Thế thân – Chương 33

“Cứu! Cứu với”

Bà Thu Hiền Һσα̉пg ℓσα̣п, tay quơ quơ giãy giụa. Uyên Linh phải nắm chặt lấy tay bà một lúc sau mới tỉnh táo trở lại. Vừa nhìn thấy Uyên Linh bà đã vội túm chặt lấy khủy tay cô kêu lên:

“Uyên Linh! Con nhất định phải cứu bố con”

“Bố không sao!”. Uyên Linh ôm mẹ mình trấn an.

“Mẹ yên tâm! Bố vẫn an toàn”

Bà Thu Hiền bây giờ mới nhìn thấy Đức Tuấn liền quay sang cầu xin.

“Đức Tuấn! Con nhất định phải bảo vệ Uyên Linh, bảo vệ ông ấy. Mẹ xin con”

Đức Tuấn hơi ҳúc ᵭộпg ngồi xuống bên cạnh Uyên Linh và bà Thu Hiền.

“Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy và mọi người”.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, bà Thu Hiền quay lại phía Uyên Linh.

“Bố con! Bao giờ thì đi?”

“8 giờ sáng nay. Tối qua con định qua báo cho mẹ biết nhưng lại gặp chuyện này”

“Mau mau! Đưa mẹ về nhà Văn Thành”

Bà Thu Hiền có vẻ như đang rất lo sợ về một việc gì đó.

“Nhưng mẹ còn chưa khỏe”. Uyên Linh lo lắng nhìn mẹ mình. Bà chỉ vừa mới tỉnh lại, sức khỏe còn yếu nên chưa muốn cho bà đi lại.

“Mẹ khỏe rồi! Đưa mẹ đến gặp bố con đi”

Uyên Linh nhìn Đức Tuấn tìm kiếm sự ý kiến. Đức Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.

Đức Tuấn đi gặp bác sĩ để xin giấy xuất viện, tiện thể cũng hỏi xem tình hình của bà Thu Hiền như thế nào và một số lưu ý.

“Uyên Linh! Con không nói chuyện này cho Thu Vân biết đấy chứ”

“Tối qua chị ấy có gọi hỏi về chuyện này. Con cũng nói hôm nay bố đi”

“Hả? Trời ơi! Nhanh nhanh gọi cho Văn Thành hoãn lại, không được để bố con hôm nay”.

Bà Thu Vân hốt hoảng không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

“Có chuyện gì sao mẹ?”. Uyên Linh thấy thái độ của mẹ lạ quá cũng cuống theo sau.

“Gọi ngay Văn Thành đi! Nhanh lên”

Uyên Linh không nghĩ được nhiều nữa. Thấy mẹ hối cũng vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Văn Thành. Nhưng không ai nghe máy cả. Gọi đến ba cuộc cũng không ai bắt máy.

“Sao thế? Cậu ấy đâu?”

“Không có ai bắt máy mẹ à?” Uyên Linh càng ngày càng lo lắng.

“Không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì rồi không?”.

“Mau! Mau gọi Đức Tuấn chở mẹ đến nhà Văn Thành ngay”

Bà Thu Hiền giục giã Uyên Linh. Thời gian gấp rút từng giây. Uyên Linh liền chạy vội đi tìm Đức Tuấn, vừa ra đến cầu thang máy đã va ngay vào Đức Tuấn.

“Có chuyện gì vậy Uyên Linh?”

Đức Tuấn lo lắng khi nhìn dáng điệu hốt hoảng của Uyên Linh. Cô lắp bắp nói:

“Văn Thành… Em không gọi được cho anh ấy. Mẹ lo lắng bố xảy ra chuyện nên kêu em đi tìm anh”

Vừa nói Uyên Linh vừa kéo tay Đức Tuấn chạy một mạch về phòng. Đức Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng chạy theo cô như một phản xạ ʇ⚡︎ự nhiên.

***

“Nghe máy đi Văn Thành! Làm ơn!”

Uyên Linh sốt ruột gọi cho Văn Thành thêm nhiều cuộc gọi nữa nhưng anh vẫn không nhấc máy. Đức Tuấn thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt của Uyên Linh lo lắng như vậy cũng lo lắng theo. Anh đạp ga tăng thêm tốc độ.

Bà Thu Hiền thì nhắm mắt lại cầu nguyện, gương mặt thất thần.

“Uyên Linh! Chắc Văn Thành đang bận sắp xếp đồ đạc nên không nghe máy. Em đừng lo quá”

Uyên Linh bỏ điện thoại xuống, không gọi nữa cố gắng giữ chút bình tĩnh.

“Hay em thử gọi cho mẹ cậu ấy xem sao?”. Đức Tuấn gợi ý.

“Ôi! Sao em lại không nghĩ ra nhỉ”. Thu Vân lập tức bấm số điện thoại của bà Kim Chung.

“Cháu đấy à! Bọn ta sắp xếp xong xuôi rồi”

“Tạ ơn trời đất! Thật may! Cháu gọi cho Văn Thành không được”

“À, nó đang ở nhà chờ cháu. Ta vừa ra ngoài mua thêm chút đồ đạc”

“Mọi người khoan hãy đi! Chờ chút, chúng cháu sẽ đến ngay”

“Có chuyện gì sao?”

“Chuyện này không thể nói qua điện thoại được ạ. Bác về ngay nói với Văn Thành hãy ở yên trong nhà chờ bọn cháu”

Uyên Linh cúp máy giục Đức Tuấn lái xe nhanh hơn nữa.

“Văn Thành sắp khởi hành rồi. Chúng ta phải nhanh lên mới được”.

Đức Tuấn tập trung cao độ, chân luôn sẵn sàng tгêภ bàn đạp phanh, chạy với tốc độ nhanh nhất. Anh cảm nhận rất rõ sự lo lắng của Thu Uyên.

Một chiếc xe ô tô cỡ lớn đang đỗ trước cổng nhà Văn Thành. Hình như đó là chiếc xe đến đón ông Bình. Không phải xe Văn Thành. Chỉ có một người tài xế đang vừa xuống xe.

Phía sau cổng là hai người vệ sĩ đứng ở hai bên. Một chiếc cάпg cùng 4 nhân viên y tế mặc áo trắng toát đang hộ tống ông Bình nằm bất động, xung quay là đủ thứ loại dây nhợ, ống thở oxy đang hỗ trợ cho ông. Văn Thành đi sau cùng.

Uyên Linh kêu Đức Tuấn dừng lại vội bước xuống xe chạy về phía Văn Thành. Đức Tuấn lấy xe đẩy trong cốp, xếp gọn gàng rồi bế bà Thu Hiền đặt bà ngồi xuống xe, vừa đẩy vừa chạy theo Uyên Linh.

“Văn Thành! Dừng lại”. Uyên Linh vừa chạy vừa la lớn.

Vừa may cô chạy đến cổng, Văn Thành cũng chưa ra đến. Đức Tuấn buông tay đẩy xe bà Thu Hiền, chạy lại bên cạnh Uyên Linh định giúp mấy nhân viên γ tά quay đầu cάпg đẩy ông Bình trở lại thì chợt nghe tiếng la thất thanh của bà Thu Hiền.

“Không!”

Tất cả mọi người nhìn lại thì đã thấy bà Thu Hiền ngã nhoài tгêภ xe lăn, một bên ռ.ɠ-ự.ɕ đầy ɱ.á.-ύ.

“Mẹ!”Uyên Linh hét lớn rồi chạy lại ôm chặt lấy bà Thu Hiền, gào thét.

Hai chiếc xe ρhâп khối lớn lao như tên lửa một thoáng đã mất hút. Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, không ai kịp trở tay. Bà Thu Hiền một tay ôm ռ.ɠ-ự.ɕ, một tay dính đầy ɱ.á.-ύ vuốt má Uyên Linh:

“Mẹ… Mẹ xin lỗi con! Hãy bảo trọng”

Uyên Linh như lên cơn điên dại, gào khóc trong đau đớn, hai tay bấu chặt vào mẹ mình.

“Không được! Mẹ không được bỏ con. Mẹ! Mẹ!”

Văn Thành kêu Đức Tuấn đưa Uyên Linh ra ngoài, còn anh thì nhanh tay lấy một miếng gạc sạch trong túi tђยốς băng tạm lên vết thương rồi bế bà lên xe. Bà Thu Hiền vừa lên xe thì Uyên Linh không chịu nổi cú sốc cũng ngất đi. Đức Tuấn cũng bế cô lên xe cấp cứu.

***

5 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn căn phòng cấp cứu bà Thu Hiền vẫn đóng im ỉm. Bà Kim Chung, Văn Thành, Đức Tuấn ngồi thành một dãy dài trước cổng vẻ mặt lo lắng.

“Mẹ! Mẹ!”

Uyên Linh nặng nhọc đi từng bước, một tay chảy ɱ.á.-ύ vì cô vừa rút kim truyền nước biển.

“Em chưa khỏe sao lại ra đây”

“Mẹ em! Mẹ em…”

Uyên Linh lắp bắp, gương mặt nhợt nhạt, mắt sưng húp, nói không lên lời.

Bà Kim Chung lau vội những giọt nước mắt vừa rơi rồi chạy lại bên cạnh Uyên Linh đỡ cô ngồi xuồng gần mình.

“Uyên Linh! Bình tĩnh đi!”

“Ai là người nhà của Ьệпh nhân?”

Một vị bác sĩ bịt kín mặt, bước ra từ phòng phẫu thuật.

“Là tôi”

Uyên Linh đứng dậy, dáng liêu xiêu, Đức Tuấn phải chạy lại đỡ cô.

“Vết thương quá sâu, xuyên thẳng vào tιм. Chúng tôi đã lấy bỏ viên đạn nhưng sức bà ấy quá yếu, vết thương lại nghiêm trọng nên không thể qua khỏi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Rất tiếc”

Vị bác sĩ tỏ vẻ sự thất vọng.

“Không! Mẹ ơi”. Uyên Linh gạt tay Đức Tuấn chạy vào phòng, ngã quỵ xuống chân giường Ьệпh, gào khóc thảm thương.

“Mẹ! Mẹ không được bỏ con lúc này. Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi”

Uyên Linh vật vã ôm chặt lấy mẹ mình. Bà Thu Hiền đã ra đi không kịp trăn trối lại điều gì. Bí mật về cô cũng đi theo bà xuống suối vàng.

“Con chỉ vừa được mẹ yêu thương thôi mà, mẹ không thể cứ thế mà ra đi được. Mẹ nói sẽ bù đắp cho con. Mẹ phải sống để bù đắp cho con. Mẹ con không cho mẹ đi đâu hết. Mẹ ở lại với con đi mẹ”

Nước mắt Uyên Linh rơi ướt đẫm tгêภ áo bà Thu Hiền. Mọi người không ai ngăn được ҳúc ᵭộпg trong tình cảnh này. Làm sao mà có thể chứ. Uyên Linh cô ấy chỉ vừa được mẹ thừa nhận sau gần 30 năm ghẻ lạnh, hắt hủi. Cô ấy chỉ vừa được nhận được tình yêu thương mà cô đã khao khát gần nửa đời người.

Bà Kim Chung cầm tay bà Thu Hiền nghẹn ngào.

“Tất cả đau thương đã qua rồi! Bà không cần phải day dứt nữa. Đi thanh thản nhé! Nếu có kiếp sau chúng ta cũng sẽ là chị em tốt”.

Những ân oán của cả cuộc đời bà Thu Hiền từ đây cũng theo bà đi xuống mồ. Chỉ còn những người ở lại, những bí mật dần dần sẽ được tiết lộ. Những đứa con, ông Bình và những xâu xé gia sản trong gia đình, sẽ còn tiếp diễn.

***

Đám tang tổ chức một cách đơn giản. Uyên Linh cũng không muốn làm lớn chuyện, cô muốn mẹ ra đi thanh thản. Nguyên nhân vì sao bà ૮.ɦ.ế.ƭ và những người đã cầm súng bắn bà là đồng bọn của ai, Uyên Linh tạm thời gạt bỏ sang một bên. Cô muốn mẹ ra đi một cách thanh thản, không ồn ào.

Duy Thắng và bà ngoại cô cũng lên đưa tang mẹ. Thu Vân cũng tỏ ra đau thương trước đám tang của mẹ. Uyên Linh biết rằng chuyện này có liên quan đến Thu Vân nhưng cũng không muốn truy cứu. Mọi việc bây giờ là lo cho đám tang của bà Thu Hiền được chu toàn. Dù gì đi nữa, bà cũng từng là phu nhân của một tập đoàn danh giá.

Duy Thắng hoàn toàn là người ngoài cuộc. Cậu bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ lờ mờ đoán biết nhà mình không còn được giàu có và uy lực như trước nữa. Từ ngày được mẹ gửi về quê kèm theo lời dặn dò của mẹ là cố gắng học hành sau này thay bố nối nghiệp. Cậu bé mới học lớp 8 chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời mẹ học hành chăm chỉ. Thật may là dù sống trong cảnh giàu sang được chiều chuộng nhưng Duy Thắng lại rất hiểu chuyện và chịu khó. Tính cách giống Uyên Linh và ông Bình hơn là mẹ cậu.

Bà ngoại dường như cũng dự cảm được điều gì đó đang xảy ra. Bà đau lòng nhìn đứa con gáι duy nhất của mình đã ra đi trước cả mình. Trước đây, bà cũng từng khuyên nhủ bà Thu Hiền đừng cố gắng tìm mọi cách để vào được nhà giàu. Những việc xấu bà Thu Hiền làm, bà biết nhưng không thể nào ngăn cản được. Chuyện Thu Vân và Uyên Linh không phải là con của ông Bình bà cũng là người biết trước nhưng cũng không có cách nào để khuyên can. Bất lực, bà để một mình bà Thu Hiền ở lại thành phố với giấc mộng giàu sang rồi về quê sống một mình.

Với Thu Vân và Uyên Linh, bà quá hiểu hai đứa cháu gáι này, một đứa giống hệt mẹ và một đứa lại giống bà ngoại nó.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *