Thế thân – Chương 39

Một tên thuộc hạ gác cổng hồi nãy đi vào.

“Thưa ông! Cô Uyên Linh đến xin được vào. Chúng tôi đã nói hết lời nhưng cô ấy vẫn không chịu đi. Cô ấy hiện đang qùγ trước cửa”

“Cái gì! Uyên Linh?”. Ông Nhân sửng sốt.

“Nó đi với ai?”

“Dạ! Cô ấy chỉ đi một mình”

Ông Nhân lập tức đứng phắt dậy, đi ra ngoài cổng.

Vừa nhìn thấy ông Nhân, Uyên Linh liền tha thiết khẩn cầu:

“Ông! Xin ông tha cho chị ấy”

“Ai nói cho con biết chuyện này”

“Chuyện này cháu không thể tiết lộ được. Cháu xin ông”

“Đức Tuấn đâu?”

“Cháu ʇ⚡︎ự mình trốn Ьệпh viện ra ngoài”

“Cháu! Sao lại làm thế hả! Có biết là ς.-ơ τ.ɧ.ể cháu đang rất yếu không? ra ngoài thế này rất пguγ Һιểм đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ”

“Cháu xin ông! Cầu xin ông hãy tha cho chị ấy một lần thôi! Ông nói gì cháu cũng xin nghe theo hét”

“Cháu có biết là chính nó đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con cháu, đã hại ૮.ɦ.ế.ƭ chắt của ta không?”

“Cháu biết, nhưng chị ấy là chị ruột của cháu, lại còn đang mang thai. Một đứa trẻ chưa chào đời, nó vô Ϯộι. Lẽ nào ông lại muốn nó chịu chung số phận với con của cháu?”

Ông Nhân có vẻ đắn đo.

“Cháu xin ông! Hãy cứu lấy đứa bé! Nó không có Ϯộι gì cả”

Giọng Uyên Linh ngày càng thảm thiết khiến ông Nhân cũng phải động lòng. Ông cúi người xuống đỡ Uyên Linh.

“Cháu thật là một cô gáι thiện lương! Được rồi! Nể tình cháu ta tha cho mẹ con nó lần này. Nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu”

Uyên Linh cúi đầu

“Cháu cảm ơn ông”

“Không cần cảm ơn! Về nhà cùng ta đi”

Ông Nhân ra lệnh cho mấy người đi cùng dìu Uyên Linh vào xe của mình không quên dặn dò thuộc hạ “Nói với cô ta, nếu còn động đến một sợi tóc của Uyên Linh thì không có lần thứ hai đâu, nghe chưa?”

“Dạ”.

Tên thuộc hạ đi vào trong, lấy dao cởi trói tгêภ tay Thu Vân và nhắn lại những điều ông Nhân vừa nói. Thu Vân ngẩn người “Lại là Uyên Linh ư? Tại sao lại là nó? Tại sao nó lại cứu mình”. Rồi cô nhìn xuống bụng mình thở dài. “Chúng ta nợ dì con một ๓.ạ.ภ .ﻮ sống”.

Chỉ khi đứng tгêภ cửa sinh ʇ⚡︎ử con người ta mới biết trân quý sự sống. Thu Vân bị cơn ghen tuông đố kị ăn sâu vào tiềm thức, suốt một thời gian dài, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để hại được Uyên Linh. Thậm chí cô còn không màng đến sống ૮.ɦ.ế.ƭ của mẹ mình. Nhưng lần này lại khác, cô ta đang mang trong mình một mầm sống, một sinh linh bé nhỏ. Mãi cho đến khi cận kề cái ૮.ɦ.ế.ƭ, được nhắc đến sinh linh này tình mẫu ʇ⚡︎ử trong cô mới chợt sống dậy, cái phần người trong cô nó ẩn nấp quá lâu khiến cho phần ác thú bị lấn át. Chuyện Uyên Linh bất chợt xuất hiện cứu con cô ta đã phần nào khiến trái tιм người mẹ trỗi dậy.

Uyên Linh ôm bụng bước lặc lè đi ra khỏi cổng thì bỗng gặp bà Cẩm Thu. Hình như bà ta đã chờ ở đây từ lâu lắm.

“Bà… Sao bà lại ở đây?”. Thu Vân ngạc nhiên.

“Lần này cô phải cảm ơn tôi mới phải”

“Cảm ơn?”

“Cô không thấy lạ là tại sao lại biết nơi này mà đến sao?”

“Là bà?”

“Tất nhiên là tôi. Còn ai có thể phát hiện được tin tức của ông Nhân chứ”

“Tại sao bà lại cứu tôi?”

“Cô quên rồi sao? Chúng ta đều có chung một kẻ thù, chính là Uyên Linh. Tôi giúp cô chẳng qua là không muốn mất đi một đồng minh. Cô còn sống là tôi còn có thêm cơ hội để triệt hạ cô ta?”

“Kẻ thù ư?”. Thu Vân lẩm bẩm.

“Cô sao thế?” Bà Cẩm Thu hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của Thu Vân không còn dữ dằn như trước.

“Chẳng lẽ cô đã sợ ông Nhân rồi sao?”

Thu Vân không nói gì.

“Tôi vất vả lắm mới có thể moi được tin tức này để cứu cô. Ông ta mà biết được chính tôi nói cho Uyên Linh là tôi ૮.ɦ.ế.ƭ chắc. Đừng có để công sức của tôi là vô ích”.

Thu Vân vẫn im lặng không nói gì khiến bà Cẩm Thu càng trở nên bực bội.

“Không phải cô đã cảm động trước cô ta rồi chứ? Đừng quên cô ta chính là người đã ςư-ớ.ק tất cả thứ đáng lẽ phải thuộc về cô. Kể cả Đức Tuấn”

“Bà không cần nói gì nữa. Tôi ʇ⚡︎ự biết mình phải làm gì”

Thu Vân nói hơi gắt lên khiến bà Cẩm Thu càng cảm thấy khó hiểu. “Không lẽ cô ta thay đổi thật! Nếu thế thì thật phí sức của mình. Không được! Phải tìm hiểu rõ xem thế nào”

Thu Vân cũng chẳng thèm để ý đến những lời bà Cẩm Thu, cô cứ thế lê lết từng bước nặng nhọc ra về.
***

“Uyên Linh! Trời đất ơi! Em làm cái gì thế này?”. Đức Tuấn lo lắng khi thấy Uyên Linh đi cùng ông Nhân. Thần sắc nhợt nhạt, xem ra đang rất mệt.

Khi Ьệпh viện báo tin không tìm thấy Uyên Linh, Đức Tuấn đã bỏ dở công việc ở công ty, phi như tên bay đến nhà Thu Vân để tìm vợ. Cô cứ nghĩ Thu Vân đã dở trò bắt Uyên Linh đi. Tâm trí anh như điên dại, cho người đi khắp nơi để lùng sục. Nhưng đến cả dấu vết của Thu Vân cũng không thấy. Anh định đến nhà tìm ông nội mình thì vừa hay gặp cả hai người ở đây.

“Cái này ta phải hỏi cháu mới đúng. Cháu chăm sóc vợ mình kiểu gì vậy hả”

Ông Nhân trách mắng Đức Tuấn.

“Cháu xin lỗi! Cháu chỉ vừa đi khỏi một lúc”

“Uyên Linh đã rất mệt nhưng thấy ông Nhân trách oan Đức Tuấn thì không đành lòng, cố gắng thì thào.

“Là ʇ⚡︎ự con trốn đi, không phải lỗi của anh ấy. Xin ông đừng trách Đức Tuấn. Là lỗi của cháu”

Ông Nhân quay phía Uyên Linh, khí sắc của cô kém quá. Giọng nhỏ nhẹ vừa trách vừa như dỗ dành.

“Cháu lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Cháu nhìn lại mình đi! Bộ dạng thảm đến thế kia. Đến ta còn cảm thấy xót”

“Cháu xin lỗi ông”

“Thôi được rồi! Không cần phải xin lỗi. Đức Tuấn mau đưa Uyên Linh lên phòng nghỉ ngơi đi”

Ông Nhân gọi bà Mai chuẩn bị mấy món tẩm bổ cho Uyên Linh đồng thời cho người gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình của cô.

***

“Uyên Linh! Sao em lại đi mà không nói cho anh biết? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”.

Uyên Linh nghỉ ngơi một lúc dần lấy lại sức, có vẻ tỉnh táo hơn.

“Chị Thu Vân… Ông nội…”

“Anh cũng vừa mới biết chuyện này. Ông nội không bàn với anh. Nhưng Thu Vân cô ta đáng phải bị trừng trị”. Đức Tuấn có vẻ tức giận khi nhắc đến Thu Vân.

“Còn nữa! Làm sao em biết được chuyện này? Ai nói với em? Ngay cả anh còn không biết cơ mà”

Uyên Linh ngẩn người. Cô đang nhớ đến lời của bà Cẩm Thu khi đó. Bà ta đã dặn là không được tiết lộ người nói. Dù gì bà ấy cũng đã giúp cô cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ Thu Vân, làm sao có thể nuốt lời như thế được. Dù bà ta động cơ nào thì cũng không thể phủ nhận được điều đó.

Thấy Uyên Linh ngập ngừng, có vẻ như có điều gì đó khó xử, Đức Tuấn cũng không muốn ép cô.

“Thực ra, anh cũng đang có ý định đến hỏi Thu Vân cho rõ ràng tại sao lại muốn hãm hại đứa trẻ. Không ngờ ông nội đã đi trước một bước rồi. Có lẽ ông nội rất giận. Từ lúc ông lui về đến giờ, ông ít khi nào nhúng tay vào mấy việc này lắm”

“Thu Vân! Không thể nào!”. Uyên Linh vẫn không thể tin được chị mình lại có thể ra tay tàn ᵭộc như vậy.

“Em lại còn bênh cô ta được hay sao? Rõ ràng cô ta đã trộn tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ cho em uống. Không phải cô ta thì ai có thể làm được việc nhẫn tâm việc này nữa chứ”. Tâm trạng Đức Tuấn bị kích động dần.

Uyên Linh cúi xuống, nước mắt lại rơi lả chả. Làm sao đây, làm sao có thể tin chứ? Cứ ngỡ rằng mẹ mất rồi, Thu Vân sẽ hối hận mà làm lại từ đầu. Cô ta lại sắp làm mẹ, tại sao lại có thể nhẫn tâm ra tay như vậy chứ? Không gì có thể đau khổ hơn việc đứng trơ mắt chứng kiến người thân mình hãm hại lẫn nhau. Mà không chỉ hại một lần, nó cứ lặp lại hết lần này đến lần khác. Đối với những người coi trọng tình cảm gia đình như cô thì lại càng đau gấp bội.

“Cô ta đúng là đáng ૮.ɦ.ế.ƭ mà. Còn dám động cả vào con của chúng ta”. Đức Tuấn càng nghĩ đến thì ɱ.á.-ύ huyết trong người càng sôi lên. Cảnh tượng Uyên Linh ɱ.á.-ύ mê nằm bất tỉnh trong nhà tắm, cảnh tượng đứa đứa con vừa mới tượng hình đã phải trải qua đau đớn bị bứt ra khỏi ς.-ơ τ.ɧ.ể ấm áp của mẹ nó. Mặt Đức Tuấn tối sầm lại, ᵭ.ậ..℘ tay xuống giường.

“Không thể tha thứ được. Anh không thể tha thứ cho cô ta dễ dàng như thế. Nhất định phải bắt cô ta phải trả giá gấp đôi cho những gì đã làm”

“Nhưng còn đứa bé, nó vô Ϯộι anh à. Nó…Nó…”

Uyên Linh nói đến đây bỗng nghẹn ngào không thể nói tiếp được. Có lẽ cô đang nghĩ đến đứa con đã khuất của mình.

“Thôi được rồi! Không truy cứu nữa. Việc quan trọng bây giờ là em phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Phải khỏe lại nhớ chưa?”

Đức Tuấn ôm Uyên Linh vào lòng.

“Em nhất định phải khỏe mạnh trở lại. Chúng ta còn rất nhiều việc chưa làm xong. Mọi chuyện đã qua rồi”.

Uyên Linh nhắm mắt lại, ước gì mọi việc vừa qua chỉ là một giấc mộng. Tỉnh lại rồi, tất cả vẫn như ban đầu.

“Cô Linh! Cô uống canh này cho nóng”

Bà Mai mang một chén canh nóng vào phòng Uyên Linh.

“Bác sĩ dặn, cô nên uống hết chén canh này sẽ nhanh khỏe lại”

“Cảm ơn bà”

Uyên Linh nhìn bà Mai.

“Đưa cho tôi”. Đức Tuấn vội đỡ lấy chén canh từ tay bà Mai.

“Nào, để anh bón cho em”

Uyên Linh ngoan ngoãn khẽ gật đầu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *