở nhà với quanh cái làng này thì bà biết sao được!

— Ờ! Tôi không biết tôi cũng đẻ ra các người! — Bà Kính lớn giọng.

Cô gáι trẻ luyến thằng

— Là con đã được học và làm chục năm nay rồi mẹ ạ, sau này con sẽ hướng dẫn nhà con làm cùng, khi mà quen, có khách đông rồi con thuê thêm người.

Úi giời! Nghe mà ngọt như mía lùi! Cái ngữ kia sao mà tợn nói thế. Về nhà gặp lần đầu đã gọi mẹ như đúng rồi!

Thì ra là vậy! Năm ngoái mày kêu đau lưng ,rồi lên Hà nội chụp chiếu. Kết quả bị thoái hoá và thoát vị đĩa đệm. không biết nghe ai mách mà mày đi châm cứu mát xa ở mãi đâu, nay khỏi Ьệпh lại cưới được cô “lang y” nữa! Tậu cả trâu liền nghé luôn à!

Tóc bạc già nửa đời rồi con ạ, sắp con dâu cháu nội đến nơi rồi. Giờ mày lại đi nuôi con đỏ hử Hoàng? Tiền mày mua đất cho mày hay là mua kính biếu người ta? Trước giờ mày có cho không ai đồng nào đâu, sao bây giờ tự dưng đổi tính đổi nết thế! Rồi cái đĩa đệm của mày có ngày nó lòi hẳn ra ngoài, Lúc ấy có châm với bóp đằng giời cũng không vào chỗ cũ được đâu.

Hôm qua thằng Việt nó nói với tôi, là nó chuẩn bị lấy vợ đấy! Anh đã biết chuyện này chưa?

Giờ anh chị thích thì tự đi mà lo cho nhau, chúng tôi già rồi, giờ chúng tôi đi nghỉ!

Nói rồi bà đi vào phòng đóng cửa lại.

Anh Hoàng đưa cô vợ trẻ về nhà cũ trước đây của mình nghỉ. Định tối nay đi mời mấy anh em ruột ϮhịϮ thân thiết. Mai ra xã đăng ký kết hôn rồi về làm mấy mâm luôn. Sau đó lên thị trấn chuẩn bị khai trương phòng đấm bóp mát xa châm cứu.

N.T

(Còn nữa)

Bài viết khác

Những đứα con hiếu thảo – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc cho những đứα con vô tâm

Mα̂́y chiếc xe hơi đậu ngαy tɾước nhὰ, chiếc mὰu tɾᾰ́ng, chiếc mὰu đen, chiếc mὰu đỏ nối đuôi nhαu bóng loáng nhìn chói cα̉ mᾰ́t. Bὰ Phúc vội vàng mαng đôi déρ ɾồi lom khom ɾα ρhíα sα̂n, lấy tαy che mắt nhìn… Thì ɾα lὰ bα đứα con bὰ sάng nαy hẹn và […]

Tỉnh ngộ – Câu chuyện nhẹ nhàng đầy nghĩa nhân văn sâu sắc

Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không.Và – anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn […]

Hiền tài thật sự củα Việt Nαm – Câu chuyện sâu sắc về Lê Bá Khánh Tɾình

Nhớ lại ngày học cấρ hαi. Gần như sáng thứ hαi nào tɾong giờ chào cờ, Thầy hiệu tɾưởng cũng nêu gương αnh Lê Bá Khánh Tɾình, một sinh viên Việt Nαm đạt giải vô địch toán thế giới ɾα tɾước toàn tɾường để tiếρ lửα cho thế hệ học sinh chúng tôi. Hình ảnh […]