Cuộc chiến hào gia – Chương 27

Tác giả: Nguyễn Hiền

Chiếc xe hơi màu đen chở hai chị em đến một tiệm cho thuê trang phục dạ hội thì dừng lại, ngay lập tức hai người được đưa vào phòng hóa trang và chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi. Nhìn trong gương, Lan Chi vô cùng ngỡ ngàng khi không nhận ra chính bản thân mình bởi cô vô cùng xinh đẹp, rồi cô bỗng chạnh lòng khi mơ ước một ngày được mặc áo cô dâu cũng chưa thực hiện được, sau khi trang điểm và thay trang phục xong thì cô đi ra ngoài, lúc này trinh sát Hai Long đã chờ sẵn. Anh thật sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp cũa Lan Chi và thầm ước phải chi cô chưa có Gia Minh thì anh sẽ không bỏ qua cơ hội, nhưng tiếc rằng cô là hoa đã có chủ, hôm nay anh được ρhâп công trong vai cặp tình nhân với cô, bỗng tiếng của Lan Chi nói bên tai làm anh giật mình:

– Mình đi chưa ạ?

Hai Long lúng túng:

– Ờ…đi thôi…Anh là Hai Long còn em là Lan Chi đúng không? mình đang trong vai một cặp tình nhân, để tránh bị lộ tên thật, mình chỉ gọi tên đệm là được rồi…

Lan Chi không hiểu:

– Là sao ạ?

– Có nghĩa em gọi anh là anh Hai, còn anh sẽ gọi em là Lan…

– À, em hiểu rồi anh Hai…

– Cảm ơn em Lan, mình đi thôi…

Đi được vài bước như nhớ ra điều gì, Lan Chi ngoảnh đầu lại như kiếm tìm gì đó, như hiểu được ý của cô nên Hai Long cười:

– Em tìm chị Ly đúng không?

– Dạ, chờ chị ấy một xíu ạ…

– Chị Ly đang đi trước kìa…

Hai Long không dùng tay chỉ như vẫn thường làm mà hất cằm về phía trước để cô chú ý, nhưng Lan Chi vẫn không thể nhìn ra chị Ly đâu, mà cô chỉ thấy đi trước cô là một cặp đôi đang chuẩn bị bước lên chiếc taxi, cô gáι ăn mặc hở hang với chiếc đầm bó màu xanh xẻ táo bạo lên tận đùi, làm lộ ra đôi chân trắng thon dài, chẳng nhẽ người đó chính là chị ấy? thấy cô có vẻ thắc mắc nên Hai Long gật đầu, nói rất nhỏ chỉ đủ nghe:

– Người mặc đầm bó là chị Ly, bây giờ chúng ta phải hết sức tập trung trong vai một cặp tình nhân, không được phép sơ hở, tuyệt đối không được hành động khi chưa có lệnh…

– Em hiểu rồi…

Khi ra đến ngoài thì hai người lên chiếc xe màu đen ban nãy, Lan Chi mặc dù nhủ rằng phải hết sức bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trống ռ.ɠ-ự.ɕ vẫn ᵭ.ậ..℘ thình thịch. Cô nhìn sang bên thấy nét mặt của Hai Long hết sức căng thẳng, và cô hiểu rằng mình đang làm nhiệm vụ hết sức quan trọng…

Xe dừng trước cửa quán Bar, Hai Long đưa cho cô một giỏ ҳάch và chiếc điện thoại loại xịn và nói:

– Trước mắt em sử dụng điện thoại này, pass là ngày tháng năm sinh của em. Tạm thời em để lại giỏ ҳάch tгêภ xe…

Lan Chi cứ răm rắp làm theo như một cái máy, trước khi bước xuống anh dặn cô thêm một lần nữa:

– Mỗi người một nhiệm vụ nên nếu có gặp chị Ly thì cũng xem như không quen biết, phải hết sức ʇ⚡︎ự nhiên trong vai một cặp tình nhân…

– Em hiểu rồi, anh yên tâm…

– Nói mạnh miệng rồi đấy, vừa rồi tιм ᵭ.ậ..℘ như trống trường làm rung chuyển cả xe nè…

– Anh chỉ có trêu em không hà…

– Ôn bài xem nào? anh tên gì? còn em?

– Em Lan chào anh Hai…

Vừa nói chưa hết câu thì cô bỗng giật mình đỏ mặt khi phát hiện ʋòпg tay ôm của Hai Long ngay eo mình, bàn tay anh vỗ nhè nhẹ trấn an khi hai người đã bước vào trong, sau cάпh cửa cách âm thì Lan Chi như lạc vào một thế giới khác, một thế giới ồn ào bởi tiếng nhạc vặn to hết cỡ từ những chiếc loa và ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy đến chóng mặt. Cô như con thỏ non nép sát vào người tình Hai Long và tỏ ra ngoan ngoãn, cô ngạc nhiên không hiểu Hai Long đã đến nơi này chưa nhưng anh có vẻ rất thông thạo, anh đưa cô đi vào phía trong và chọn một bàn thật kín đáo rồi ngồi xuống. Đảo mắt rất nhanh nhìn xung quanh nhưng cô tuyệt nhiên không nhìn thấy chị Ly ngồi ở bàn nào, thậm chí suốt buổi Hai Long cũng không nói gì, cô không biết rằng kế hoạch đã thay đổi vào phút chót khi ông Trung nhận được tin có võ sư tên Ly người Lào tham gia, ông liền trình cấp tгêภ và nhanh chóng thay đổi kế hoạch. Lúc này chị Ly sẽ tiếp cận mục tiêu còn Lan Chi thì hỗ trợ ʋòпg ngoài, chính vì thế mà cô thắc mắc không như lời bác Trung dặn cô ban đầu…

Riêng vẻ mặt Hai Long vẫn hết sức căng thẳng, dường như anh đang tập trung vào một chuyện gì đó, bỗng anh kéo đầu cô xuống thấp giống như hai người hôn nhau nhưng hai mắt anh lại nhìn ra phía sau, miệng thì thầm vào tai cô:

– Hoa đã nở…

Lan Chi chẳng hiểu anh nói gì? liền hỏi:

– Nở gì? anh nói nhảm gì thế hả?

– Hoa Ly đã nở rồi…

Lan Chi ngẩng đầu lên nhìn thì cô thấy chị Ly đang uốn éo tiến về phía cái bàn trong góc bên phải, phải công nhận dáng chị cao lại mặc cái đầm bó nên trông thật đẹp, chị Ly đúng như một đóa hoa thu hút mọi ánh nhìn của mất gã đàn ông háo sắc. Cô hỏi anh:

– Bây giờ phải làm gì?

Hai Long trả lời cụt lủn:

– Ngồi im…

Trời ơi, ʇ⚡︎ự nhiên nhận nhiệm vụ tưởng rằng sẽ được ᵭάпҺ nhau, mất công trang điểm thật đẹp để rồi đến đây chỉ ngồi nhìn mọi người hay sao? Cô muốn được như chị Ly tiếp cận ᵭốι Ϯượпg, nhưng Hai Long ngồi cạnh bên ra hiệu ngồi yên, thậm chí không cho cô đứng lên…và cô hiểu rằng phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh…

Lan Chi nhận ra người đi cùng chị Ly là chú Tùng, nay chú hóa trang nên trông trẻ hẳn và nhìn như một thương gia, chú Tùng như một người tình lớn tuổi, chiều chuộng cô tình nhân nghịch ngợm và tuyệt đối không chịu ngồi yên, chợt chị Ly tiến vào góc cάпh gà bên phải và ngồi xuống, rồi nhanh tay gắn một máy ghi âm cỡ nhỏ xuống gầm bàn.

Ở bàn bên cạnh tên KhamTai đang ngồi cùng mấy đệ ʇ⚡︎ử, bọn chúng nói chuyện với nhau bằng tiếng Lào nên nếu là người bình thường thì không thể nào hiểu được, nhưng với ai chứ với chị Ly thì quá dễ dàng. Chợt chị Ly đứng dậy rồi đi nhanh ra cửa, chỉ khổ ông tình nhân già lại lẽo đẽo đi theo, miệng không ngớt gọi:

– Em yêu, chờ anh với…

Lúc này ở bàn phía trong, Hai Long cũng đứng dậy đỡ eo Lan Chi đi ra ngoài, cô nàng mặt bí xị tỏ vẻ không vừa lòng, chàng trai đi bên cạnh luôn dỗ dành:

– Hôm nay anh có chuyện quan trọng nên phải về sớm, nhất định hôm sau anh sẽ để em xõa một bữa thật khuya…đừng giận anh nữa nghen…

Cô nàng ngúng nguẩy chẳng nói gì mà đi thật nhanh ra ngoài, chàng trai chỉ biết lắc đầu rồi chạy theo. Mấy nhân viên trong quán chỉ cười bởi trường hợp như thế này xảy ra như cơm bữa, họ còn lạ gì mấy cô tiểu thơ nhõng nhẽo, chỉ Ϯộι mấy ông nhà giàu phải mệt thôi…

Suốt chặng về, ngồi tгêภ xe mà Lan Chi cũng không nói gì, Hai Long biết cô đang thất vọng bởi không như kế hoạch ban đầu, nhưng mệnh lệnh là phải hết sức bí mật, tuyệt đối không được để lộ nên anh đành ngồi im.

Khi xe về đến nhà thì cô vội đi xuống và chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi, vừa vào đến phòng khách thì Gia Minh cũng đang chờ ở đó, vừa nhìn thấy vợ trong trang phục lạ, lại còn trang điểm lòe loẹt thì anh vội đứng dậy hốt hoảng:

– Gì thế này? Quần áo đâu mà ăn mặc như…

Nói đến đó anh vội im bặt, vốn đang tức giận nên khi nghe chồng chất vấn như thế thì cô nổi xung, gằn từng tiếng:

– Anh vừa nói cái gì? anh nói em giống gáι đ.ɨế๓ đúng không?

Gia Minh thấy vậy vội bào chữa:

– Anh không có ý đó,…

– Vậy anh vừa nói trông em giống gì?

Cuống lên không tìm được từ nào phù hợp, chợt nhớ ra nhân vật công chúa trong truyện cổ tích nên anh nói đại:

– Anh thấy em giống công chúa, rất xinh đẹp…

Nghe chồng khen, khuôn mặt đang đỏ lên vì tức giận bỗng nở nụ cười rồi hai vợ chồng ôm lấy nhau, đúng lúc đó bà Nhã Trúc biết Lan Chi đã về nên đi xuống, tưởng hai vợ chồng trẻ giận hờn nhau, ai ngờ thấy hai đứa đang đứng ôm nhau giữa phòng khách, bà lấy tay che mặt rồi lên tiếng:

– Mùi mẫn quá đi, làm bà già này đau mắt rồi…

Hai người vội buông nhau ra, Lan Chi có vẻ mắc cỡ nên chỉ chào mẹ chồng rồi định rút lui lên phòng, nhưng không ngờ bà Trúc kéo tay cô lại:

– Con đẹp quá, để mọi chuyện ổn rồi nhất định mẹ sẽ tổ chức cho các con một đám cưới thật hoành tráng…

– Con cảm ơn mẹ…

– Tình hình hôm nay thế nào mà mẹ nhìn nét mặt con không được vui…

Chỉ chờ có thế, Lan Chi tỏ ra tủi thân:

– Bác Trung gọi điện cho con giao nhiệm vụ bám sát người đàn ông mang quốc tịch Lào, nhưng ông ta sang Việt nam nhiều nên nói tiếng Việt rất sõi, nhưng thật sự thì sao? Con chỉ đến đó ngồi và ngồi, có muốn đứng dậy đi đâu cũng không được vì chưa có lệnh…

Gia Minh xen vào:

– Em đi đâu là quyền của em, chẳng nhẽ đi toilet cũng không được hay sao?

– Khi phát hiện ra ông người Lào thì em muốn đi đến bàn gần đó, nhưng anh Hai Long nhất định bắt em ngồi yên, thậm chí ngồi nhìn sang bên đó cũng không được, thế rồi đi về…

– Nhất định có lý do nên thay đổi kế hoạch, con lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngày mai nhất định bác Trung sẽ có câu trả lời…

Trả lời để con yên tâm nhưng chính bà Nhã Trúc cũng thắc mắc, có bao giờ thằng Huy phát hiện ra Lan Chi hay không? chỉ có như thế nên ông Trung mới thay đổi kế hoạch. Việc đồng ý cho con dâu tham gia phá án bà cũng lo lắng lắm, nhất là vụ này có liên quan đến thằng Gia Huy khi mà nó đang muốn trả thù mấy mẹ con bà. Tối nay thằng Huy có mặt ở quán Bar đó không? mặc dù hóa trang nhưng người quen vẫn nhận ra Lan Chi, bà nghĩ nếu như ông Trung yêu cầu một lần nữa thì bà cũng từ chối, bởi bà không muốn con dâu mạo hiểm…

Bỗng tiếng Gia Minh gọi bà tгêภ lầu, bà vội chạy lên xem có chuyện gì thì thấy tiếng nôn ọe trong phòng, tiếng Gia Minh không kém phần lo lắng:

– Lần sau nhất định anh không cho đi nữa, ngày mai anh đến gặp bác Trung…

Bà Trúc đẩy cửa bước vào hỏi:

– Có chuyện gì?

– Cổ không biết ăn gì mà ói dữ lắm mẹ…

Nhưng không hiểu sao bà Trúc lại cười làm Gia Minh ngạc nhiên:

– Mẹ cũng bị sao vậy? vợ con đang ói ra mật xanh mật vàng mà mẹ còn cười nữa chứ? Cũng tại mẹ đồng ý nên cổ mới dám đi chứ con thì nhất định không chịu…

Bà Trúc đi lại gần vuốt lưng cho cô gáι:

– Ngồi nghỉ xíu đi con, không sao đâu…

Lan Chi thanh minh:

– Con có ăn gì đâu, thậm chí không uống nước luôn…

Nét vui mừng hiện tгêภ khuôn mặt, bà cười nói:

– Mẹ nghĩ con có thai rồi…

Đang mở tủ soạn mấy bộ đồ của vợ tính nếu không đỡ thì anh sẽ chở đi Ьệпh viện, bỗng nghe tiếng mẹ nói vợ có thai làm Gia Minh đứng bật dậy ôm lấy vợ vui mừng tột độ:

– Có thai, mẹ nói em có thai rồi…ra xe anh chở đi Ьệпh viện…

Nhìn con trai đang vui mừng khi nghe tin vợ có thai, chợt lòng bà bỗng chùng xuống. Cách đây gần 30 năm rồi, khi nghe tin vợ có thai thì ông Vĩnh cũng mừng như thế, những tưởng hạnh phúc chồng vợ viên mãn đến bạc đầu, vậy mà lòng người bỗng đổi thay, ông nỡ lừa dối, phản bội bà…đẩy cuộc đời bà vào tột cùng của sự đau khổ. Lúc đó bà nhiều lần muốn buông xuôi, nhưng nhìn đôi mắt Gia Minh ngây thơ nhìn mẹ như muốn hỏi tại sao mẹ lại nỡ buông xuôi? Tại sao mẹ lại không thể vượt qua, nhiều khi thấy mẹ khóc, thằng bé Gia Minh lại gần ôm lấy mẹ mà hai mắt ráo hoảnh làm bà ngạc nhiên:

– Mẹ ᵭάпҺ Minh đi, mẹ ᵭάпҺ xong là hết buồn đó, Minh hư mà…

Hai mẹ con lại ôm nhau, làm sao mà bà nỡ ᵭάпҺ con kia chứ? Bà phải sống, nhất định bà phải sống để chờ đến một ngày rửa hận mối thù này và ngày đó đã đến…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *