Thế thân – Chương 35
6 tháng sau khi bà Thu Hiền ra đi, ông Bình đã được đưa sang Mỹ điều trị an toàn có bà Kim Chung đi kèm. Chuyện của ông Bình coi như tạm ổn. Uyên Linh chuyển hẳn về nhà Đức Tuấn ở cùng chồng. Chỉ còn lại mình Thu Vân với cái bụng đã lớn gần đến ngày sinh. Uyên Linh cũng biết Thu Vân có liên quan đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ của mẹ nhưng không muốn truy cứu đến cùng. Cô nghĩ lại lúc mẹ cô còn sống, dù đã hối hận vì đã đối xử không công bằng với cô, biết là bản thân đã làm cho Thu Vân trở nên hư đốn nhưng bà vẫn chưa một lần nói xấu Thu Vân sau lưng cô. Đến khi ૮.ɦ.ế.ƭ bà vẫn muốn giấu sự thật. Có nghĩa là trong lòng bà luôn mong muốn một ngày chị em cô sẽ hòa thuận trở lại, đùm bọc lẫn nhau. Bà hi vọng cái ૮.ɦ.ế.ƭ của bà sẽ làm Thu vân suy nghĩ lại.
Đức Tuấn cũng biết Thu Vân ít nhiều cũng có dính dáng đến nhưng thấy Uyên Linh im lặng, anh cũng không muốn nhắc lại. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Với lại, đến cuối đời, ít nhất bà Thu Hiền cũng đã biết hối hận và ban tặng cho Uyên Linh chút tình mẫu ʇ⚡︎ử mà cô hằng mong đợi. Như vậy coi như cô cũng mãn nguyện rồi. Việc quan trọng bây giờ là phải chăm sóc Uyên Linh thật tốt để bù đắp những thiệt thòi mà trước đây cô phải chịu.
“Uyên Linh! Chuyện này là sao?”
Đức Tuấn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện trong tủ lạnh có rất nhiều sữa dành cho bà bầu. Trước đây Uyên Linh chưa từng uống sữa, cô chỉ uống nước lọc và nước trái cây ép.
Uyên Linh nhìn Đức Tuấn mỉm cười gật đầu.
“Là thật sao?”
Đức Tuấn sướиɠ phát điên bế thốc cô lên xoay xoay mấy ʋòпg.
“Trời đất! Mau thả em xuống”
“À! Anh quên mất! Em đang có thai! Ôi trời! Sao anh lại ngu ngốc thế nhỉ”
Đức Tuấn ʇ⚡︎ự ᵭάпҺ vào đầu mình rồi nhe răng cười nựng má Uyên Linh hôn chụt chụt.
“Tiếc thật! Định tối nay cho anh sự bất ngờ mà anh lại phát hiện ra mất rồi”
“Chỉ tiếc là chồng em quá thông minh đúng không?”
Không chịu nổi sự sung sướиɠ này, Đức Tuấn liền bế Uyên Linh vào phòng, đặt nhẹ cô xuống giường rồi nằm áp lên người cô.
“Để xem hôm nay anh thưởng cho em gì nào?”
Đức Tuấn łầɲ ɱò mẫm ռ.ɠ-ự.ɕ Uyên Linh, kéo hai quai váy xuống vai để lộ vùng xương quai xanh xinh đẹp.
“Anh chưa từng thấy bà mẹ nào lại quyến rũ thế này! Anh hạnh phúc muốn phát điên lên rồi”
Đức Tuấn ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ cô, từng nụ hôn lan tỏa xuống khắp vùng ռ.ɠ-ự.ɕ. Những xung thần kinh cứ lan từng đợt khiến người Uyên Linh nóng ran.
Chiếc váy trắng muốt đã được Đức Tuấn kéo xuống tận eo cô. Nửa thân tгêภ lồ lộ ra non mềm. Đức Tuấn hôn lên bụng cô.
“Nhè nhẹ thôi anh! Con…!”Uyên Linh nói khẽ xen lẫn hơi thở, hai tay ôm đầu Đức Tuấn.
Đức Tuấn dừng nụ hôn tгêภ rốn cô, ngước nhìn Uyên Linh cười âu yếm rồi áp mặt mình vào bụng cô thì thầm.
“Bố sẽ thật dịu dàng! Được chưa nào. Ai mà nỡ làm đau con chứ”
Uyên Linh xoa xoa đầu Đức Tuấn, ánh mắt đong đầy hạnh phúc.
Những nụ hôn của Đức Tuấn đi dần xuống phía dưới. Chiếc váy đã được ŧυộŧ ra khỏi chân của Uyên Linh. Làn môi Đức Tuấn đi đến đâu Uyên Linh run rẩy lên đến đó, tay cô nắm chặt lại bắt đầu đón nhận Đức Tuấn. Nhìn vẻ mặt của cô, Đức Tuấn đoán được đã đến lúc xuất phát rồi, anh nhẹ nhàng đưa ngọc thể của mình vào trong.
“Á…”
Uyên Linh thốt lên.
“Em đau sao?”
“Một chút”
“Anh sẽ làm thật khẽ”
Đức Tuấn khẽ đưa cuống ngọc của mình ra nông hơn phía trước ngọc môn Uyên Linh. Nhẹ nhàng tiến vào một cách nhịp nhàng. Được một lúc Đức Tuấn định tiến sâu hơn thì Uyên Linh lại kêu lên.
“A…”
“Em vẫn còn đau?”
Đức Tuấn vội dừng lại, rút toàn bộ ra ngoài rồi hôn lên môi cô.
“Đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ rồi. Không hiểu sao em lại như vậy nữa”
“Được rồi, không sao. Mai chúng ta sẽ đến gặp bác sĩ để được tư vấn. Ai za! Có vẻ như vẫn chưa biết cách làm một ông bố tốt rồi”
“Không phải tại anh mà”
Uyên Linh ôm đầu Đức Tuấn áp lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình.
“Em chưa từng nghĩ mình lại có thể có được ngày hôm nay. Chúng ta bên nhau thế này thật tốt”
“Em ngốc ạ! Em xứng đáng được nhiều hơn thế mà”
“Giá như mẹ em còn sống, nghe được tin này chắc bà vui lắm”
Mắt Uyên Linh đỏ hoe khi nhớ về mẹ. Cô vẫn không sao quên được hình ảnh của bà, những ngày cuối đời bà được ở bên bà cũng hạnh phúc như thế này. Tiếc là nó quá ngắn ngủi, chưa thỏa lòng mong ước của cô.
“Mẹ em tгêภ trời chắc cũng đang rất vui”
Đức Tuấn đưa tay lên lau giọt nước mắt cho Uyên Linh.
“Vâng!”
Đức Tuấn trở mình nằm xuống giường, xoay người lại ôm Uyên Linh nép vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình.
“Mọi chuyện đã qua rồi! Đừng buồn nữa! Chẳng phải em cũng sắp được làm mẹ rồi sao? Anh nghe người ta nói, người mẹ mang thai mà hay khóc nhè là sinh ra đứa bé cũng hay khóc nhè y hệt như mẹ nó”
Đức Tuấn cố tình chọc cho Uyên Linh cười.
“Anh cũng nghe nói nhiều chuyện nhỉ?”Uyên Linh vừa khóc đã bật cười khanh khách.
“Tất nhiên! Làm được chồng em đâu phải chuyện dễ dàng”
“Vậy thì anh đừng có để cho em khóc”
“Anh đâu dám! Bà xã anh là số một! Nói gì anh cũng nghe hết”
“Thật không?”
“Tất nhiên”
“Anh nhớ đấy”. Uyên Linh cốc lên đầu Đức Tuấn nhắc nhở.
“Bây giờ lại sắp được làm bố. Ai za! Phải học hỏi nhiều lắm đây”. Đức Tuấn ra vẻ ngốc nghếch.
“Việc đầu tiên là ngày mai phải đến bác sĩ để hỏi xem làm thế nào để mẹ con vui mà con lại không bị đau?”
“Anh dám?”
Uyên Linh hơi đỏ mặt.
“Ôi trời! Em đang xấu hổ sao? Trời ạ! Vợ tôi sắp làm mẹ rồi mà còn ngượng ngùng như con gáι mười tám nè trời”. Đức Tuấn la lên như muốn cả nhà cũng nghe thấy. May là trời đã khuya, nhà lại ít người, chị Hoa giờ này chắc cũng đã ngủ say rồi.
Uyên Linh cầm gối ném Đức Tuấn.
“Ai thèm xấu hổ chứ! Để xem em trị anh thế nào”
Đức Tuấn ghì túm hai cổ tay Uyên Linh kéo cô vào lòng rồi ʋòпg qua eo cô ôm chặt thì thầm.
“Cảm ơn em!”
“Vì cái gì chứ?”
“Vì đã mang đến cho anh quá nhiều hạnh phúc thế này”
“Em cũng vậy! Cảm ơn anh vì đã không rời xa em”
Uyên Linh hôn lên ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn thì thầm.
***
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Chỉ là vì mang thai hormone thay đổi cộng với việc lo lắng quá nên khi quαп Һệ có chút đau rát thôi”
“Không vấn đề gì hả bác sĩ?”
“Không sao hết”
“Vậy việc đó vẫn diễn ra bình thường được chứ ạ?”
Đức Tuấn có vẻ như rất quan tâm việc nới việc này. Còn liên tục đặt câu hỏi với bác sĩ. Uyên Linh thì có vẻ như ngượng ngùng nên ngồi im thinh thích mặc kệ hai người đàn ông trao đổi. Điều này hình như hơi trái ngược thì phải. Đáng lẽ chuyện tế nhị này phụ nữ phải đứng ra trao đổi thì Đức Tuấn đã giành lấy phần của Uyên Linh.
“Không hề gì! Thậm chí còn rất tốt đối với thai phụ nha! Có điều cậu cần chú ý hơn một chút trong màn dạo đầu. Phải khiến cho cô ấy thật ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ mới được”
Đức Tuấn liếc nhìn Uyên Linh.
“Thấy chưa, bác sĩ bảo chuyện đó là rất tốt đấy nha”
Uyên Linh tai càng đỏ ửng lên, không dám nói câu nào, chỉ dám liếc mắt nhìn Đức Tuấn đe dọa không được nói thêm nữa. Nhưng hình như chả có tác dụng gì cả. Cô càng liếc mắt thì Đức Tuấn càng như trêu chọc cô, lại hỏi nhiều hơn. Có khi liếc lé cả con mắt cũng chẳng ăn thua.
“Lần đầu có con hả”
Vị bác sĩ giở chiếc kính cận, lau lau một chút vào chiếc khăn lau rồi liếc nhìn cả hai người. Miệng tủm tỉm cười.
“Sao bác sĩ biết ạ?”. Tự nhiên Đức Tuấn trở lên lắm chuyện từ khi nào thế không biết. Những câu hỏi thế này cần gì phải hỏi lại chứ. Hình như đang muốn kéo dài cuộc tư vấn thì phải.
“Nhìn thái độ của hai người là thấy liền. Vừa háo hức lại vừa ngây ngốc thế kia. Nhưng cậu có vẻ quan tâm đến vợ đấy. Rất tốt nha.”
“A! Bác sĩ thật là giỏi. Chỉ hỏi vài câu đã nắm rõ hết sự tình. Biết cả tôi là một người chồng tốt”
“Trời đất ơi. Anh ta đang nói gì thế này? Toàn lảm nhảm những thứ không trọng tâm gì cả”. Uyên Linh cố gắng kiềm chế để không bật thành tiếng. “Thật là quá trời quá đất mà”
“Thôi được rồi, không có vấn đề gì cả. Ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ấy thì diễn ra một cách nhẹ nhàng. Nhớ là nên tùy vào tâm trạng của vợ cậu là được”.
Vị bác sĩ này cũng vui tính. Có vẻ như còn trẻ nên tỏ ra khá thân thiện.
Đức Tuấn vui lắm, chỉ có Uyên Linh là mặt cứ đỏ lựng nên cho đến khi ra khỏi phòng của bác sĩ.
“Anh trở nên nói nhiều từ khi nào vậy?”
“Từ khi biết mình làm bố. Em không biết chứ, anh nghe nói trẻ con mà hay được nghe người khác nói nhiều là nhanh biết nói lắm. Nhất là người bố khi nói chuyện với con sẽ khiến nó thông minh và lanh lợi hơn những đứa trẻ khác. Đặc biệt là sẽ thân với bố nó hơn mẹ”
“Anh nha! Còn dám tranh phiên vị với em. Con còn chưa ra đời mà anh đã thế rồi”
“Chỉ cần em là nhất trong lòng anh là được. Đúng không?”
Đức Tuấn nói oang oang không thèm để ý đến những người xung quanh, cũng không biết là mình đang ở nơi công cộng thế này. Uyên Linh thấy Đức Tuấn la lớn liền lấy tay bịt miệng anh lại.
“Anh quá lắm rồi đấy nha! Giữa nơi đông đúc thế này…”
“Anh còn muốn hét lên cho mọi người nghe thấy nữa cơ”
“A! Tôi sắp được làm bố! Tôi hạnh phúc quá! Mọi người ơi tôi sắp được làm bố”
Uyên Linh vội lấy cả hai tay bịt miệng Đức Tuấn lại nhưng không kịp nữa rồi. Anh cứ như một con sư ʇ⚡︎ử vừa chiến thắng một trận ᵭάпҺ oanh liệt và đang gầm rống tỏ rõ sức mạnh của mình cho muôn loài biết.