Thế thân – Chương 32

“Uyên Linh! Việc của bố anh đã cho người đi sắp xếp ổn thỏa rồi. Ngày mai sẽ chuyển bố đến một Ьệпh viện tốt nhất thành phố này”.

Đức Tuấn hồ hởi nhắn tin cho Uyên Linh. Gọi không thấy cô trả lời, đoán là đang tгêภ lớp nên anh nhắn tin. Mãi đến khi ra về Uyên Linh mới nhận được tin nhắn này. Cô sốt ruột sợ Đức Tuấn lại nôn nóng mà hành động một mình.

“Anh chờ em về nhà đã. Em sẽ nói chuyện với anh. Đừng vội nha”

“O ke vợ yêu”

Đức Tuấn phấn khích khi nghĩ đến vẻ mặt của Uyên Linh. Chắc hẳn sẽ cảm động lắm khi thấy anh lo cho bố cô như vậy. Anh hiểu rõ Uyên Linh, thường ai giúp đỡ những người thân của cô sẽ làm cho cô vô cùng cảm kích, có khi còn hơn cả khi giúp đỡ bản thân mình. Nhất lại là bố của cô, người mà cô yêu thương nhất.

“Anh! Anh chưa làm gì chứ?”

Uyên Linh vội vã để chiếc cặp xuống bàn, tay nhanh nhảy cởi giày để lên kệ.

“Thôi nào! Em không cần vội vã thế chứ! Không cần cảm ơn anh đâu”

“Ý em không phải thế mà là anh không cần phải sắp xếp chỗ nữa. Văn Thành đã lo kế hoạch để đưa bố em sang Mỹ chữa Ьệпh rồi”

“Cái gì? Sao lại phải nhờ đến cậu ta? Anh mới là chồng em đó”

Đức Tuấn nóng nảy hơi to tiếng với Uyên Linh. Cứ nhắc đến tên Văn Thành là anh lại ngứa lỗ tai rồi. Giấc mơ hai người ôm hôn nhau trước mặt anh cứ ám ảnh mãi, rõ ràng là anh ta đang ghen.

Dường như nhận thấy mình phản ứng hơi quá với vợ. Đức Tuấn dịu giọng lại.

“Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em. Nhưng chuyện của bố sao em không nói với anh một tiếng?”

Uyên Linh không ngạc nhiên vì phản ứng của Đức Tuấn có vẻ nóng nảy như vậy. Nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác buồn buồn.

“Lúc đó, em và anh đang ly thân. Với lại giờ mẹ em không thể đi Mỹ để chăm sóc bố em được. Mẹ Văn Thành sẽ đảm nhiệm việc đó thay mẹ em”

“Mẹ Văn Thành?”. Đức Tuấn ngạc nhiên

“Sao lại là bà ấy?”

“Ba người họ trước đây từng là bạn rất thân. Có một chút hiểu lầm gì đó giữa bọn họ nên lγ tάn. Mẹ em cũng đồng ý rồi”

“Nhưng dù sao họ cũng là người ngoài”

“Người ngoài thì sao chứ? Người ngoài đôi khi còn tốt hơn những người trong gia đình”. Uyên Linh hình như đang nghĩ về một việc gì đó không vui lắm.

“Em… Có tình cảm với Văn Thành sao?”. Câu nói về người ngoài còn tốt hơn cả người thân của Uyên Linh vô tình làm cho Đức Tuấn chạnh lòng. Anh nghĩ cô đang so sánh giữa anh và Văn Thành.

“Anh nói linh ϮιпҺ cái gì vậy! Em với anh ấy không thể có chuyện đó được”.

“Em thừa nhận?”

“Thừa nhận cái gì?”

“Anh chỉ nói là có tình cảm, có thể là tình cảm anh em. Sao em lại nghĩ đến chuyện đó?”

“Anh gài em! Thật đáng ૮.ɦ.ế.ƭ! Dám gài em”

Uyên Linh hờn dỗi đấm liên tiếp vào ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn thì bị anh túm tay lại giật nhẹ một cái, Uyên Linh đã rơi tõm vào lòng anh rồi.

“Được rồi! Từ sau nếu có chuyện gì phải nói với anh trước. Lần này anh niệm tình anh ta đã có ơn với em nên tha thứ. Lần sau là không được đâu”. Đức Tuấn hôn lên trán Uyên Linh dỗ dành.

Uyên Linh thấy Đức Tuấn thay đổi thật rồi. Khoảng thời gian ly thân không có Uyên Linh ở bên đã khiến anh nhận ra vị trí của cô trong trái tιм anh quan trọng đến nhường nào. Chính bản thân Đức Tuấn cũng không nhận ra mình lại yêu Uyên Linh đến vậy. Không phải vì cô là người đã cứu anh, cũng không phải vì anh là “người đầu tiên” của cô ấy. Những ngày tháng được sống đời sống vợ chồng với cô đã ăn sâu vào tiềm thức của anh. Cô chính là vợ anh, là tình yêu của đời anh. Anh đã yêu cô từ bao giờ bản thân anh cũng không rõ nữa.

***

“Bà hành động nhanh lên! Hình như là tôi nghe nói ông ấy sắp sang Mỹ đó”. Thu Vân thông báo cho bà Huệ.

“Bao giờ?”

“Tôi cũng không rõ chính ҳάc là ngày nào. Nhưng chắc trong tuần sau gì đó. Bà không nhanh lên để ŧυộŧ mất cơ hội thì đừng có trách tôi”.

Nghe Thu Vân nói có vẻ hối hả, bà Huệ nửa tin nửa ngờ. “Lẽ nào cô ta không có chút tình cảm với cha mình? Cô ta có lừa mình không? Hại cả cha mình thì thật chưa từng gặp thể loại con này bao giờ?”

“Được rồi! Tôi sẽ tìm cách xử lý gọn lẹ nhất. Nhưng tôi có thể hỏi cô một câu ngoài lề chút được không?”

“Bà hỏi đi?”

“Tại sao cô lại muốn hại cha mình?”

“Chẳng phải là chúng ta đang trao đổi sao? Tôi đồng ý tiết lộ chỗ ông ấy, đổi lại bà phải thanh toán Uyên Linh giúp tôi”

“Cô muốn hãm hại Uyên Linh thì tôi có thể hiểu được. Nhưng ông Bình là bố cô, chẳng lẽ cô cũng không quan tâm đến an uy của ông ta sao?”

“Ông ta không phải bố ruột tôi”

“Cô nói sao?”. Bà Huệ vô cùng sốc trước thông tin này.

“Cô không đùa tôi đấy chứ?”

“Tùy bà”

Bà Huệ không thể tưởng tượng được bà Thu Hiền lại có thể giấu được sự thật này từng ấy năm. Nếu biết trước chắc bà ta đã khiến bà Thu Hiền sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ từ 20 năm trước rồi. “Để bà ta hống hách như thế là quá đủ rồi! Bây giờ chính là thời đại của tôi”. Bà Huệ vừa mừng lại vừa có một chút tức giận vì đã bị bà Thu Hiền đè đầu cưỡi cổ trong suốt 20 năm trời. Thì ra bà ta đã có con riêng trước khi cưới ông Bình. Bắt ông Bình đổ vỏ. Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc thú vị lắm. Ông Bình có sống lại chắc cũng không có sức mà chống đỡ nổi. “Thật là ông trời giúp mình mà. Không ngờ con bé Thu Vân này tưởng ghê gớm lắm, cuối cùng cũng lộ ra sơ hở. Sao lại có thể nói ra được bí mật tày trời của mẹ mình chứ”. Bà Huệ tỏ ra coi thường Thu Vân. Hận thù, ích kỷ có thể khiến cho con người ta mù con mắt mà.

Bà Thu Hiền ૮.ɦ.ế.ƭ lặng khi nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa Thu Vân và bà Huệ. Lúc Thu Vân đẩy cửa ra thì đã thấy bà đang khóc trước cửa phòng mình. Sự thật đã bị lộ. Thu Vân không thể chối cãi được mình đang hợp tác với bà Huệ để hại Uyên Linh.

“Thu Vân! Con điên rồi! Sao lại cấu kết với bà ta để hại bố con và Uyên Linh? Con có biết chính bà ta đã đang tìm cách tống cổ mẹ con mình ra đường không hả?”

“Mẹ đã nghe hết rồi thì tôi cũng không giấu mẹ làm gì nữa. Phải! Tôi đã cấu kết với bà ta để hại Uyên Linh và ông ấy. Ông ấy cũng đâu phải là bố ruột của tôi chứ?”. Thu Vân trợn mắt cãi lại.

“Con…Con biết chuyện này từ bao giờ?”

“Mẹ cả đời mưu mô tính toán để lừa gạt người khác. Nhưng nhược điểm lớn nhất của mẹ lại không đề phòng người thân của mình. Mẹ không ngờ phải không? Quyển nhật ký của mẹ, con đã đọc hết nó. Mẹ đã cố tình có con trước với một người khác để lừa ông Bình phải kết hôn. Giờ mẹ hiểu vì sao tôi chả có một chút tình cảm gì với ông ấy rồi chứ?”

Bà Thu Hiền cố bấm chặt hai tay cầm của xe lăn. Những mảng đen tối trong quá khứ của bà đã đang lộ ra mồn một trước mặt. Bao năm qua bà cố gắng che giấu thân phận của Thu Vân và Uyên Linh. Cả hai đứa đều là con riêng của bà nhưng lại có những vai trò khác nhau. Nếu như Uyên Linh là đứa con bị ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς mà ra, là trái với mong muốn, là nỗi ทɦụ☪ nhã của bà thì Thu Vân lại là công cụ bà cố tình mang ra để bắt ông Bình phải chịu trách nhiệm. Cách bà làm với ông Bình cũng giống hệt như cách của Thu Vân đã làm với Đức Tuấn.

Bà Thu Vân như một kẻ Ϯộι phạm đứng trước chủ tọa là Thu Vân đây, chỉ biết cách cầu xin trong tuyệt vọng sự thương xót của họ.

“Nhưng ông ấy chưa từng bạc đãi con! Ông ấy luôn nghĩ con là con đẻ của ông ấy. Mẹ xin con! Công sinh không bằng công dưỡng. Hãy nghĩ đến chút tình nghĩa này mà tha cho ông ấy”

“Tình nghĩa ư? Chỉ cần hại được Uyên Linh thì tôi bất chấp tất cả. Chuyện gì tôi cũng ᵭάпҺ đổi. Kể cả bà”

“Thu Vân! Thu Vân!”

Bà Thu Hiền níu tay Thu Vân cầu xin nhưng cô ta trước sau như một, hất tay bà đi rồi đi ra ngoài, bỏ mặc mẹ mình ngã sõng xoài tгêภ mặt đất cùng chiếc xe lăn.
***

“Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao thế này?”

Uyên Linh hốt hoảng khi thấy bà Thu Hiền nằm bất tỉnh tгêภ mặt đất.

Sau khi Thu Vân bỏ đi, bà Thu Hiền nằm bất động không thể ʇ⚡︎ự đứng lên đường rồi lả đi ngất lịm. Được khoảng 1 giờ đồng hồ thì Uyên Linh đến.

“Đức Tuấn! Anh mau vào đi”

Đức Tuấn đưa Uyên Linh đến thăm mẹ nhưng lại không vào vì không muốn gặp mặt Thu Vân.

“Trời ơi! Sao mẹ lại như thế này? Thu vân đâu?”

“Em cũng không biết nữa. Em vào thì đã thấy mẹ đang nằm đây rồi…”

Uyên Linh vừa nói vừa khóc nấc lên.

“Em bình tĩnh đi! Chắc mẹ mệt quá nên ngất. Thu Vân sẽ không làm hại mẹ đâu”

Đức Tuấn vừa an ủi Uyên Linh vừa bế bà Thu Hiền lên tay chạy thẳng ra xe. Uyên Linh lau nước mắt chạy theo sau.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đừng bỏ con! Mẹ đừng bỏ con một mình! Bố đang thế này, mẹ không thể như thế này được”

Uyên Linh vừa khóc vừa lạy mẹ. Bà Thu Hiền vẫn nằm bất động tгêภ xe. Đức Tuấn lái xe nhưng lòng như lửa đốt. Nước mắt Uyên Linh cứ rơi xuống đến đâu lòng anh như ζ./ê ๔.ạ.เ đến đấy. Đức Tuấn thương Uyên Linh nghẹn lòng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để lái xe.

“Uyên Linh! Mẹ nhất định sẽ không sao! Em bình tâm lại đi”

Đức Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, gương mặt Uyên Linh tả tơi, nước mắt lưng tròng thật khiến người ta đau lòng mà.

“Uyên Linh! Đừng thế nữa! Nghe anh đi”. Đức Tuấn vừa dỗ dành vừa tăng tốc độ. Gương mặt anh vô cùng căng thẳng.

“Mẹ!” Uyên Linh nắm chặt tay bà Thu Hiền, cố gắng không để nước mắt rơi nữa, cũng không nói những điềm gỡ nữa, cô đã bình tâm hơn một chút vì sợ Đức Tuấn mất bình tĩnh mà lái xe không tỉnh táo nữa.

Bài viết khác

Bài học đắt giá cho kẻ lật lọng, bài học cuộc sống cần Chữ Tín và Lòng Khiêm Nhường

Một ngàγ mùa đông, khi đang trên đường về nhà, Joseρh đi qua một cửa hàng nhỏ có treo biển: Nhận vẽ tranh chân dung. Nhìn qua cửa kính thấγ anh hoạ sỹ trẻ vẽ những bức chân dung rất đẹρ, Joseρh quγết định bước vào. Anh ta cũng muốn vẽ một bức chân dung […]

Nhỏ bạn thân – Cuộc sống không màu hồng, người với người hoà hợp rất khó

Tôi biết đến em ấy cách đây 3 năm. Trong dịp SN người bạn. Em ấy ly hôn chồng từ lúc đứa con trai 8t. Em sống mình lặng lẽ bên cạnh mẹ già và người chị gái song sinh có gd ở SG. Rồi 10 năm nữa qua đi, con trai em đậu ĐH […]

Lời nói dối giúρ con tɾαi thành thiên tài vαng dαnh thế giới – Chuyện thú vị nhân văn

Ít αi ngờ ɾằng, Thomαs Edison từng có một tuổi thơ đầy sóng gió. Từng bị đuổi học vì quá “ngu dốt” và lơ đãng tɾong lớρ, ông đã tɾở thành nhà ρhát minh củα mọi thời đại nhờ cách dạy dỗ củα mẹ. Có nhiều câu chuyện chưα ɾõ tính ҳάc thực xoαy quαnh […]