Thế thân – Chương 10

“Mấy ngày nay cô đi đâu?”

Đức Tuấn mặt cau này nhìn cô xét hỏi.

“Sao hôm nay anh lạ vậy? Tôi đi dạy chứ đi đâu?”

“Đi dạy? Dạy gì mà đi đến tối mới về?”

“Nhiều bài vở nên tôi nán lại trường làm cho xong. Dù sao về nhà nhìn bản mặt của anh, tôi cũng không làm được việc”

“Cô chán nhìn mặt tôi đến thế sao?”

“Anh biết rồi còn hỏi”

“Chứ không phải vì muốn gặp hắn ta?”

“Hắn ta? Ý anh là sao? Nói rõ ra đi”

Đức Tuấn tức giận ném một xấp ảnh lên bàn làm việc của Uyên Linh.

“Cô còn cãi?”

“Anh cho người theo dõi tôi?”

“Nếu không làm sao tôi biết được việc hay ho mà các người đang làm sau lưng tôi”

“Anh đừng hiểu nhầm anh ấy. Chúng tôi hoàn toàn trong sáng. Tôi cũng không làm điều gì để hổ thẹn cả”

“Lại còn ra sức bênh vực cho hắn ta. Nếu không có gì tại sao ngày nào cũng đến nhà hắn. Lại còn ở lại đến tối mới về?”

“Bố tôi đang ở đó”

Uyên Linh buộc miệng nói ra chuyện bố mình đang ở nhà ông Bình. Thực ra cô hoàn toàn không muốn một ai biết thêm bí mật này. Càng nhiều người biết thì chỉ càng пguγ Һιểм mà thôi. Nhưng không hiểu sao cô lại bất ngờ nói ra với Đức Tuấn. Biết mình đã lỡ lời nhưng không kịp thu lại nữa rồi. Uyên Linh ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nói nữa.

“Sao bố lại phải đến đó. Chẳng phải tôi đã đưa bố đến một Ьệпh viện khác rồi sao?”

“Là anh sao? Anh là người đã chuyển viện cho bố? “. Uyên Linh há miệng ngạc nhiên. Từ trước đến giờ cô cứ nghĩ Văn Thành là người giúp bố cô chuyển viện. Là chính miệng mẹ cô nói ra. Bà cũng dặn là không được nói cho Văn Thành biết là cô đã biết chuyện, sợ anh ngại. Không hiểu tại sao mẹ lại nói dối như vậy. Để làm gì chứ?

“À…Ừ… Chuyện đó… Tại lúc trước thấy cô vì chuyện này mà bị thương…”

Đức Tuấn ngập ngừng không nói nên lời. Lớn tiếng cãi vả cô quen rồi nên giờ làm chút chuyện tốt lại tỏ ra bối rối.

“Dù sao thì… Ông ấy cũng là bố vợ tôi?”

“Bố vợ?”

“Còn cô nữa. Chuyện như thế sao không nói sớm với tôi mà phải nhờ đến Văn Thành. Cô coi tôi là người ngoài phải không?”. Đức Tuấn cố nói thật to để che lấp đi sự ngượng nghịu của mình.

Uyên Linh vừa ngạc nhiên vừa cười thầm trong bụng. Chưa bao giờ anh ta nói những lời dễ nghe như thế này. Lại còn là người nhà, người ngoài cái gì chứ.

“Anh có bao giờ coi tôi là vợ đâu?”

Đức Tuấn chợt sững người lại. Rõ ràng ngay từ sau cái đêm tân hôn nghiệt ngã đó, anh ta tuyên bố cả đời này sẽ không coi cô là vợ. Anh sẽ chỉ diễn màn kịp vợ chồng hạnh phúc với cô trước mặt ông nội để ông vui lòng mà thôi. Cô đừng mơ mà bước chân vào dòng họ Nguyễn, càng không có hy vọng bước vào trái tιм anh. Chẳng phải anh đã ép cô phải uống tђยốς tгáภђ tђคเ mỗi khi quαп Һệ còn gì.

Đức Tuấn không nói lại được, tức tối giật cái áo khoác trong tủ rồi hùng hổ bỏ đi. Anh ta đang tức giận với chính bản thân mình thì đúng hơn.

***

“Bất ngờ nha! Sao anh lại ở đây?”. Hồng Diễm xuất hiện bất thình lình trước mặt Đức Tuấn rồi kêu phục vụ rót thêm một ly ɾượu.

“Là cô”

Đức Tuấn cũng gặp Hồng Diễm vài lần khi đi dự tiệc liên hoan cùng trường. Lần đầu là khi hai người nói chuyện trong một buổi công ty anh tài trợ cho nhà trường trước khi Đức Tuấn cưới Uyên Linh. Sau này khi hai người kết hôn rồi cũng có gặp lại nên cũng biết chứ không thân thiết lắm. Thấy Hồng Diễm cũng là đồng nghiệp của vợ mình nên Đức Tuấn cũng bắt chuyện xã giao.

“Cô giáo cũng đến đây sao?”

“Đến chứ. Khi bước ra khỏi cổng trường thì thân phận giáo viên cũng được cởi bỏ. Tôi cũng phải sống cho chính mình chứ. Tгêภ đời này, không được sống theo ý mình mà phải theo sự sắp đặt của người khác là bất hạnh nhất”

“Nói hay lắm! Nào cạn ly! Chúc mừng cô đã được sống theo ý mình”

Đức Tuấn uống kha khá nhiều nên hơi chếnh chσáпg. Hồng Diễm cũng đã quan sát anh được một lúc từ xa. Thấy tâm trạng anh không tốt lắm, hình như đang cãi nhau hay giận dỗi gì đó với Uyên Linh thì phải. Lợi dụng cơ hội này, cô tiếp cận để xem moi móc được gì từ cuộc hôn nhân của họ.

“Chắc lại cãi nhau với vợ à?”

“Vợ gì chứ! Đừng nhắc đến cô ta nữa”. Đức Tuấn xua tay gắt gỏng khi nhắc đến Uyên Linh.

Hồng Diễm mừng thầm. Thì ra là đang cãi nhau với Uyên Linh thật. Nếu không thì tại sao khi nhắc đến lại tỏ thái độ gay gắt như vậy?

“Được rồi không nhắc nữa. Tôi uống với anh! Cạn”

Hồng Diễm giơ ly ɾượu lên cùng Đức Tuấn cạn sạch. Sau đó cô kêu thêm rất nhiều ɾượu rót hết ly này đến ly khác nhằm chuốc cho Đức Tuấn thật say còn mình thì chỉ uống vài ly cầm chừng. Cô ta đang tính đến một âm mưu đen tối. Đức Tuấn thì giận Uyên Linh chỉ chăm chăm bênh vực Văn Thành, lại còn có thái độ lạnh lùng không coi anh là người nhà. Tâm trạng rất tệ nên mãi không thôi, đến mức không thể đứng vững được nữa.

“Thôi được rồi! Anh say lắm rồi đó. Để tôi đưa anh về khách sạn”

“Không về khách sạn! Về nhà”

Say đến mức không còn tỉnh táo nhưng miệng Đức Tuấn liên tục nói hai từ “về nhà”. Anh chỉ muốn về nhà để được nhìn thấy Uyên Linh. Miệng thì luôn nói ghét cô, không muốn nhìn thấy cô nhưng trong vô thức thì chỉ muốn được nhìn thấy cô mỗi ngày.

Hồng Diễm nhờ một nhân viên trong bar cùng mình dìu Đức Tuấn ra gọi taxi. Vừa nghe Hồng Diễm nói với tài xế “chở đến khách sạn Hoàng Yến, đường 3/2” Đức Tuấn đã vùng vẫy đẩy Hồng Diễm ra “Về nhà. Không đi khách sạn. Muốn về nhà” rồi loạng choạng đòi xuống xe. Hồng Diễm phải dỗ mãi anh ta mới chịu ngồi yên “Thôi được rồi, về nhà anh. Được chưa?”

Uyên Linh đi thăm bố về nhà lúc 8 giờ tối, đợi mãi đến 12 giờ vẫn không thấy Đức Tuấn về thì vô cùng lo lắng. Không biết anh ta có xảy ra chuyện gì không. Bình thường Đức Tuấn chưa về trễ như vậy bao giờ. Cô ra đứng đợi ở cổng đã hơn 1 giờ vẫn không thấy anh, toan gọi điện thì thấy ánh đèn xe taxi dần tiến vào cổng rồi dừng lại.

Hồng Diễm đang dìu Đức Tuấn xuống xe. Điều này khiến Uyên Linh vô cùng bất ngờ. Sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau?

“Anh không sao đấy chứ?” Uyên Linh lo lắng chạy lại đỡ Đức Tuấn.

Nghe thấy giọng Uyên Linh, Đức Tuấn có chút tỉnh táo, gượng dậy, cố tình quay sang phía Hồng Diễm, tay vuốt lên má cô cưng lựng. Hồng Diễm được dịp cũng ưỡn ẹo nghiêng người về phía Đức Tuấn, cố tình ra vẻ gần gũi rồi cười cợt với anh ta. Đứng ở một cự ly gần như thế, Uyên Linh cảm thấy nóng mắt vô cùng nhưng vẫn cố gắng giữ phép lịch sự.

“Cảm ơn Diễm đã đưa chồng mình về”

“Có gì đâu. Mà Linh giữ chồng kiểu gì thế? Cứ để anh ấy ra ngoài tán tỉnh con gáι như vậy coi chừng có ngày mất chồng đó”. Hồng Diễm nhắc nhở Uyên Linh rồi mỉm cười một cách đầy nham hiểm.

Đức Tuấn cố tình đưa tay hôn gió Hồng Diễm “bye cưng” một cách tình tứ. Uyên Linh nhíu mày khó chịu nhưng chưa kịp bực mình thì anh ta đã ngã dựa vào mình cô. Thân thể nồng nặc mùi ɾượu, người thì mềm nhũn. Định bụng sẽ gọi chị Hoa ra phụ giúp nhưng có lẽ chị đã ngủ say rồi nên Uyên Linh cố gắng dìu Đức Tuấn vào nhà.

Vất vả lắm Uyên Linh mới đưa được Đức Tuấn vào phòng ngủ. Cô buông tay, cả người Đức Tuấn rơi “bịch” xuống giường, nằm sõng soài, tay chân dang rộng, quần áo lếch thếch.

Uyên Linh pha một cốc nước chanh cho Đức Tuấn uống giải ɾượu. Anh ta ngoan ngoãn nghe lời uống như một đứa trẻ. Được một lúc thì có dấu hiệu muốn ói. Uyên Linh vội vàng chạy vào nhà bếp lấy một cái thau to rồi để gần miệng cho Đức Tuấn ói. Một chậu đầy những chất lỏng nhầy nhụa, mùi chua loét xộc thẳng vào mũi Uyên Linh khiến cô cũng muốn ói theo. “Tốt nhất là đừng có lần sau. Nếu không tôi để anh nằm ngoài nhà ʇ⚡︎ự xử cho đến sáng luôn”. Cô vừa lau dọn vừa lẩm bẩm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *